Mở đầu

(1) Người quen.

“Tỉnh rồi à, có thấy khó chịu ở đâu không?” Vương Di - đồng nghiệp ngồi bên cạnh buồng ngủ đông hỏi.

Vu Tâm cụp mắt xuống, đợi mắt thích ứng với ánh sáng xong mới mỉm cười nói: “Tớ không sao.”

Công việc của Vu Tâm khá đặc biệt, một năm cô dành hơn nửa thời gian trong phòng huấn luyện, xuyên vào nhiều thế giới, để hoàn thành nhiệm vụ được giao.

Hơn nữa, lý do Vu Tâm chọn công việc này là vì ở đây có thể mua được thuốc ức chế.

Bố mẹ cô là yêu, thân là đứa con của yêu nhưng khi được sinh ra Vu Tâm lại là người, mẹ cô kể rằng bà ngoại cô cũng là người.

Tuy Vu Tâm có cơ thể của loài người nhưng trong cô lại chảy dòng máu của yêu, cô không thể chống cự lại dòng máu chảy trong người mình được. Đến kỳ phát tác, đừng nói là cơ thể, ngay đến cả ý thức của mình cô cũng không kiểm soát được.

Vu Tâm rất may mắn, lần đầu tiên phát tác cô đã gặp được một đồng nghiệp, lúc đó cô gần như mất đi ý thức, cơ thể bị bản năng khống chế, nhưng khi đồng nghiệp cho cô uống thuốc ức chế, cô đã tỉnh táo lại ngay.

Sau đó, Vu Tâm biết được từ qua lời kể của đồng nghiệp, rằng đồng nghiệp này thật ra cũng là hậu duệ của tộc Yêu, có hoàn cảnh giống với Vu Tâm, sinh ra đã không thể biến thân như yêu.

Tiếp đó, Vu Tâm được đồng nghiệp giới thiệu cho người lãnh đạo hiện tại của cô, sau khi hoàn thành các bài test, cô đã chính thức vào làm.

“Lần này tớ nằm bao lâu vậy?” Vu Tâm cảm thấy lần này cô đã nằm rất lâu, vì cơ thể cô hơi khó chịu.

Thân thể của tộc yêu luôn mạnh mẽ. Mặc dù Vu Tâm không thể biến hình thành yêu, nhưng thể chất của cô mạnh hơn nhiều so với người bình thường, không có lý do gì để cô thấy khó chịu, trừ khi đã nằm quá lâu.

“Ba tháng.” Vương Di vươn tay đỡ Vu Tâm ngồi dậy. Vu Tâm vẫy vẫy tay, đi lại hoạt động gân cốt sau khi rời khỏi ngủ đông thương.

Vương Di ngồi nhìn cô, trong lòng không khỏi ghen tị nói: “Nếu như tớ có dáng người và khuôn mặt như cậu thì mỗi tuần tớ sẽ đổi một người bạn trai, không không, ngày nào cũng đổi.”

Vu Tâm mặc bộ đồ bó sát màu đen được thiết kế đặc biệt, làm lộ rõ dáng người hoàn hảo trước lồi sau vểnh của mình, Vương Di càng nhìn càng hâm mộ, cô thấy Vu Tâm đang phung phí của trời.

Có dáng người như vậy mà không yêu đương, thật là uổng phí.

Vu Tâm nghiêng đầu liếc cô một cái: “Là ai ngày nào cũng nhận hoa đến mỏi tay?”

Mặc dù Vu Tâm có vẻ ngoài lạnh lùng và vóc dáng nóng bỏng, nhưng lại không có nhiều người theo đuổi, vì căn bản cô không giao tiếp nhiều.

Mỗi lần đi làm, cô lại nằm cả tháng, lâu nhất là một năm, cho dù có người nhìn thoáng qua đã có ý với cô, họ canh trước cửa công ty mười ngày nửa tháng mà không gặp được người thì họ cũng dần từ bỏ thôi.

Ngược lại, tuy cô và Vương Di làm cùng một bộ phận nhưng tính chất công việc của hai người khác nhau. Vương Di muốn yêu đương và cô ấy có rất nhiều thời gian.

Tuy không có dáng người đẹp như Vu Tâm nhưng cô cũng rất xinh đẹp, số người đàn ông theo đuổi cô có thể lập được vài đội bóng đá.

“Sao giống nhau được, mấy người theo đuổi tớ toàn là dưa méo táo đông, tớ muốn một người đàn ông chất lượng tốt cơ.”

“Anh Chu lần trước, nhìn cũng không tồi đó.”

“Ai da, không tồi cái gì, để tớ nói với cậu biết, miệng anh ta rất hôi...”

Vu Tâm vừa nói chuyện với Vương Di vừa bước vào phòng tắm. Tuy ngày nào Vương Di cũng lau sạch người cho cô, nhưng tỉnh lại sau mấy tháng nằm Vu Tâm vẫn cảm thấy cả người không thoải mái, nên bình thường cô đều tắm xong mới về nhà, lần này cũng vậy.

