Quyển 2 - Chương 10

Cho đến khi Vu Tâm kêu lạnh, Cung Kim Qua luồn tay ra sau lưng nàng ôm cả cơ thể nàng di chuyển. Hắn ngồi dậy rồi kéo một chiếc chăn bông để đắp cho Vu Tâm, sau đó đứng dậy bước xuống giường.

“Có thứ gì đó đang chảy ra!” Hắn vừa rời đi, Vu Tâm lập tức cảm giác được dịch thể đang chảy ra từ miệng huyệt của mình nên vội vàng lấy tay bịt lại.

Nhưng chất lỏng đó chảy ra rất nhiều, cô không chặn được, nó chảy xuống cổ tay và đùi cô, chân tay Vu Tâm lúng túng kéo gối trên đầu giường xuống đặt ở dưới thân mình.

“Chảy ra rất nhiều, rốt cuộc đây là cái gì?” Vu Tâm nhìn Cung Kim Qua đang cầm đèn dầu đi tới.

Cả người hắn tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, hai chân thon dài rắn chắc, vai rộng eo hẹp, thứ khiến người khác chú ý nhất là bụng dưới căng chặt, dươиɠ ѵậŧ sừng sững dựng thẳng giữa đám lông đen nhánh.

Nó thực sự rất lớn, Vu Tâm đoán nó còn lớn hơn cả cánh tay của mình.

Cung Kim Qua đặt đèn dầu lên ghế dựa cạnh giường, thấy Vu Tâm đang nhìn chăm chú vào dươиɠ ѵậŧ của mình thì bình tĩnh ngồi xuống mép giường, trả lời câu hỏi trước đó của Vu Tâm: “Dâʍ ŧᏂủy̠.”

Vu Tâm đang ngắm dươиɠ ѵậŧ của hắn đến mê mẩn, vừa nghe xong thì vẻ mặt ngơ ngác. “Cái gì?”

“Không phải nàng hỏi thứ chảy ra từ trong huyệt nhỏ của nàng là cái gì sao?” Cung Kim Qua nhìn hai má đỏ bừng của nàng đáp. “Là âm tinh của nàng.”

Không biết vì sao mặt Vu Tâm hơi nóng lên, cô cũng có chút không phục nói: “Vậy thì nhất định cũng có dương tinh của chàng!”

“Nước của ta không gọi là dương tinh, mà gọi là tϊиɧ ɖϊ©h͙." Đúng là hồ ly tinh, đến chuyện bình thường như vậy mà còn không biết, trong lòng Cung Kim Qua cảm thấy buồn cười, nhưng vì giữ thể diện cho nàng nên hắn không để lộ ra.

Hắn đưa chiếc khăn trong tay đến trước mặt nàng. “Nàng dùng cái này chặn lại trước, ta đi lấy chút nước ấm để nàng rửa.”

Lúc Cung Kim Qua bưng nước ấm đến thì Vu Tâm đã ngủ.

Cung Kim Qua cởϊ qυầи dưới mông nàng, tay nhẹ nhàng tách hai chân nàng ra. Chiếc khăn hắn vừa đưa cho nàng đã dính chặt vào miệng huyệt, mơ hồ vẫn có thể nhìn ra hình dạng của hoa huyệt bé xinh.

Cung Kim Qua nhấc chiếc khăn khỏi hoa huyệt của nàng, đóa hoa yêu kiều mỏng manh bên trong liền lộ ra.

Dù Cung Kim Qua không biết ban đầu nó trông như thế nào, nhưng lúc này hắn cũng có thể thấy bông hoa nhỏ đang bị thương.

Sưng đỏ ứ máu, thịt non bên ngoài mềm nhũn.

Nhất thời Cung Kim Qua cảm thấy hơi đau lòng, vừa nghĩ tới khi nãy tiểu hồ ly tinh bảo hắn đừng mạnh như vậy thì cảm thấy tiểu hồ ly tinh nhà mình hoàn toàn khác với hồ ly tinh thân kinh bách chiến trong thoại bản.

Nàng yêu kiều đến mức không chịu nổi sự phóng túng của hắn.

Cung Kim Qua lau sạch thân dưới của Vu Tâm, sau đó nằm xuống giường, chạm vào chăn bông, nó hơi ẩm ướt, có lẽ đã dính mồ hôi.

Hắn ngồi dậy lật mặt kia của chăn bông xuống dưới, dịch góc chăn đắp cẩn thận cho Vu Tâm rồi mới nằm xuống.

Ngay khi hắn vừa nằm xuống, Vu Tâm đã nhào vào trong lòng Cung Kim Qua như một con chó nhỏ ngửi thấy mùi xương.

Cung Kim Qua xoay người sang một bên, khoát tay lên người nàng, nhắm mắt lại nhưng hắn không hề buồn ngủ.

Tiểu huynh đệ vẫn rất cứng rắn.

Cung Kim Qua chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ hưng phấn rất lâu sau khi khai trai.

