Quyển 2 - Chương 16.

Khi giường đất được xây xong, Vu Tâm không còn thường xuyên dính lấy cái lò sưởi lớn Cung Kim Qua mà cả ngày thu mình trong giường đất không muốn đứng dậy.

Cung Kim Qua khá bất mãn với điều này nhưng hắn không nói ra. Một đại nam nhân tranh sủng với một chiếc giường đất, nói ra ngoài không sợ để mọi người cười rụng răng sao?

Sau khi nấu bữa sáng xong, Cung Kim Qua quay về phòng ngủ, ôm Vu Tâm ra khỏi chiếc giường ấm áp. "Dậy ăn cơm nào."

Vu Tâm nhắm mắt ngủ không phân biệt rõ ngày đêm, vô thức hỏi: "Cơm gì?"

Cung Kim Qua nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng bị đè ra vết hằn thì cảm thấy ngay cả như vậy, nàng cũng là người đáng yêu nhất trên đời, giọng nói của hắn càng dịu dàng. "Ăn cơm sáng."

Vu Tâm không trả lời, cô vẫn chưa tỉnh hẳn, chậm chạp vươn tay ra lấy quần áo mặc vào.

Cung Kim Qua lo đồ ăn bị nguội nên giúp nàng mặc quần áo, hắn cảm giác như đang hầu hạ nữ nhi của mình.

Cung Kim Qua liếc nhìn bụng của nàng, sau này vẫn nên sinh nhi tử, không cần chăm sóc cẩn thận mà có thể tùy tiện rèn luyện cho nó.

Nếu sinh nữ nhi, hắn sẽ phải chăm sóc hai người, lúc ấy có lẽ hắn sẽ không chịu nổi.

Nhưng nếu tiểu nương tử vì thế mà ghen với nữ nhi...

Nghĩ đến cảnh tượng đó, Cung Kim Qua lại cảm thấy mình có thể chịu đựng được, không phải chỉ chăm sóc hai nữ nhi thôi sao, đơn giản.

Vu Tâm không biết rằng Cung Kim Qua đã nghĩ đến con cái của mình, đi đến cửa bị gió lạnh thổi một cái làm cô hoàn toàn tỉnh ngủ.

Bữa sáng, Cung Kim Qua nướng hơn chục chiếc bánh bí đỏ, xếp chồng lên nhau trông khá ngon miệng, bên cạnh còn có dưa chua ướp sẵn và cháo nóng tỏa khói.

Vu Tâm cắn một miếng bánh, mềm dẻo thơm ngọt, rất ngon.

Cô thèm ăn, ăn hết hai cái bánh và một bát cháo, phần còn lại vào bụng của Cung Kim Qua.

“Lát nữa ta phải lên thị trấn một chuyến.” Cung Kim Qua nhìn Vu Tâm đang rửa bát trước cửa bếp hỏi: “Nàng có muốn đi cùng ta không?”

Mấy ngày nay ngoài ăn thì nàng chỉ ngủ, việc vận động duy nhất là chuyện chăn gối, Cung Kim Qua cảm thấy như vậy không tốt, không tốt cho cơ thể. Hắn muốn nàng sống lâu trăm tuổi để nàng làm bạn cùng hắn và hắn cũng làm bạn với nàng.

Tất nhiên, thọ hơn trăm tuổi cũng được.

Vu Tâm không chút đắn đo suy nghĩ đáp: “Bên ngoài rất lạnh, ta vẫn nên ở nhà thì tốt hơn.”

“Trời không đổ tuyết, không lạnh.” Cung Kim Qua nói. “Hơn nữa ta còn mang theo áo lông hổ để nàng khoác, đúng lúc đem nó đi sửa."

Trước cửa nhà có một con dốc, tuyết tích trên con đường này đã được Cung Kim Qua dọn sạch vào sáng sớm. Hắn định để Vu Tâm đi hết đoạn đường đó rồi hắn sẽ bế nàng, dù sao đường tuyết cũng không dễ đi.

Hơn nữa, thân thể nàng mỏng manh yếu ớt, muốn nàng tập luyện cũng không thể vội vàng mà phải làm dần dần, kẻo nàng không thích ứng được.

“Ta không đi đâu, chàng đi nhanh rồi về.” Vu Tâm nghĩ đến giường đất của mình thì không mảy may đoái hoài.

