Chương 36

Đây là thứ khiến Gintoki bất ngờ.

Từ khi cậu bước vào thế giới hải tặc đến giờ Gintoki vẫn luôn cảm thấy mình không lấy được vũ khí nào thuận tay. Tự mình làm kiếm gỗ hay lấy đại thanh kiếm nào đó trong kho vũ khí, mặc kệ là thứ nào thì khi cầm trên tay luôn có cảm giác thiếu thiếu gì đó.

Bây giờ, cầm được thanh kiếm hồ Toya trong tay thì ngay lập tức cảm giác quen thuộc đã trở về.

Nhìn thanh kiếm gỗ thoang thoảng mùi chua chua, Gintoki nhịn không được mà mở to cặp mắt cá chết mắng thầm.

“Thật là, còn tưởng rằng Gin-san là bị nguyền rủa nên mới đến đây, kết quả đến cả thanh kiếm hồ Toya cũng bị ném sang đây, chẳng lẽ đây là âm mưu lớn sao…”

Buggy nghe vậy thì liếc mắt qua hỏi: “Hả? Ngươi đang lẩm bẩm gì đấy?”

“Không có gì, chỉ cảm khái một chút vận mệnh đường đời của Gin-san sao lại lắm chông gai như vậy thôi mà…”

“Này này này, cuộc đời của ngươi cũng rất bi thảm sao? Làm người vẫn nên lạc quan một chút! Đặc biệt là lúc đối mặt với nhiều vàng bạc châu báu thế này!!!”

Gintoki quay đầu lại chế nhạo: “Bây giờ so với việc cứ đứng đó nhìn những thứ này, thì cho tôi được ăn uống no đủ, nhàn nhã tự tại nằm ở nhà đọc JUMP thì chắc chắn tôi sẽ cảm thấy cao hứng hơn đấy.”

Buggy trào phúng cười nói: “Ha ha ha, ngươi đang nói cái gì vậy? Có nhiều vàng bạc châu báu như vậy, ngươi nghĩ hưởng thụ thế nào cũng được mà! Chỉ cần mang đống này về…” Giọng nói của Buggy dần dần biến mất.

Đột nhiên anh ta dùng vẻ mặt hoảng sợ và khó tin nhìn Gintoki khiến cậu nhịn không được mà lớn tiếng oán trách: “Bây giờ anh mới nhận ra sao???”

Buggy ngồi xổm xuống đất ôm đầu run bần bật nói thầm: “Đúng rồi… Bây giờ chúng ta đang bị nhốt bên trong! Vả lại chỗ này nhiều như vậy không có cách nào vận chuyển ra ngoài được…”

“Quan trọng nhất chính là nơi này hoàn toàn không thể tìm thấy thứ gì có thể ăn được!” Gintoki gãi gãi tóc, cậu hơi ảo não ngồi xuống một rương kho báu.

“Cho dù ở đây có nhiều tiền thì về lâu về dài cứ tiếp tục ở đây, chúng ta cũng không có cơ hội hưởng thụ đâu!”

So với vàng bạc châu báu, đương nhiên Buggy yêu quý mạng sống của mình hơn.

Anh ta vội chạy đến gần Gintoki hỏi: “Này này, bây giờ chúng ta phải làm sao đây? Ta không muốn chết ở nơi này đâu!!!”

Gintoki ghét bỏ đẩy anh ta ra: “Gin-san cũng không muốn chết! Quan trọng nhất chính là tôi không muốn nhiều năm sau khi người ta phát hiện ra thi thể tôi với anh lại nghĩ hai chúng ta tự sát vì tình!! Nếu thật sự như vậy thì Gin-san nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được!!!”

Buggy đấm mạnh vào sàn nhà quát lên: “Đáng chết mà… Nếu có biện pháp có thể liên lạc với đám đàn em của ta mà nói…”

Gintoki thở dài nói: “Liên lạc? Làm sao liên lạc chứ? Anh muốn đi đâu tìm điện thoại đây!!!”

Vừa dứt lời, Den Den Mushi trong túi Gintoki vang lên.

Buggy trầm mặc sững sờ nhìn Gintoki bắt máy.

“Alo?”

【Này Gintoki tên khốn nhà cậu đang ở đâu vậy hả? Không phải cậu thật sự định chạy trốn rồi chứ?】Giọng nói của Ertha có chút tức giận vang lên.

“Không có đâu! Tuy rằng bình thường Gin-san hay đến trễ nhưng đến lúc trực nhật sẽ đi sớm đến lớp đó!”

【Không, hoàn toàn nghe không hiểu cậu đang nói cái gì! Nói đi bây giờ cậu đang ở đâu?】

“Gin-san đang bị bao vây bởi một đống vàng bạc châu báu đây này! Chính là sắp chết rồi đó!”

【À, đúng không… Mặc kệ cậu đang bị gì, tóm lại mau đến đây cho tớ!!! Nếu không tớ thật sự sẽ đi nói với Phó Đô Đốc Garp!!】

Nói xong, Ertha lập tức cúp máy. Còn Gintoki thì lại thở dài cất Den Den Mushi vào túi.

“Thật là đã nói bây giờ Gin-san đang bị nhốt mà! Hoàn toàn không ra được, cũng không có cách gọi người đến cứu!”

“Này…”

Buggy mặt vô biểu cảm nhìn Gintoki.

“Cái thứ khi nãy ngươi cầm… Là cái gì?”

“Cái gì là cái gì?”