Khi cô tắm, Vương Di theo đến trước cửa, Vu Tâm không thích nói nhiều, cô không bao giờ nói chuyện thị phi của người khác, tìm cô để nhiều chuyện một chút cũng không sợ cô đi nói lại cho chính chủ biết, cho nên Vu Tâm là một người rất biết lắng nghe. Vương Di nhịn ba tháng đợi Vu Tâm về, cuối cùng một bụng nhiều chuyện và bứt rứt của cô cũng được xả ra.

Thính giác của Vu Tâm rất tốt, ngay cả khi bị ngăn bởi tiếng nước chảy cô vẫn có thể nghe rõ những lời Vương Di nói.

Khi Vu Tâm từ phòng tắm bước ra, Vương Di vẫn chưa đã thèm chuyển chủ đề: “Tớ biết cậu bây giờ rất muốn về nhà nghỉ ngơi, tớ không chiếm thời gian của cậu nữa, ngày kia gặp lại.”

Mỗi lần hoàn thành một nhiệm vụ đều sẽ được nghỉ từ bảy ngày đến một tháng, lần này Vu Tâm làm việc trong ba tháng thì được nghỉ mười ngày, nhưng Vu Tâm thường chỉ nghỉ một ngày.

Vương Di hiểu khá rõ về cô ấy nên cô mới nói như vậy.

Vu Tâm không phản bác, sau khi tạm biệt Vương Di, cô đi bộ đến bãi để xe dưới tầng hầm.

Mức lương của công ty rất cao, số tiền người bình thường kiếm được trong một năm không bằng lương hằng tháng của họ.

Có thể làm chính thức trong công ty, hầu hết là những người có tình cảnh giống Vu Tâm, không có chuyện gì phải lo nên khi nhận lương đều tiêu xài phung phí, trong bãi đỗ xe toàn là siêu xe, một chiếc Volkswagen New Beetle xen giữa dàn siêu xe lúc này trông rất bắt mắt.

Vu Tâm mở cửa xe Beetle, lên xe, xe chạy được nửa đường thì cô nhận được một tin nhắn.

Cô nhìn màn hình sáng lên, là tin nhắn ngân hàng gửi, chắc là tiền lương của cô.

Đến bãi đỗ xe của tiểu khu, Vu Tâm không xuống xe ngay, mà cầm lấy điện thoại xem tin nhắn vừa rồi.

Tuy lần này cô chỉ làm việc trong ba tháng, nhưng hiệu quả công việc cao, lương của cô cũng tăng lên, khoảng chừng có năm mươi vạn ( khoảng 1.788.674.500 VNĐ)

Vu Tâm không thể biến hình thành yêu nên cũng không thể tu luyện, đương nhiên cũng không thích ứng được môi trường sống cá lớn nuốt cá bé của Yêu giới, vì vậy khi còn nhỏ cô đã được cha mẹ đưa đến một cô nhi viện ở thế giới loài người. Mỗi khi nhận được tiền lương chỗ sẽ chuyển một nửa số tiền đó đến cô nhi viện.

Không phải cô muốn làm cho ai cảm động, mà là vì cô nhi viện cần số tiền này, và số tiền này nằm trong khả năng cô có thể cho.

Sau khi chuyển tiền vào tài khoản của viện trưởng xong, Vu Tâm mở cửa xuống xe, Lục Nghiêu đang đứng ở trong một góc khuất nhìn người phụ nữ đang sải chân trên đôi giày cao gót, hơi thở dần trở nên căng thẳng.

Mấy năm trước anh bị người ta hại mất hết trí nhớ, mang thân thể và trí tuệ của một đứa trẻ, còn bị người ta đưa đến cô nhi viện.

Ở nơi xa lạ không có người quen này, Lục Nghiêu mang cơ thể và trí tuệ của đứa trẻ ba tuổi, anh cảm thấy hoang mang như bao đứa trẻ bình thường khác.

Vào thời điểm đó, Vu Tâm - một người có hơi thở giống anh đi vào trong thế giới của anh. Lục Nghiêu lao vào vòng tay của Vu Tâm như một viên đạn đại bác, như thể anh đã nhìn thấy người thân của mình.

Từ đó, Vu Tâm có một người phục vụ nhỏ luôn đi sau cô.

---

(2) Kẻ nghèo rớt mồng tơi

Ba năm sau, Lục Nghiêu khôi phục trí nhớ, sau khi khôi phục trí nhớ Lục Nghiêu nghĩ đến ba năm anh mất trí nhớ kia, cảm thấy mình thật ngu ngốc, anh vội chạy về Cửu Trùng Thiên như chạy trốn.

Sau khi trở về, anh tự nhốt mình lại, trong lòng vẫn rối loạn như có một cơn gió lốc vừa thổi qua.

Khi mất trí nhớ, anh đã thực sự ôm một cô gái nhỏ hơn mình và gọi là chị! Còn mặt dày mày dạn đi theo đối phương không rời, khi đối phương quát bảo đừng theo, anh lập tức khóc như con gái!

