Chương 7: Cả thân thể lẫn linh hồn của nàng đều phải thuộc về hắn

"Yếm đâu rồi? Với lại váy trong suốt thế này làm sao ta mặc được? Đi lấy đồ ngủ khác lại đây cho ta."

Tô Vưu Lê xấu hổ mặt đỏ bừng, không dám nghĩ đến hậu quả nếu mặc cái váy này, nàng tuyệt đối không thể mặc.

"Nương nương, đây là loại váy ngủ tốt nhất ở trong cung, hơn nữa lúc đi ngủ mặc yếm cũng không được thoải mái, Cẩm Tú Cung chuẩn bị đồ cho nương nương đều là thượng phẩm, nhưng mà vẫn chưa làm xong đồ ngủ, ngài bảo nô tỳ đi đâu tìm bây giờ?"

Váy ngủ này là đích thân Hoàng thượng phân phó để cho nương nương mặc, nói không chừng đêm nay nương nương sẽ được Hoàng thượng sủng ái.

Tô Vưu Lê lại không phải là ngốc tử, nàng biết đây là Tấn Nguyên Đế phân phó chuẩn bị cho nàng, mà nàng cũng không có quyền cự tuyệt.

Nếu mà làm nháo lên, cung nữ có lẽ sẽ đổi cho nàng thật, nhưng mà tính tình nàng mềm mại, không muốn khó xử cung nữ, nên chỉ có thể để cho cung nữ hầu hạ mặc váy ngủ vào.

"Có chút hơi lạnh, đi lấy cho ta một cái áo ngoài."

Lần này cung nữ không cự tuyệt yêu cầu của Tô Vưu Lê nữa, mà lại tri kỉ đi lấy áo ngủ dày cho nàng, sợ nàng cảm lạnh.

Hoàng thượng đã hạ tử lệnh bắt các nàng phải chiếu cố thật tốt cho Tô Vưu Lê, nếu để cho nương nương xảy ra chuyện gì, lập tức lấy đầu đến gặp hắn.

Thế nên toàn bộ Cẩm Tú Cung ai ai cũng dốc sức tận lực chăm sóc cho nàng, không dám lơ là, sợ chỉ cần một cọng tóc của nàng bị thương tổn sẽ mất đầu như chơi.

Tô Vưu Lê mặc xong áo ngoài, chậm rãi đi đến phòng ngủ, đứng ở ngoài cửa trầm mặc không muốn vào.

"Nương nương?"

Mãi cho đến khi cung nữ nhắc nhở, Tô Vưu Lê mới bước qua cánh cửa, trong phòng đang sáng đèn, Tấn Nguyên Đế đang ngồi ở mép giường, tay cầm quyển sách đọc, dường như không chú ý gì tới nàng.

"Lại đây."

Nhưng mà hắn sao có thể không chú ý được? Hắn chờ đến gấp không chịu nổi, thấy nàng vẫn không đứng im không chịu động đậy, hắn nhíu mày lại tăng thêm ngữ khí.

"Lại đây."

Tô Vưu Lê bước chân nhỏ như kiến, đi một lúc rồi mà vẫn chẳng được mấy bước.

"Trẫm bảo nàng lại đây!"

Tấn Nguyên Đế phát hỏa, hắn đứng dậy duỗi tay lôi kéo nàng, thân hình mềm mại tức khắc rơi vào lòng hắn, Tấn Nguyên Đế hài lòng, phảng phất như chưa từng bực tức qua.

"A..."

Tô Vưu Lê đột nhiên bị kéo vào lòng hắn, run bần bật mà nhớ lại chuyện ngày hôm đó, hận không thể ngất xỉu ngay bây giờ.

Nàng sợ hãi không dám nhìn thẳng vào Tấn Nguyên Đế, nàng rất muốn tránh thoát khỏi vòng tay ôm ấp của hắn nhưng lời uy hϊếp của hắn văng vẳng bên tai làm cho nàng không dám động đậy.

Tấn Nguyên Đế ẩn có chút đau lòng.

Thân thể của nữ tử ở trong lòng ngực không ngừng run rẩy, sắc mặt hoảng sợ trắng bệch, trông như một con búp bê sứ, chạm vào sẽ vỡ nát.

"Trẫm đáng sợ như vậy sao? Vưu Lê, sau này kiểu gì nàng cũng sẽ phải thích ứng với sự tồn tại của trẫm, không bằng từ hôm nay trở đi, không cần phải sợ hãi trẫm nữa."

Tấn Nguyên Đế không cho phép nàng trốn tránh, ép nàng phải đối mặt với hắn.

Tô Vưu Lê rũ mắt, không biết nói gì.

Hắn là phụ hoàng của nàng, lại tàn nhẫn đoạt lấy trinh tiết của nàng, thậm chí còn vứt bỏ thân phận công chúa của nàng, ép nàng trở thành phi tử của hắn.

Cho nên nàng phải đối mặt với hắn thế nào đây? Vừa chịu sỉ nhục lại vừa bất kham.

"Ta cũng không được lựa chọn, ai sẽ để ý ta sợ hay không?"

