Chương 10

Cố Du gọi mấy cuộc đều bị từ chối, sắp tức chết rồi.

Dịch Huyên dặn dò cô khi nói chuyện phải hung hăng, khí thế phải bức người, nếu không hôm nay sẽ không nuốt trôi cục tức này.

Cái này không cần phải nói, Cố Du khi còn bé cũng ra dáng chị đại lắm, lớn rồi nên cũng khắc chế lại, nhưng lần này lại bị khơi lên.

Điện thoại vừa kết nối, không đợi đối phương mở miệng, cô bực tức nói: "Đây là thái độ của ông chủ đối với khách hàng sao? Anh kêu tôi gọi điện kết quả lại gọi mấy cuộc đều không bắt máy, tác phong làm việc vậy sao? Đừng có nghĩ anh có tiền thì..."

"Cố Du..." Tự nhiên bị dội một xô chửi bới, Phó Lệ Minh hoàn hồn mới nhận ra cô, đây là lần đầu tiên hắn gọi cái tên này.

Hắn không biết Cố Du gọi là có mục đích gì, nhưng dám chắc đây là trò quỷ của thằng nhãi Giang Khải. Dần nguôi giận, cô cũng bị gài bẫy không nên làm khó.

Cố Du đang tức giận bỗng nhận ra đây không phải là giọng của Giang Khải, mà là Phó Lệ Minh.

Âm thanh trầm thấp, chạm phải tâm Cố Du.

Chuyện quái gì đây? Tại sao hắn lại bắt máy? Không đúng, phải nói là sao lại là số điện thoại của hắn?

Hiểu rồi.

Đồ thần kinh Giang Khải!!!

"Nửa tiếng sau tôi sẽ liên lạc lại với cô." Phó Lệ Minh nói xong liền cúp máy, bởi vì phòng họp có nhiều người đang nhìn chằm chằm.

Cuộc họp kết thúc sau hai mươi phút. Dù đã xong, nhưng vẫn còn nhiều việc phải xử lý, một núi tài liệu được đưa đến phòng tổng giám để hắn ký tên. Ở trong một tập đoàn lớn như vậy, thời gian là kim cương châu báu, mọi người đều làm việc rất thận trọng, chờ ký tên xong sẽ lập tức tiến hành.

Thấy công việc còn lâu mới xong, trợ lý Trương Bân nhắc nhở: "Phó tổng, ngài còn một cuộc điện thoại chưa trả lời."

Phó Lệ Minh ký tên như rồng bay phượng múa, không ngẩng đầu: "Tôi biết."

Ngay lúc này, âm báo tin nhắn trùng hợp nhắc nhở.

Ký xong một phần, hắn phất tay ý bảo mọi người ra ngoài.

Trợ lý vẫn đứng tại chỗ, chờ Phó Lệ Minh phân phó, lúc nào cũng như vậy.

Lần này lại khác, Phó Lệ Minh nhìn hắn: "Còn chưa đi à."

Trương Bân hơi sững người, lập tức đi ra ngoài, không quên đóng cửa cẩn thận.

Phó Lệ Minh mở tin nhắn lên, nhìn thấy dãy số lạ mà hắn đã thuộc nằm lòng từ nửa tiếng trước.

Cố Du: Tôi gọi vì chuyện nhượng thẻ thể hình, giờ không cần nữa, anh khỏi gọi lại cho tôi.

Cô còn muốn nói thêm một câu: Xem như tôi làm từ thiện. Nhưng nghĩ lại, lời này mang tính khıêυ khí©h quá, vẫn là yên phận thì hơn.

Nửa tiếng này đối với cô như rơi xuống đáy vực, cuối cùng Cố Du cũng bình tĩnh lại. Sau đó cô gọi cho Giang Khải, hắn nói ông chủ lớn là Phó Lệ Minh, nên mới kêu cô tìm hắn nói chuyện. Rồi còn nói có việc phải xử lý, không tiện nói chuyện, một câu nói liền cúp máy.

Mặc kệ là ông chủ lớn ông chủ nhỏ gì đó, nhưng chút chuyện nhỏ này cũng không cần làm đến mức như vậy. Cô tất nhiên nhìn ra ý đồ của Giang Khải, từ chuyện gọi điện lần này, hay là trước đó kêu Phó Lệ Minh đưa cô về; rồi còn chuyện bị chuột rút không thấy huấn luyện viên tới; rõ ràng hơn nữa là chuyện đưa thú bông..."

Dăm ba mấy cái trò này sao qua mắt được cô.

Nói qua cũng phải nói lại, Phó Lệ Minh cũng đâu có chủ động tham gia cái trò ấu trĩ này, thái độ của hắn vẫn lạnh lùng như thường, lúc nãy trong điện thoại, hắn cũng rất bất ngờ.