Lục Nghiêu hận không thể lại mất trí nhớ một lần nữa, quên đi đoạn ký ức làm tổn hại khí khái đàn ông này.

Không thể tin được anh từng như thế, sau một hồi đấu tranh, cuối cùng Lục Nghiêu cũng khó khăn chấp nhận sự thật này.

Sau đó anh ngẩn người nhìn trần điện, lúc thì cười, lúc lại cau mày, cuối cùng anh nghĩ đến việc gì đó, ngay lập tức khuôn mặt anh đỏ bừng.

Nhờ da mặt dày, anh đi theo chị gái... không, không thể gọi là chị được, anh lớn tuổi hơn cô ấy, nếu gọi là chị nữa thì quá không biết xấu hổ rồi.

Vậy gọi là gì bây giờ?

Vu Tâm?

Lục Nghiêu lập tức lắc đầu, hay... gọi là A Tâm đi? Thật ra anh thấy gọi là Tâm Tâm, Tâm Nhi sẽ thân thiết hơn.

Nhưng A Tâm chắc chắn sẽ không đồng ý, dù sao thì cô cũng ghét bỏ anh như vậy, sao có thể cho người cô ấy không thích xưng hô thân mật được.

Bỗng nhiên Lục Nghiêu thở dài, sắc mặt anh có chút phức tạp, A Tâm thật sự là một cô gái lương thiện, rõ ràng chán ghét anh nhưng vẫn cho phép anh quấy rầy cô ấy.

Lục Nghiêu phát hiện lúc mất trí nhớ mình thật không biết xấu hổ, còn... quấn lấy A Tâm đòi tắm chung, buổi tối lại đòi ôm A Tâm ngủ, mỗi lần A Tâm định từ chối anh lại khóc, chiêu này rất hữu hiệu để đối phó A Tâm.

Vừa thấy anh khóc, A Tâm đã đồng ý.

Lục Nghiêu xấu hổ xoa khuôn mặt nóng hổi của mình, không biết anh tắm chung với A Tâm bao nhiêu lần, cơ thể của A Tâm... anh cũng đã nhìn thấy hết.

Lục Nghiêu, mày thật không biết xấu hổ!

Lục Nghiêu tự mắng mình trong lòng, nhưng thâm tâm anh lại có chút rạo rực, thậm chí vì thiên tính của một người đàn ông trưởng thành, anh đã tự động xem thằng nhóc ba tuổi đó là chính mình hiện tại, kì diệu là anh lại không hề có cảm giác không thích hợp.

Hơi thở của Lục Nghiêu có chút hỗn loạn, bây giờ anh cao một mét chín, A Tâm không ôm anh ngủ được, A Tâm cũng không thể bế anh đi tắm được, nhưng anh có thể bế A Tâm đi tắm.

Khi A Tâm mặc quần áo rất đẹp, còn khi cô ấy không mặc quần áo...

Lục Nghiêu cảm thấy cơ thể mình nóng lên một chút, bản năng nói anh không nên suy nghĩ nữa, nếu không sẽ xảy ra chuyện.

Từ trước đến nay, Lục Nghiêu luôn tin vào linh cảm của mình, anh cố ép mình nghĩ sang chuyện khác, lại nói, lúc anh rời đi không để lại lời nhắn nào cho A Tâm, không biết lúc cô ấy không thấy mình thì có đi tìm không nhỉ?

Cái lưng hơi cong của Lục Nghiêu bỗng nhiên thẳng tắp, anh quên mất một chuyện cực kỳ quan trọng, một ngày ở trên trời bằng một năm dưới đất. Anh đã rời đi bảy ngày, tức là đã bảy năm ở nhân gian rồi!

Không phải một năm hay hai năm, mà là tận bảy năm!

A Tâm đã quên anh chưa?

Nghĩ đến việc khi gặp lại nhau, A Tâm nhìn mình bằng ánh mắt xa lạ, Lục Nghiêu không thể ngồi yên được nữa, anh vội vàng về nhân gian, sau đó chính là cảnh tượng lúc này.

Lục Nghiêu đứng từ xa nhìn A Tâm đang đứng ngoài xe, sau bảy năm, nét trẻ con trên khuôn mặt cô gái nhỏ đã không còn nữa, thay vào đó sự lạnh lùng bức người.

Dáng người cao gầy nóng bỏng, thu hút mọi ánh nhìn của mọi người.

Thấy Vu Tâm đóng cửa xe, quay người rời đi, Lục Nghiêu cũng đi theo, sau đó anh nghĩ đến cái gì đó lại thôi, Thành Ưng đứng bên cạnh thấy thế nghi hoặc hỏi: “Không đi qua đó ạ?”

“Không được.” Lục Nghiêu đưa mắt nhìn theo bóng lưng thướt tha xinh đẹp kia đến khi biến mất hoàn toàn mới bất đắc dĩ thu hồi ánh mắt.

Thành Ưng không hiểu, anh ấy chỉ biết là lần này Thần Quân hạ phàm để tìm người, nhìn thấy những hành động của Thần Quân vừa rồi anh cũng mơ hồ đoán được lần này Thần Quân muốn tìm ai.