Hắn lấy nước ở phòng bếp, rửa sạch cho nàng, sau đó trở lại phòng bếp cất chậu gỗ, cả quá trình hắn đều tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ cả người, bị khí lạnh tứ phía bao vây mà vẫn không mềm xuống.

Bây giờ nằm trên giường lại bị nàng ôm, cứng đến có thể ngày đêm làm loạn.

Cung Kim Qua thở dài, hắn sờ lên người Vu Tâm.

Nghĩ đến thân phận hồ ly tinh của Vu Tâm, hắn cảm thấy trạng thái hiện tại của mình không bình thường.

Mặc dù hắn có thể chất cường tráng, dồi dào dương khí, nhưng sau khi giao hợp với tiểu hồ ly tinh, hắn không hề cảm thấy tinh khí bị xói mòn, ngược lại còn có cảm giác tinh thần sảng khoái.

Chẳng lẽ tiểu hồ ly tinh quên hút dương khí của hắn?

Vu Tâm đang ngủ thì có cảm giác như rơi vào động băng, mơ mơ màng màng dịch sang bên cạnh nhưng không chạm vào nguồn nhiệt nóng, cô đưa tay sờ vẫn không đυ.ng tới.

Vu Tâm mở mắt ra, không thấy Cung Kim Qua ở trong phòng.

Cửa phòng đóng chặt, bên ngoài trời đã sáng.

Vu Tâm mở miệng muốn gọi Cung Kim Qua, nhưng suy nghĩ một chút thì cô ngậm miệng lại.

Cô không phải trẻ con, cô là nương tử của Cung Kim Qua, cô không được phép tỏ ra quá yếu ớt.

Nhưng lạnh quá!

Vu Tâm dùng chăn bông quấn mình thành một quả bóng nhưng vẫn lạnh. Cô khẽ cắn môi, cố gắng chịu đựng cái lạnh thấu xương để đứng dậy mặc quần áo.

Quấn chặt cơ thể che người thật cẩn thận, cô mới mở cửa nhìn bên ngoài, tuyết vẫn rơi, nhưng tuyết đọng lại trong sân nhỏ đã được dọn sạch.

Nghe thấy tiếng động trong bếp, Vu Tâm giậm chân chạy từng bước về phía phòng bếp.

Cung Kim Qua đang cúi người cho thêm củi vào bếp lò thì bị ai đó ôm chầm lấy từ phía sau.

“Sao nàng không ngủ thêm?”

“Lạnh.” Vu Tâm vùi mặt vào lưng hắn, nũng nịu nói.

Cung Kim Qua phủi tay, chạm vào bàn tay đang vòng dưới bụng mình, nó lạnh như băng, hoàn toàn không giống nhiệt độ cơ thể mà người vừa mới ngủ dậy nên có.

Cung Kim Qua nghĩ đến thân thể này không phải của nàng thì không khỏi có chút lo âu, hắn đứng sang một bên để Vu Tâm ngồi trước bếp lò để sưởi ấm rồi hỏi nàng. "Ngoài lạnh ra thì còn gì nữa không?"

"Có." Ánh mắt Vu Tâm nóng rực nhìn đôi chân dài của người bên cạnh, không chút e lệ nói: "Huyệt nhỏ đau."

Cung Kim Qua đang lo lắng cho nàng đợi nàng nói, không kịp phòng bị đã nghe thấy lời này: “...”

"Lần sau ta sẽ nhẹ nhàng hơn."

"Chuyện lần sau thì để nói sau." Vu Tâm ngước mắt nhìn hắn. "Vậy bây giờ ta là nương tử của chàng rồi phải không?"

Cung Kim Qua cũng nhìn nàng. “Nàng nói phải là phải.”

"Cái gì mà ta nói phải là phải chứ?" Vu Tâm đứng lên vòng tay qua eo hắn, dụi lên người hắn. "Ta muốn chàng nói, muốn chính chàng thừa nhận."

Cung Kim Qua cứng cả đêm, tiểu huynh đệ đã phải nhờ vào tuyết lạnh làm mềm xuống bị nàng cọ xát như lại có dấu hiệu ngẩng đầu lên. Hắn nắm lấy cổ áo Vu Tâm trả lời: "Nàng buông tay ra trước đã."

"Ta không buông." Vu Tâm ôm chặt lấy hắn. “Tối hôm qua, chàng còn ôm người ta nói cho dù cắm thế nào cũng không chán, giờ tỉnh lại thì ngay cả ôm cũng không cho ôm, đồ bội tình bạc nghĩa.”

Cung Kim Qua nổi gân xanh đầy trán, hắn vận công đè nén du͙© vọиɠ của thân thể rồi đáp. "Phải."

“Phải cái gì?” Vu Tâm ngẩng đầu từ trong lòng hắn ngước nhìn, khóe miệng cong lên.

"Nàng là nương tử của ta." Cung Kim Qua cổ áo nàng ra, búng một cái vào trán nàng. "Nàng buông ra đi, ta phải nấu cơm."