Thế mà, cô lại mắng người ta lần nữa.

Chỉ việc này thôi, cô cũng không muốn dính líu gì với hắn nữa.

Nói thẳng ra là không dám.

Nhất là sau khi bị Dịch Huyên tạo cho cái bóng ma tâm lý, nói Phó Lệ Minh ra tay tàn ác, cô toát mồ hôi lạnh.

CMN Phó Lệ Minh gọi tới, tim Cố Du đập bình bịch muốn rớt ra ngoài, khóc tiếng "tró" nhìn Dịch Huyên. "Em yêu, làm sao đây?"

Dịch Huyên vỗ bả vai cô: "Cầu xin sự khoan dung."

"Cậu giúp tớ nghe đi, nói là tớ không có ở đây."

"Cũng được, nếu cậu muốn hắn nói sẽ gọi lại sau."

"Thì cậu cứ nói tớ không tính toán chuyện đó nữa."

"Ngoan, nghe đi, lão đại không dễ dàng đuổi người đâu, nếu có ghi hận thì hận thái độ của cậu thôi."

Cố Du miễn cưỡng nghe điện thoại.

"Chào ạ." Giọng cô dịu dàng vui vẻ, thái độ vô cùng tốt.

Dịch Huyên bên cạnh rất muốn cười, bạn cá nhỏ nhà cô bị dọa rồi.

Phó Lệ Minh hơi giật mình thái độ trước sau khác nhau một trời một vực của cô.

Cố Du chờ hắn nói, cô không dám nói đâu, nhỡ cô lỡ miệng nói gì đó chọc giận đại lão này là chết cái mạng nhỏ này mất.

"Ừ." Âm thanh Phó Lệ Minh trầm thấp, "Cô không muốn tập ở Nhiên Thiêu nữa thì tôi có thể hoàn tiền lại cho cô."

Cố Du không ngờ hắn sẽ nói như thế, sốc quá, cô nói: "Không cần đâu." Cô và Dịch Huyên đã sớm rời khỏi phòng thể hình, hiện giờ đang trong quán cà phê, Về phần tấm thẻ kia, cô sẽ để nó hết hạn.

Từ chối sao?

Phó Lệ Minh không thích người ta từ chối đề nghị của mình: "Tôi nói hoàn là hoàn."

Cố Du trong nhảy dựng một cái, chọc tới lão đại rồi, nhưng mà không phải hắn quá bá đạo sao?

Tự nhiên cô muôn tranh cãi.

"Dù sao tiền đó tôi cũng không cần, nếu anh cũng không cần thì đem làm từ thiện đi.

Nếu là bình thường cô sẽ tức giận cúp điện thoại, cực kì hung hăng nhưng lần này Cố Du không dám. Vì tình huống này mà cúp máy chắc chắn đối phương sẽ tức giận.

Dịch Huyên nói rất có lý, chọc giận hắn, hắn sẽ không so đo nhưng lại âm thầm ghi hận trong lòng.

Phó Lệ Minh cười lạnh, người phụ nữ này lại hết lần này đến lần khác dám khıêυ khí©h hắn?"

Dịch Huyên dán chặt tai nghe bọn họ nói chuyện, Cố Du cứng rắn như vậy nằm ngoài dự liệu của cô, cảm nhận được Phó Lệ Minh lên cơn thịnh nộ, cô vội vàng nhắc nhở Cố Du.

Cố Du hoảng hồn."Được rồi, muốn hoàn thì hoàn đi." Cô vẫn không phục, nhỏ giọng lầu bầu: "Mình tự đi quyên góp."

Phó Lệ Minh chưa bao giờ cảm thấy tức giận như bây giờ.

Dưới sự nhắc nhở của Dịch Huyên, Cố Du nói tiếp: "Chuyện này cũng không lớn lao gì, chỉ vì cậu bạn tốt Giang Khải của anh nên mới..."

Nhắc tới Giang Khải, Phó Lệ Minh càng bực. "Cậu ta không phải bạn tôi."

Cố Du: "..."

Phó Lệ Minh cũng rất biết điều, thông cảm cho sự tức giận của Cố Du. "Tôi sẽ dạy bảo lại cậu ta."

Nói xong, hắn định cúp máy.

"Khoan khoan..." Cố Du gọi hắn lại.

"Còn chuyện gì sao?"

"À tôi muốn hỏi anh muốn dạy dỗ anh ta như thế nào." Cố Du nghiến răng nghiến lợi, cô cũng rất muốn dạy bảo hắn.

Phó Lệ Minh bị khơi dậy hứng thú: "Cô mong tôi dạy cậu ấy như thế nào?"