Nhưng người ở ngay phía trước rồi, tại sao Thần Quân là không đi nữa?

Lục Nghiêu biết chắc chắn trong lòng Thành Ưng sẽ nghi ngờ, nhưng anh không định giải thích cho anh ấy.

Vừa rồi vì anh nóng lòng muốn gặp Vu Tâm nên quên mất dáng vẻ ngu ngốc của mình trong ba năm bị mất trí nhớ, bây giờ nhìn thấy Vu Tâm đoạn kí ức kia lại trào lên.

Tất nhiên anh có thể biến nhỏ lại thành đứa trẻ mà A Tâm từng quen, nhưng A Tâm không thích anh, chắc cũng không chào đón sự xuất hiện của anh.

Thật ra Lục Nghiêu cũng rất ghét mình khi còn bé động tí là khóc, nhưng đồng thời cũng rất cảm ơn sự “mít ướt” của mình, nếu anh không khóc thì làm sao A Tâm chú ý đến anh được.

Nhưng đoạn kí ức này cũng chỉ có mình anh hiểu được.

A Tâm ghét ai, Lục Nghiêu kiên quyết không cho cô gặp người đó.

Đoạn ký ức mà A Tâm ghét, Lục Nghiêu cũng kiên quyết không để cho cô có cơ hội nhớ lại.

Vì vậy, bây giờ anh phải lấy thân phận là một người xa lạ từ từ tiếp cận A Tâm, để cô thích con người hiện tại của anh.

Lục Nghiêu nhìn tòa nhà cao tầng trước mặt, nói với Thành Ưng: “Đi hỏi thăm xem, nhà đối diện của chị ấy có ai ở không.”

Thành Ưng nghe anh gọi như thế thì kinh ngạc đến rớt cằm, cô gái kia có tài đức gì mà Thần Quân phải gọi một tiếng “chị”.

Lục Nghiêu thấy anh ấy không nhúc nhích thì lên tiếng thúc giục: “Nhanh lên, ta không có nhiều thời gian đâu.”

Thành Ưng lập tức tỉnh táo lại, ngẩng đầu nhìn xung quanh, thấy con chim sẻ nhỏ ở trên cây thì giơ tay lên gọi: “Xuống đây, ta có chuyện muốn hỏi ngươi.”

Con chim sẻ đang định yên lặng lẻn đi nghe vậy thì cứng đờ cả người, chân không thể đậu chắc trên cành cây, rơi tự do xuống đất.

Lục Nghiêu thuận tay bắt lấy, nhìn con chim sẻ đã sợ đến hóa đá trong lòng bàn tay, áng chừng: “Không đến mấy lạng thịt, cũng không đủ nhét kẽ răng.” Hơn nữa anh cũng không thích ăn thịt chim sẻ, anh quay đầu hỏi Thành Ưng: “Ta không ăn, ngươi có ăn không?”

Chim sẻ nghe vậy nhanh chóng trở mình nằm trên lòng bàn tay của Lục Nghiêu, dập đầu thật mạnh một cái, ngẩng đầu, lại dập một cái, hết cái này đến cái khác. Nhanh nhẹn, linh hoạt như chưa từng cứng ngắc vậy.

“Đại nhân, hai vị đại nhân, đừng ăn tôi.” Nó vừa dập đầu vừa nói: “Tiểu khu này là nhà tôi, các ngài muốn hỏi cái gì, nếu biết tôi sẽ nói hết, nếu không biết, tôi có thể đi hỏi thăm cho hai người!”

“Đừng nói nhảm nữa, ta không ăn ngươi.” Lục Nghiêu sợ nó dập đầu đến ngất làm trễ nãi việc hỏi thăm tin tức của mình, đưa ngón tay ấn lên trán chim sẻ, “Vừa rồi ngươi có thấy cô gái rất xinh đẹp mặc váy dài màu đen đi lên lầu không?”

Một người phụ nữ đẹp thì ai nhìn cũng nhớ lâu, ngay cả chim muông cũng không ngoại lệ. Chim sẻ không cần nhớ lại, nó lập tức gật đầu: “Có có có, em gái đó tên là Vu Tâm, sống ở tầng bảy...”

“Chờ đã.” Lục Nghiêu ngắt lời nó: “Sao lại em gái, ngươi phải gọi cô ấy là chị, loài chim các ngươi đều ăn nói lưu manh như vậy à?”

Con chim lớn Thành Ưng: “...” Anh nằm không cũng trúng đạn là sao?

Thả chim sẻ đi, Lục Nghiêu nhìn lên tầng bảy, quay đầu rời đi.

Thành Ưng theo sát anh: “Thần Quân, bây giờ chúng ta đi đâu?”

Lục Nghiêu không quay đầu lại nói: “Mua nhà.”

Thành Ưng dừng lại, nhìn Lục Nghiêu trước mặt, tay anh đút túi quần, dáng người vừa cao vừa thẳng, cả người toát ra ánh sáng tự tin, thật không nỡ phá ảo tưởng của anh ấy.

