Chương 3: Nắm chắc

Trần Trầm mở vòi sen, dòng nước lao xuống, anh thất thần. Như vậy là không đúng, anh biết rõ nhất. Dữ Dữ mới thành niên, rất nhiều chuyện cô vẫn không biết, anh là người lớn, không nên dung túng.

Không thể không nói, môi răng cô quyến rũ, nhưng không nên có lợi cho anh.

Giãy giụa trong đạo đức làm anh bắt đầu đau đầu.

Trần Trầm rửa cơ thể qua loa, muốn vịn vách tường ra cửa, hai chân lại bắt đầu không nghe theo, gian nan lết hai bước, nhưng vẫn không đứng vững, vừa không cẩn thận lập tức ngã.

Nghe thấy tiếng động Trần Dữ Tinh vội vàng chạy vào, mở cửa cũng không quan tâm cơ thể Trần Trầm vẫn còn trần trụi, kéo cánh tay anh đặt sau cổ mình, muốn đỡ anh lên.

Trần Trầm đỡ tường đứng dậy, sợ đè hỏng cô, chống mạnh trở về phòng. Trần Dữ Tinh lấy khăn tắm tới lau cho anh, bên tai đỏ bừng. Bị thương, cũng bị bệnh, Trần Trầm gầy ốm đi không ít vậy mà dáng người vẫn còn tốt như vậy.

“Anh, bị ngã có đau không?” Cô sờ đầu gối anh, nhỏ giọng nói. Trần Dữ Tinh đau lòng thổi.

“Không sao.” Trần Trầm vuốt tóc cô, vị trí này, vẫn không thể không thấy được rãnh ngực cô. Tay nhỏ của cô kiểm tra qua lại trên người, giống như dòng điện đánh sâu vào hạ thể anh, tuy xấu hổ, nhưng anh không khống chế được bản thân cương cứng.

Trần Dữ Tinh quỳ gối bên cạnh anh đương nhiên nhận ra dưới háng anh phồng lên, đỉnh khăn tắm, cô nhìn đến mức cổ họng căng chặt.

“Dữ Dữ.” Cổ họng anh khàn khàn: “Đứng lên.”

Trần Dữ Tinh đứng bên cạnh anh, rũ đầu nói: “Làm sao vậy?”

“Ra cửa đợi một lát.”

Trần Dữ Tinh hiểu rõ, nhưng cô không đi, mà nhỏ giọng nói: “Em giúp anh...”

Tay cô vói vào từ dưới khăn tắm, cầm du͙© vọиɠ cương cứng của anh, kí©h thí©ɧ trên dưới.

Trần Trầm không nhịn được hỏi: “Em học với ai điều này?”

Cô lập tức mắt hồng thấu, nhỏ giọng giải thích: “Không, em tự học...”

“Quá nhẹ.” Cô mềm nhẹ như tự cấp xoa nhẹ côn ŧᏂịŧ anh. Trần Trầm ôm cô lên trên đùi, lấy khăn tắm đi, nắm lấy tay cô, một trên một dưới, một cái tay khác vòng đến ngực cô, mở cúc áo đoản khoản châm dệt sam của cô, để anh có thể nhìn thấy ngực cô.

Trần Dữ Tinh có thể nhận thấy ánh mắt anh, biết anh thích, đơn giản cởi móc ra, cởϊ áσ ngực ra, để anh có thể thấy rõ hơn chút.

Dươиɠ ѵậŧ trong tay quả nhiên lại căng thêm một xen, anh dựa vào ngực cô, kêu rên ra tiếng.

“Dữ Dữ...” Cô học rất nhanh, vì thế buông tay ra cầm tay cô, nắm chân cô, mà cái tay khác cầm ngực cô.

Tay anh rất lớn, nhưng cũng chỉ có thể khó khăn nắm lấy.

“Vật nhỏ.” Anh than nhẹ, Trần Dữ Tinh hơi ủy khất nhìn bộ ngực, đây nhỏ sao?

“Bảo bảo...” Trần Dữ Tinh mới biết được đây là đang gọi cô, nhưng một tiếng này càng giống như đang thúc giục, tốc độ cô nhanh hơn, Trần Trầm dán vào cổ cô, nhiệt khí sôi trào, sau đó mở miệng, mυ"ŧ da thịt hơi mỏng của cô.

Trần Dữ Tinh bị đau, nũng nịu gọi anh, từng tiếng anh như thôi tình tề, cuối cùng anh phóng thích trong tay cô.

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ dính đầy tay, anh ôm cô ngã xuống, bắt cô vào trong lòng, lại nhu thuận lấy tới khăn giấy lau tay cho cô.

“Anh, anh thoải mái sao?”

“Ừm.”

Trần Dữ Tinh nhào vào trong lòng ngực anh: “Anh, ngày mai chúng ta đi bờ biển chơi đi.”

Ít nhất có thể để Trần Trầm đi một chút.

Cô từng nói chuyện với bác sĩ, nếu Trần Trầm có thể đi ra ngoài nhiều hơn chút, bệnh cũng nhanh khỏi.

Cho dù Trần Trầm ở bờ biển, cũng chưa bao giờ ra khỏi cửa.

Nhưng bởi vì là cô, vì vậy anh đều đồng ý.

“Được.”