Cố Du không khách khí nói: "Đánh một trận."

Phó Lệ Minh nheo mắt, "Cũng được." Hắn cũng nghĩ nên làm vậy.

Toàn bộ uất ức nãy giờ của Cố Du đã biến mất, cả người cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng.

Lúc cô định nói tạm biệt, Phó Lệ Minh lại nói: "Cô muốn tự đánh không?"

Cố Du ngẩn ra.

Cô tự đánh Giang Khải sao?

Phó Lệ Minh là lão đại, Giang Khải cũng không kém gì, cô không có cái can đảm đó.

Hơn nữa, Giang Khải là anh em của hắn, anh em với nhau có thể đánh nhưng người khác thì đừng hòng.

"Tôi đùa thôi, không làm phiền anh nữa, tạm biệt."

Cuối cùng cũng kết thúc cuộc gọi, Cố Du đè tay lên ngực, thở ra một hơi.

Dịch Huyên đưa ngón cái lên với cô. "Cô được lắm, hôm nay tớ phải nhìn cậu bằng con mắt khác rồi."

Cố Du liếc cô một cái, "Lòng ngực tớ muốn nhảy ra ngoài luôn rồi mà cậu còn đùa được."

Mém xíu nữa là chọc giận hắn.

Dịch Huyên: "Tim đập mãnh liệt như vậy, là động tâm rồi."

Cố Du phang cho cô một cú đánh, "Đừng có mà lấy chuyện này ra đùa."

Nhỏ này đánh đau quá, Cố Du không đùa nữa. "Aizz! Mà Phó Lệ Minh không giống như lời đồn nha."

"Sao mà không giống? Tớ cảm thấy còn nói chưa tới." Thật đáng sợ, nhất là cái câu "Tôi nói hoàn là hoàn" nghe kiểu như: Còn nói nữa tôi đánh cô đó.

Hung dữ quá đi.

"Thôi không nói nữa, chúng ta đi trả thẻ, rồi dẹp chuyện này sang một bên." Cố Du kéo Dịch Huyên đứng lên.

"Từ từ, tớ còn chưa uống cà phê xong."

"Đừng có uống nữa."

Cô sốt ruột.

Quá trình trả thẻ rất thuận lợi, 5000 tệ một đồng cũng không thiếu, nhưng Cố Du để lại 1000 chỉ lấy 4000 tệ.

Giờ cô là một con đỗ nghèo khỉ, số tiền này đối với cô rất quan trọng, cô phải ăn uống rồi còn trả tiền thuê nhà nữa, giá thuê nhà ở thành phố này không rẻ đâu. Nhìn số tiền trong tay, quyết định bỏ qua cho Giang Khải.

Tiếp theo, cô phải tìm một công việc thật tốt.

Mấy ngày này, cô liên tục gửi CV cho mấy công ty. Đối với mấy công ty nhỏ cô không quan tâm mà chỉ gửi vào những tập đoàn lớn, dù sao cô cũng có thể gọi là tài giỏi trong giới này nên cũng phải làm giá chứ.

Trong cái thành phố lớn này cơ hội rất nhiều, công ty quảng cáo lớn không ít, nhưng chỉ có ba công ty gọi cô đi phỏng vấn.

Phỏng vấn tất nhiên cô không sợ, ngoại hình của cô không tệ, học vấn càng không tệ, lại có kinh nghiệm, hơn nữa cô cũng từng phỏng vấn nhân viên mới khi còn làm ở công ty cũ.

Cô cực kì tự tin, bao nhiêu câu hỏi cũng không làm khó được cô, người phụ trách phỏng vẫn cũng khá hài lòng, Cố Du lòng đầy hi vọng.

Nhưng vẫn bị loại, hỏi nguyên nhân thì đúng như lời Tiểu Lưu, họ lo rằng cô vừa nhận chức liền kết hôn sinh con, nếu phải lựa chọn, họ bằng lòng chọn người trẻ hơn cô nhưng không có kinh nghiệm bằng cũng được, chỉ cần không quá kém.

Liên tiếp đi phỏng vấn ba nơi, hai nơi thì đều vì nguyên nhân này mà bị loại, còn nơi kia thì điều kiện không tốt.

Mấy ngày tiếp đó, Cố Du gửi thêm vài cái CV, hồi âm thì có đấy, nhưng lại kêu cô không cần đi phỏng vấn.

Chút tự tin còn lại của cô mất sạch, cho đến khi nhận được điện thoại hẹn cô phỏng vấn của "Quảng Cáo Sang Thành".

Quảng Cáo Sang Thành là công ty mà cô không ôm hy vọng, nào ngờ lại có thể may mắn đến thế.