Nhưng có mấy chuyện vẫn phải nói, anh cắn răng, không đành lòng nói: “... Thần, Thần Quân, ngài quên à, chúng ta không thể mang những đồ “cần thiết” hạ phàm.” Bộ quần áo bọn họ đang mặc bây giờ cũng là dùng phép hóa ra.

Người nghèo rớt mồng tơi - Lục Nghiêu: “...” Đúng là sấm sét giữa trời quang.

---

(3) Bạn.

Trước khi tốt nghiệp đại học, Vu Tâm luôn sống trong cô nhi viện, những lúc được nghỉ, cô sẽ chăm sóc những đứa trẻ ở đó.

Mọi người đều nghĩ rằng cô góp chút sức nhỏ của mình để báo đáp cho viện trưởng, nhưng chỉ Vu Tâm mới biết, cô đang đợi một người.

Đợi một đứa trẻ đột nhiên biến mất mà không để lại một lời nào.

Sống với “mít ướt nhỏ” hơn ba năm, Vu Tâm có thể cảm nhận được sự khác biệt ở anh, cô biết anh không phải con người, vì khi anh ngủ, Vu Tâm thấy đôi tai vừa dài vừa nhọn xuất hiện trên đầu anh.

Vì biết “mít ướt nhỏ” không phải người nên lúc anh biến mất, Vu Tâm cũng không lo lắng lắm, cô nghĩ cậu bé phiền phức kia nhất định sẽ trở về, nhưng đến khi cô tốt nghiệp đại học rồi mà anh vẫn chưa quay lại.

Sau khi tiết kiệm đủ tiền, Vu Tâm đã mua một căn hộ hai phòng ngủ và chuyển ra khỏi cô nhi viện.

Vu Tâm mở cửa, mang dưa muối trên tay vào phòng bếp. Cô có thuê một nhân viên dọn dẹp nên dù ba tháng không về, nhà cửa vẫn sạch sẽ.

Trước kia, Vu Tâm nấu ăn rất tệ. Trong một lần làm nhiệm vụ, cô đã xuyên vào một cơ thể có nguyên chủ là một người phụ nữ mạnh mẽ, làm giàu bằng cách mở nhà hàng, tài nấu ăn của cô ấy đạt đến trình độ của một đầu bếp cao cấp.

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, Vu Tâm rời đi, cô mang cả những ký ức đó trở về.

Vu Tâm thấy thật ra công việc này rất thú vị, vì cô có thể học được rất nhiều điều, những kiến thức này giúp cuộc sống của cô tốt hơn.

Ngày hôm sau, Vu Tâm dậy sớm, lái xe đến trung tâm thương mại mua rất nhiều đồ dùng và đồ ăn con nít thích.

Nhìn đống đồ chất đầy băng ghế sau, cô cân nhắc có nên đổi sang chiếc xe khác hay không. Trong đầu cô chợt hiện lên hình ảnh “mít ướt nhỏ” của: “Chị ơi, em thích cái xe màu đỏ này, khi nào lớn lên em sẽ mua một chiếc, không chở ai cả, chỉ chở chị thôi.”

Vu Tâm đóng cửa xe lại với vẻ mặt không cảm xúc, cô quyết định vào kì nghỉ phép tiếp theo sẽ đổi một chiếc xe khác.

Ở cô nhi viện đến tận chạng vạng tối, mi mắt của Vu Tâm đã muốn díu lại, tình cờ nhắc đến cuộc trò chuyện vừa nãy giữa Viện trưởng và dì Vương trong nhà ăn.

"Dì Vương nói, đợi lát nữa sẽ có biển..." Cô bé suy nghĩ một chút, đột nhiên bàn tay nhỏ bé vỗ một cái, "Em nhớ rồi, là rùa biển*, dì Vương nói có một con rùa biển sắp tới, là cái con rùa biển kia ấy." Cô bé vỗ đùi, bắt chước y hệt vẻ mặt của dì Vương khi bà ấy nói lời này: "Con rùa biển kia cực kỳ được, diện mạo rất đẹp trai, tuấn tú lịch sự..."

Còn về những nội dung phía sau thì bạn nhỏ không nhớ, nhưng Vu Tâm đã tự động hoàn thiện được đoạn hội thoại giữa Viên trưởng và dì Vương.

Dì Vương chắc chắn sẽ nói như này: “Chàng trai đó vừa về từ nước ngoài, tuấn tú lịch sự, học sâu hiểu rộng, trên đời này, dì Vương của con chưa từng thấy ai trẻ tuổi đẹp trai như vậy, con nhất định phải gặp cậu ấy…”

“Chị Tâm Tâm, rùa biển là con rùa bơi từ biển vào đúng không ạ?” Bạn nhỏ kéo góc áo của Vu Tâm, gọi cô về từ những hồi ức đáng sợ như ác mộng.