"..." Cung Kim Qua thở dài trong lòng khi nhìn thấy ánh mắt kiên định của nàng. Thôi bỏ đi, đợi trời ấm hơn một chút thì hắn sẽ đưa nàng ra ngoài đi dạo.

Khi đến thị trấn, Cung Kim Qua ghé vào cửa hàng may trước, lấy bộ lông hồ ly ra để họ sửa lại. Sau khi ra khỏi cửa hàng may, hắn đến hiệu sách mua hai cuốn thoại bản ‘thư sinh và hồ ly tinh’ với ‘hồ ly tinh và thợ săn’, trong đó miêu tả chi tiết cách hồ ly tinh hút tinh khí của con người ra sao.

Cung Kim Qua chưa bao giờ nghĩ Vu Tâm không phải hồ ly tinh. Sau mỗi lần hoan ái với nàng, hắn luôn thấy sảng khoái, ngược lại tình trạng của Vu Tâm không được tốt khiến hắn cảm thấy như mình mới là người bị hút tinh khí.

Cung Kim Qua nghi ngờ nàng ham ngủ sợ lạnh là vì thiếu tinh khí của nam nhân. Còn tại sao nàng chậm chạp không hút tinh khí của mình, có lẽ là do nàng không biết hút thế nào.

Ai, sao lại có tiểu hồ ly tinh ngốc nghếch như vậy?

Cung Kim Qua giấu thoại bản vào lòng, hắn cảm thấy nếu tiểu nương tử đọc sách xong chắc sẽ hiểu mọi chuyện.

Sau đó, Cung Kim Qua đi mua một ít nến hương và tiền giấy. Thất tuần¹ của mẫu thân đã qua, hắn mua những thứ này vì muốn đốt chúng cho tiểu cô nương đã chết kia.

1. Thất tuần (cúng tuần) là nghi lễ cúng 7 ngày có nguồn gốc từ Trung Quốc. Theo truyền thuyết, bất kỳ linh hồn nào cũng sẽ mất đi sau khi bị xét xử tội tại Diêm Vương. Nếu không có tội, linh hồn sẽ nhanh chóng siêu thoát và đầu thai.

Trước đây hắn hỏi Vu Tâm về sanh thần bát tự của tiểu cô nương kia vì hắn lo rằng những thứ hắn đốt sẽ không đến tay cô nương đó, bây giờ thì không cần bận tâm, hắn đã đốt giấy ghi sanh thần bát tự và nến hương tiền giấy cho cô nương ấy, không sợ cô nương ấy không nhận được.

Thật ra trước kia Cung Kim Qua không tin vào những thứ thần quỷ vô nghĩa này, nhưng khi biết chuyện tiểu nương tử đoạt xá thì hắn không khỏi tin vài phần.

Lo lắng tiểu cô nương kia ở dưới âm giới ăn không ngon, ở không tốt sẽ quấy nhiễu tiểu nương tử của mình nên Cung Kim Qua dự định hàng năm sau này sẽ đốt tiền vàng giấy cho cô nương ấy để cô nương ấy có cuộc sống tốt hơn và không gây chuyện.

“Đây là cái gì?” Vu Tâm nhìn cuốn sách mà Cung Kim Qua đưa cho cô.

“Thoại bản, ta mua để nàng gϊếŧ thời gian.” Cung Kim Qua giải thích. “Nàng có thể tự đọc, nếu không biết chữ nào thì ta sẽ đọc cho nàng nghe.”

"Ta biết rồi." Vu Tâm nằm trên giường đất, mở cuốn sách ra xem. "Nhân vật chính hình như là một thư sinh."

“Ừ, nàng xem trước đi, ta bận đi làm chút việc." Cung Kim Qua nói. "Trên bàn còn có bánh táo đỏ², nàng đói thì ăn một chút."

“Ta nhớ rồi. Đa tạ tướng công, chàng mau đi đi.” Tâm trí Vu Tâm đều tập trung vào nội dung bên trong cuốn sách nên trả lời qua loa.

2. Bánh táo đỏ là món bánh được làm bằng bột táo tàu (táo đỏ), vị táo tàu thơm, mềm, bổ dưỡng đặc biệt thích hợp dùng trong bữa sáng.