Tô Vưu Lê cười thê thảm, nhìn thẳng vào mắt Tấn Nguyên Đế, trong ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng, "Hoàng thượng muốn cái gì, đương nhiên là sẽ phải có bằng được. Ta chỉ là một công chúa bị thất sủng mười mấy năm, chỉ có một mình ma ma chiếu cố. Ngài là thiên tử tôn quý, ta chỉ là vũng bùn hạ tiện. Ngài muốn làm cái gì với ta cũng được, còn ta đến cả tư cách để phản kháng cũng không có. Ta còn có thể nói được cái gì nữa đây?"

"Xem ra nàng đối với trẫm có oán khí rất sâu."

Tấn Nguyên Đế ánh mắt nặng nề nhìn Tô Vưu Lê, hắn không những không tức giận mà ngược lại còn bình tĩnh như nước lặng khiến cho nàng càng thêm sợ hãi.

Nàng cảm thấy Tấn Nguyên Đế lúc này thật sự rất đáng sợ, lúc hắn tức giận còn có thể nhìn ra được, nhưng mà bây giờ nàng không thể đoán ra được hắn đang nghĩ gì.

"Ta sao dám oán bệ hạ, ngài là thiên tử, là phụ hoàng của ta, ta có oán ai cũng sẽ không oán ngài, ta chỉ hận chính mình thôi."

...Đến cả chết đi cũng không dám!

"Cái miệng này của nàng cũng rất nhanh nhẹn, xem ra vẫn là lúc bị điểm á huyệt ngoan ngoãn hơn một chút."

Tấn Nguyên Đế cười như không cười, giọng nói âm trầm như đến từ địa ngục, đưa tay lên vuốt ve tóc nàng, "Nếu không oán trẫm thì tại sao lại sợ trẫm như vậy? Là sợ trẫm khinh nhục nàng? Nhưng mà trẫm cho nàng rõ ràng là sự sủng ái, làm sủng phi của trẫm chẳng lẽ lại không bằng làm một công chúa bị thất sủng? Có phải là muốn trẫm chặt gãy hai chân, cắt lưỡi nàng đi thì nàng mới không chạy trốn, không nói những lời âm dương quái khí đúng không?"

Đôi tay nóng rực như lửa của hắn nhéo một chút ở gót chân lạnh băng của nàng, rồi lại cạy môi nàng ra, đút ngón trỏ vào trong miệng nàng quấy.

"Vưu Lê, nghe lời hơn có được không? Trẫm thật sự không muốn tổn thương nàng, trẫm muốn nàng lấy lòng trẫm, làm theo ý trẫm, đem thân thể hoàn toàn giao cho trẫm, đừng có nói mấy lời khiến cho trẫm cảm thấy không thoải mái nữa, biết chưa?"

Tô Vưu Lê cảm nhận đầu ngón tay không ngừng càn quấy ở trong miệng nàng, nức nở run rẩy, yên lặng mà rơi lệ.

Nàng thật sự rất sợ hãi, không tức giận mà lại nói những lời đe dọa đáng sợ như vậy, hắn sẽ đối xử với nàng như thế thật sao?

"Nói nàng sẽ trở thành Thuần phi của trẫm, muốn trẫm hàng đêm ngủ lại Cẩm Tú Cung với nàng! Nói mau! Nói! Đừng làm cho trẫm càng bực mình thêm."

Tô Vưu Lê trong miệng vẫn đang còn cắm ngón tay của hắn, nàng thật sự sợ hãi sẽ làm hắn tức giận, nếu nàng không nói...Tấn Nguyên Đế sẽ làm cái gì với nàng?

Nàng thật sự không dám tưởng tượng.

"Ngô...Ta...sẽ trở thành Thuần phi của bệ hạ, thỉnh...thỉnh bệ hạ hàng đêm ngủ lại Cẩm Tú Cung với ta."

Nói xong, Tô Vưu Lê không nhịn được mà khóc to, lại một lần nữa phải vứt bỏ tôn nghiêm.

Đây chính là điều mà Tấn Nguyên Đế muốn, hắn muốn dần dần gặm nhấm hết sạch lòng tự trọng cùng với luân thường đạo lý trong lòng nàng, để cho cả thân thể lẫn linh hồn của nàng đều phải thuộc về hắn!

"Gọi tên trẫm!"

"Ô ô...Cẩn Khiêm! Cẩn Khiêm!"

Tấn Nguyên Đế trực tiếp bế nàng lên, để cho hai chân nàng quấn quanh hông hắn, hai người ngồi ở trên giường với tư thế vô cùng ái muội.

"Ái phi thật là ngoan, để trẫm khen thưởng cho ái phi nào!"

Không đợi Tô Vưu Lê nói gì thêm, hắn liền lấp kín môi nàng, khiến cho nàng chỉ có thể tùy hắn đoạt lấy, đầu lưỡi của hắn chui vào trong miệng nàng tùy ý liếʍ láp liếʍ mυ"ŧ, nàng bị hắn hôn đến không thể thở được mà muốn ngất đi.