Vu Tâm định giải thích cho đứa nhỏ hiểu rùa biển có ý gì, nhưng bé tiếp tục nói với vẻ mặt không đồng tình: “Em thấy con rùa không đẹp chút nào, mắt thẩm mĩ của người lớn thật kì lạ.”

Trong lòng bọn trẻ, chị Tâm Tâm thường mua đồ ăn ngon và chơi với chúng không phải người lớn mà là đứa trẻ đáng yêu như chúng vậy.

Hơn nữa trên mặt người lớn có rất nhiều nếp nhăn, chị Vu Tâm xinh đẹp như vậy, chắc chắn không phải người lớn đâu.

Đúng là logic của fan cuồng mà.

Nhưng Vu Tâm cũng không cố ý nhấn mạnh điều này, cô giải thích cho đứa bé hiểu thế nào là những người từ nước ngoài về, sau đó tạm biệt lũ trẻ rồi vội vàng lái chiếc Volkswagen New Beetle của mình đi.

Sau khi đi được một đoạn, cô mới gọi cho viện trưởng nói tối nay mình có hẹn với bạn, không ở lại viện ăn tối được.

Viện trưởng đáp: “À… Con thử hỏi bạn con xem có thể dời bữa ăn này lại được không? Dì nói với con nè, cháu họ của dì Vương mới vừa về nước hôm qua…”

Sau khi đối phó với viện trưởng xong, Vu Tâm thở dài một hơi. Thật ra, cô vẫn luôn thắc mắc, 24 tuổi vẫn độc thân, rất kì lạ sao?

Vì sao các bậc trưởng bối nhìn cô lớn lên từ nhỏ đó lại thích giới thiệu đối tượng yêu đương cho cô vậy.

Thật khó hiểu mà.

Vu Tâm đang định bỏ điện thoại xuống thì nó lại đổ chuông, là Tống Hân Vân - bạn thân của cô, giọng nói của cô ấy lí nhí, hơi khàn như vừa mới ngủ dậy nhưng không khó nghe.

Tống Hân Vân vừa mở miệng đã phàn nàn: “Tiểu Tâm Tâm, tớ đau đầu quá.”

Vu Tâm: “Lại uống rượu?”

Tống Hân Vân: “Ừm… Hôm qua uống cả một buổi tối, hôm nay lại ngủ nguyên một ngày, tớ vừa mới dậy đấy. Vừa thấy tin nhắn của cậu đã gọi lại luôn, thấy tớ yêu cậu chưa.”

Vu Tâm: “Vâng vâng, cảm ơn tình yêu của cậu.”

“Không có gì.” Tống Hân Vân đã gần tỉnh ngủ, cô duỗi chân đá chăn lông ngỗng trên người xuống rồi ngồi dậy: “Cậu có bận không? Đi tụ tập đi?”

“Còn tụ tập gì nữa, chơi cả đêm hôm qua còn chưa mệt à?” Vu Tâm rất hiểu bạn mình, cô ấy nói tụ tập chắc chắn không đơn giản chỉ là ăn một bữa thôi đâu: “Lần sau đi, ngày mai tớ phải đi công tác, bao giờ về rồi đi.”

“Lại đi công tác, lần này cậu đi cũng gần ba tháng rồi phải không? Cậu không thể nghỉ ngơi tử tế một lần sao?”

Vì công việc của Vu Tâm cần phải giữ bí mật, nên Tống Hân Vân không biết mỗi lần cô nói đi công tác ở nơi khác, thực ra cũng chỉ ở trong thành phố này thôi.

Tống Hân Vân oán hận: “Tớ đã nói với cậu rồi, cậu nghỉ việc đi, đến công ty nhà tớ mà làm, tớ bảo bố trả tiền lương gấp đôi cho cậu…”

Tống Hân Vân sinh ra trong một gia đình giàu có, lẽ ra cô chẳng quen biết gì với Vu Tâm. Trong một vụ tai nạn bất ngờ Vu Tâm đã cứu cô một mạng, lúc đó Vu Tâm cũng không muốn để lộ ra thông tin cá nhân của mình, nhưng cuối cùng Tống Hân Vân vẫn biết.

Tống Hân Vân thi triển công phu “bám người”, rất giống “mít ướt”, vì vậy Vu Tâm mơ hồ kết bạn với một người như vậy.

Lúc sắp cúp máy, Tống Hân Vân nói: “Ngày nào cậu cũng bận việc, có nhớ 2 tháng sau là ngày gì không?”

Vu Tâm nhẹ giọng nói: “Đương nhiên là nhớ.”

Tống Hân Vân thúc giục: “Vậy cậu nói đi, là ngày gì?”

“Là ngày sinh nhật của công chúa Vân Vân.” Vu Tâm mỉm cười: “Yên tâm đi, tớ nhớ rất kỹ.”

Tống Hân Vân thấy cô còn nhớ thì híp mắt cười: “Vậy hôm đó cậu không được vắng đâu đấy, cậu mà không đến tớ sẽ…!”

*Rùa biển: 海龟 hải quy, đồng âm với từ hải quy 海归 nghĩa là từ nước ngoài trở về, đây là lối chơi chữ thông dụng ám chỉ những người học tập, công tác ở nước ngoài trở về TQ.