Cho dù không thích cười như trước đây, Trần Dữ Tinh cũng biết, anh thật sự rất tốt, vẫn sủng ái cô như thường.

Từ Trần Dữ Tinh ngủ cùng anh, Trần Trầm lập tức ít gặp ác mộng. Nhiều đồng đội của anh đã chết ở trận chiến dịch kia, chiến tranh hai năm hao hết đoàn đội sức người sức của, kết thúc chiến tranh, nhưng mỗi đêm anh đều ngâm mình tắm máu tươi, khó có thể ngủ.

Thế nên ánh mặt trời chiếu vào, đều cảm thấy không rõ.

Trần Dữ Tinh dìu anh ngồi vào ghế trên bờ cát, chọc trái dừa đặt bên cạnh, “Anh, em học bơi, lần trước nói với anh, anh còn nói muốn đưa em đến bờ biển chơi.”

“Là anh không tốt.” Anh giơ tay xoa tóc cô, hôm nay Trần Dữ Tinh búi tóc, gương mặt giảo hoạt lộ ra hoàn toàn, làn da tinh tế mềm ấm, ngón tay Trần Trầm mềm nhẹ xoa cọ.

Trần Dữ Tinh cười ha ha hai cái, xoay người chạy vội vào trong biển, cô mặc bikini xích màu hồng, làn da càng thêm trắng như tuyết, Trần Trầm thất thần, mới nhớ tới cái gì, nhắc nhở nói: “Dữ Dữ, đừng bơi quá xa!”

“Vâng!” Rât nhanh Trần Dữ Tinh đã chui vào trong biển, hải vực này có mạch nước ngầm, anh hơi lo lắng, đứng dậy nhìn chằm chằm bóng dáng cô.

Trần Dữ Tinh bơi một lúc lâu vẫn chưa ngoi đầu lên, Trần Trầm ngồi không được, đứng lên, lập tức nhìn thấy một cánh tay không được vùng vẫy về phía này, trái tim lập tức ngừng đập, anh lảo đảo chạy đến biển, bới về phía cô.

Trên thực tế Trần Dữ Tinh chỉ sờ cá ở đáy biển, nước chỉ đến cổ cô, vẫy tay là vì bắt được con cua nhỏ, muốn cho anh xem, cô mới ló đầu ra từ trong nước, Trần Trầm đã tối sầm mặt ôm cô lên: “Sao vậy? Sặc nước? Rút gân?”

Trần Dữ Tinh nghi ngờ lắc đầu, cô đưa con cua lớn trong tay cho anh xem, cười vui vẻ: “Anh, tiểu con cua.”

Trần Trầm nhẹ nhàng thở ra, nhưng vẻ mặt không tốt.

“Anh, sao anh lại đến đây?” Thấy anh không nói chuyện, Trần Dữ Tinh lại hỏi: “Anh, anh không vui?”

Trần Trầm kéo tay cô, từ từ trở về đi: “Đi về.”

“Em vẫn chưa chơi đủ mà...”

“Chỉ biết chơi.”

Trần Dữ Tinh le lưỡi, dùng con cua nhỏ chọc anh, lấy kỳ không vui.

Rõ ràng chân Trần Trầm nhẹ hơn chút, quả nhiên bác sĩ không lừa cô. Anh kéo cô đến phòng tắm, để cô tắm vòi sen trước.

“Nhưng anh cũng xuống nước...” Giống như trả thù, cô nói: “Chúng ta tắm cùng nhau đi?”

Trên áo Trần Trầm ướt đẫm, quần cũng vậy, không giống cô mặc áo tắm, quần áo ướt dán vào cơ thể thật sự không thoải mái.

“Làm loạn.”

“Anh.” Cô kéo tay anh, đóng cửa phòng tắm lại: “Tiết kiệm nước.”

Trần Trầm cười khẽ một tiếng, Trần Dữ Tinh thích nhìn anh cười nhất, vui vẻ không thôi, muốn dang tay ra ôm anh, lại chạm vào vòi sen.

Nước lạnh chảy xuống từ trên đầu, phản ứng đầu tiên của Trần Dữ Tinh không phải tắt nước, mà là nắm lấy ấm áp từ trong lòng ngực anh.

Trần Trầm điều tiết độ ấm, cũng thuận tay cởϊ qυầи áo ra, thậm chí vết thương lỗ đạn trên người anh, đều bị cô thấy rõ.

Cô liếʍ lên hầu kết bọt nước của anh, dán vào lòng ngực anh, Trần Trầm cởϊ áσ vυ" cô ra, cô lập tức trần trụi dính ở trên người cô.

Mỗi lần nhìn thấy anh, cô đều không nhịn được muốn đυ.ng vào hôn môi, càng muốn anh chạm vào. Tay anh dán sau lưng, cô càng hy vọng anh có thể xuống dưới.

Cô kẹp chặt hai chân, hạ thể ngứa đau, rên nhẹ khi anh vuốt ve hạ.

Vốn bởi vì lo lắng nên Trần Trầm có hơi tức giận, nhìn thấy dáng vẻ dâʍ đãиɠ của cô, càng có ngọn lửa kỳ lạ, anh đánh lên mông cô, Trần Dữ Tinh không kịp kêu ra tiếng, anh đã đẩy cánh môi phía dưới của cô ra, lấp kín hoa huyệt cô.

“Nói cho anh, đây là nước của em sao?”