---

(4) Đồng nghiệp mới.

Vu Tâm liên tục cam đoan rằng mình sẽ không vắng mặt, rồi hai người mới cúp điện thoại.

Giờ đã là tháng bảy, Vu Tâm ra ngoài khi mặt trời lên cao nhất, vừa đến công ty, cô lập tức cầm cốc của mình đến chỗ máy lọc lấy nước, cho dù có khát khô cả cổ, cô vẫn pha một cốc nước ấm để uống.

Lúc Vương Di hấp tấp đẩy cửa vào phòng, Vu Tâm đang cầm cốc nước, uống từ từ, Vương Di nhìn cô đầy hưng phấn: “A Tâm, tin lớn tin lớn, bộ phận chúng ta có đồng nghiệp mới!”

Vu Tâm trả lời: “Cái này mà là tin lớn gì? Lần trước tớ làm nhiệm vụ không phải cũng có hai đồng nghiệp mới đến đây sao.”

“Sao giống nhau được!” Vương Di đóng cửa lại, nhảy đến trước mặt Vu Tâm, bố mẹ của cô ấy là thỏ tinh, nên năng khiếu nhảy của cô ấy thật đáng kinh ngạc, “Đồng nghiệp lần này có gương mặt với dáng người hoàn toàn ăn đứt mấy tiểu thịt tươi trong showbiz, hơn nữa, với kinh nghiệm đã trải qua rất nhiều người đàn ông thì tớ chắc chắn phía dưới của anh ấy rất ‘đồ sộ’!”

Vu Tâm: ...

Cái đề tài... sao lại chuyển sang hướng đen tối thế này.

Vu Tâm có ấn tượng rất sâu sắc với lời nói này của Vương Di, đến nỗi khi giám đốc giới thiệu đồng nghiệp mới với mọi người, Vu Tâm trực tiếp bỏ qua khuôn mặt và dáng người mà nhìn thẳng vào đũng quần của anh ấy.

“Chào mọi người, tôi là Lục Nghiêu, rất vinh hạnh có thể trở thành thành viên của tổ mình, sau này mong được mọi người quan tâm nhiều hơn.”

Khuôn mặt của Lục Nghiêu lúc nhỏ rất khác so với lúc trưởng thành, nên khi đối mặt với Vu Tâm, anh không sợ lộ thân phận. Còn tại sao anh lại không đổi tên, là vì khi còn ở cô nhi viện, Lục Nghiêu được viện trưởng đặt cho một cái tên khác là Liễu Thời Thuấn, nên dù anh nói ra tên thật cũng không sợ Vu Tâm nghi ngờ thân phận của mình.

Sau khi Lục Nghiêu tự giới thiệu bản thân xong thì đến lượt các đồng nghiệp khác, anh bình thản nhìn thẳng mặt họ, mỉm cười gật đầu nghe đồng nghiệp tự giới thiệu, nhưng trong lòng lại quan tâm đến Vu Tâm nhất trong số họ.

Vu Tâm liếc xuống dưới, khi đυ.ng đến đũng quần của người đàn ông, nhận thấy mình đang thất lễ, cô bình tĩnh ngẩng đầu lên, chạm vào ánh mắt của Lục Nghiêu giữa không trung, thấy đôi mắt đen nhánh của anh đột nhiên sáng lên, cô cũng không để tâm mà lễ phép gật đầu.

Vu Tâm thầm nghĩ Vương Di nói rất đúng, đồng nghiệp mới thật sự rất đẹp trai, còn khiến cô cảm thấy quen thuộc.

Vu Tâm từng nghe người ta nói, nếu có một người khiến bạn từ ngay lần đầu gặp mặt đã thấy quen thuộc và muốn đến gần, là vì sự ưu tú của người đó đang khơi dậy ý muốn yêu đương trong bạn.

Vu Tâm chắc chắn rằng mình chưa gặp đồng nghiệp mới này bao giờ, chẳng lẽ cô thật sự muốn yêu?

Vu Tâm không cố ý đi tìm câu trả lời cho câu hỏi này nữa, giới thiệu với đồng nghiệp mới xong, cô lập tức trở về phòng huấn luyện của mình, trước khi đi, cô còn nghe thấy một vài đồng nghiệp nữ đang nũng nịu làm quen với đồng nghiệp mới, đến Vương Di ngày thường ăn to nói lớn nay cũng nói chuyện nhỏ nhẹ, tưởng chừng sắp chảy nước đến nơi.

Vu Tâm thầm nghĩ, đồng nghiệp mới đúng là có gương mặt vạn người mê

.

Giám đốc bất đắc dĩ đóng cửa lại, chặn hết mấy nhân viên nữ ngoài cửa, phụ nữ thật là nông cạn, vừa thấy trai đẹp đã nhao nhao sấn tới, không có tinh thần cảnh giác chút nào.

Chưa kể đến chức vụ của Thần Quân là gì, anh dám chắc rằng toàn bộ người trong công ty cộng lại cũng không đủ nhét kẽ răng của Thần Quân.

Anh ta trân trọng nhân tài và không muốn mất đi một nhân viên ưu tú nào, nên quay lại cảnh cáo mấy nhân viên nữ nhan khống này, đừng dại mà đâm đầu vào miệng cọp.

Giám đốc xoay người, đυ.ng phải khuôn mặt vô cảm của Lục Nghiêu, anh ta biết chắc chắn Lục Nghiêu sẽ không thích bị nhiều người vây xem như một con khỉ, sợ anh tức giận sẽ quay ra làm thịt anh ta mất, nên vội vàng giải thích: “Các nhân viên trong công ty chúng ta luôn nhiệt tình với đồng nghiệp mới như vậy, xin Thần Quân đừng để ý.”

Nếu như vậy thật thì tại sao A Tâm của anh lại không để ý đến anh, con lợn rừng tinh này quá không trung thực, nếu không phải có việc cần nhờ anh ta thì Lục Nghiêu đã ăn thịt anh ta từ lâu rồi.

Vẻ mặt của Lục Nghiêu dịu đi, giống như đã chấp nhận lời giải thích vừa rồi, thấy thế, trong lòng giám đốc thở phào nhẹ nhõm.

Anh ta bình tĩnh lại rồi nói: “Thần Quân, hôm qua ngài đã hiểu rõ tính chất công việc của công ty rồi, ngài xem, ngài muốn làm ở vị trí nào? Tôi sẽ đi thu xếp ngay cho ngài.”

Đến giờ giám đốc vẫn không hiểu là mình may mắn hay đen đủi đây? Lại phải tiếp lão Phật gia này.

“Tôi vào công ty của anh chỉ để trải nghiệm cuộc sống thôi, làm chức vụ gì cũng được.” Lục Nghiêu thẳng thắn nhìn giám đốc heo rừng, “Tôi mới vào làm, chưa quen với quá trình làm việc lắm, mong giám đốc có thể sắp xếp một đồng nghiệp có trình độ cao chỉ dạy cho tôi.”

Tim gan của tổng giám đốc run rẩy, anh ta thận trọng nói: “Vậy ngài muốn...?”

Lục Nghiêu bị hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Đồng nghiệp tên Vu Tâm rất xinh đẹp.” Anh nói thẳng ra là muốn được Vu Tâm chỉ dạy, Lục Nghiêu anh không phải một con rồng thích lấy thân phận của mình để bắt nạt người khác.

Giám đốc hiểu ý Lục Nghiêu ngay lập tức, anh nhìn trúng đồng chí Vu Tâm đây mà.

Đột nhiên, giám đốc không còn sợ hãi Lục Nghiêu nhiều như vậy nữa, vì với thân phận của Lục Nghiêu, nếu anh vừa ý ai chỉ cần nói một câu sẽ có người dâng đến tận nơi cho anh, nhưng anh lại không làm vậy.

Thậm chí anh có thể vì Vu Tâm mà hạ mình vào công ty làm việc, tiếp cận cô với tư cách là một đồng nghiệp, sự cẩn thận xuất phát từ tận đáy lòng này khiến giám đốc heo tinh cũng phải cảm động.

Tuy là cảm động, nhưng thực tế vẫn còn một số vấn đề cần phải xem xét lại, mọi người đều biết rằng Vu Tâm luôn hành động đơn độc từ khi lọt lòng mẹ cho đến giờ, cho dù khi làm nhiệm vụ, cô luôn chọn một nguyên chủ chưa gửi gắm tình cảm cho bất kì ai, có thể thấy cô là một người theo chủ nghĩa độc thân.

Nếu giám đốc tự nhiên nhảy ra cản giữa đường, đưa Thần Quân vào thế giới Vu Tâm đang làm nhiệm vụ, không biết sau đó sẽ có chuyện gì xảy ra nữa.

Giám đốc nghĩ đến đây, lại thấy thật ra anh ta cũng không cần quá lo lắng, vì dù anh ta đưa Thần Quân vào thân phận gì, thì quyền quyết định vẫn thuộc về Vu Tâm, nếu cô không muốn thì Thần Quân cũng không thể ép cô làm cái gì.

Sau khi nghĩ thông suốt, giám đốc thấy trong lòng nhẹ hơn hẳn, thừa nhận với Lục Nghiêu: “Cô bé Vu Tâm này đã làm việc cho công ty hơn hai năm, trình độ thì không cần phải bàn cãi. Hay là, tôi sẽ bảo cô ấy hướng dẫn cho ngài?”

Thấy giám đốc thức thời như vậy, Lục Nghiêu quyết định sẽ bỏ qua chuyện hồi nãy anh ta đã nói dối anh.

Anh nghiêm túc nói: “Đều nghe theo sự sắp xếp của giám đốc.”

Bốn giờ chiều, Vu Tâm nằm trong buồng ngủ đông, cùng lúc đó, ở phòng bên cạnh Lục Nghiêu cũng đang nằm trong một buồng ngủ đông khác.