“Chính là cái ngươi vừa cất vào quần áo đấy----”

Buggy quát lớn sau đó điên cuồng nói:

“Không phải ngươi có Den Den Mushi sao? Sao không sớm lấy ra đi chứ!!!”

“Den Den Mushi?” Gintoki chớp chớp mắt rồi đột nhiên bừng tỉnh mà giơ ngón tay trỏ lên.

“Ngươi cái đồ ngu này!!!” Buggy lại lần nữa trách mắng.

Buggy lấy Den Den Mushi của Gintoki trực tiếp gọi vào điện thoại trên thuyền hải tặc của mình. Hai tiếng sau, đám đàn em của Buggy đã tìm được bọn họ, không chỉ thuận lợi cứu họ ra mà còn vớt hết đống vàng bạc châu báu bên trong ra ngoài, thu hoạch chuyến đi này của họ phải nói là cực kỳ phong phú.

Sau khi lên thuyền, đám Buggy lập tức chè chén say sưa.

“Ha ha ha, đám các ngươi cứ việc cao hứng đi! Chúng ta bây giờ đã là băng hải tặc có tiền nhất trên vùng đại dương rộng lớn này rồi!!!”

“Vâng đại nhân Buggy!!!”

“Đại nhân Buggy vạn tuế!!!”

“Chúng ta sẽ mãi đi theo ngài, đại nhân Buggy!!!”

Vì thế, một đám người bắt đầu biểu diễn như đoàn xiếc thú ở yến tiệc, cũng vì thế mà Gintoki có thể được xem hàng loạt màn biểu diễn xuất sắc miễn phí.

“Này này này, sao ngươi trốn một góc uống rượu một mình vậy?”

Gintoki ngẩng đầu nhìn qua thì thấy vẻ mặt đầy vui mừng của Buggy đang đi đến.

“Nơi này khá tốt, có rượu uống còn có biểu diễn để xem. Không được hoàn mỹ là không có bánh kem, pudding, parfait và mấy thứ đồ ngọt khác thôi.”

Buggy nhíu mày nói: “Hả? Ngươi còn nhỏ sao? Vậy mà thích ăn mấy thứ đồ ăn dành cho con nít?”

“Anh nói cái gì vậy? Là đàn ông, dù đã bao nhiêu tuổi thì tâm hồn và cây gậy của anh ta cũng sẽ vĩnh viễn là một thiếu niên mạo hiểm!!!”

“Cây gậy gì đó là dư thừa mà!!!”

Buggy dứt khoát ngồi xuống nhìn vẻ mặt gian trá của Gintoki.

“An tâm đi! Ta biết ngươi đang sợ cái gì. Tuy rằng chúng ta là hải tặc nhưng mà tốt xấu gì hai chúng ta đã cùng ở trên đảo với nhau, còn cùng nhau đi tìm kho báu cho nên ta sẽ không làm gì ngươi đâu!”

“Không, tôi hoàn toàn không sợ!” Gintoki mở to cặp mắt cá chết thản nhiên nói.

Nhưng hiển nhiên Buggy nhận định Gintoki chỉ là giả vờ mà thôi, cũng không thèm để ý nữa.

“Ta cảm thấy ta với tên nhóc nhà ngươi rất hợp nhau. Thế nào? Muốn đi theo ta không?”

Gintoki hơi ngạc nhiên nhìn Buggy.

“Ngươi là người thứ hai mời ta lên thuyền rồi đấy!”

“Người thứ hai?” Buggy tò mò hỏi: “Vậy sao? Ngươi cũng từng được băng hải tặc khác mời lên thuyền sao? Ngươi quen biết nhiều hải tặc lắm à?”

“Cũng phải quen biết nhiều… Chỉ là vừa lúc họ đến gần ngôi làng của ta nên quen mà thôi.”

“À.” Buggy suy nghĩ một lát rồi chợt hỏi: “Đó là băng hải tặc nào vậy?”

“Băng hải tặc Tóc Đỏ.”

“Tóc Đỏ?!” Buggy trực tiếp quăng ly rượu trong tay xuống đất: “Vậy mà lại là tên khốn khϊếp kia!!!”

Trong quá khứ, Buggy và Shanks đều làm thuyền viên học việc trên tàu của Roger một thời gian, nhưng bởi vì lý tưởng và suy nghĩ khác nhau mà cả hai sinh ra khoảng cách không nhỏ.

Buggy đến gần Gintoki liên tục nói: “May mà ngươi không lên thuyền của tên khốn kia! Tên khốn khϊếp kia bình thường thì thích nói giống như bản thân là người vô cùng vĩ đại và rộng rãi, nhưng thực tế hắn ta chính là một tên khốn khϊếp lòng dạ độc ác! Nhớ năm đó… Nhớ năm đó vốn dĩ ta có thể có được hai trăm triệu rồi, toàn bộ… Toàn bộ đều tại hắn ta mà tiêu tan hết!!!”

Tình huống thật sự lúc đó là Buggy trong lúc vô ý đã lấy được một tấm bản đồ kho báu, hơn nữa còn biết được trái ác quỷ có thể bán được giá một trăm triệu nên định độc chiếm, kết quả đang lén đi trộm thì bị Shanks dọa sợ đến mức nuốt luôn trái ác quỷ, thậm chí tấm bản đồ kho báu kia cũng rơi xuống biển.



Ở mức độ mà nói thì đây là hoàn toàn do anh ta tự làm tự chịu mà thôi.

Thấy Gintoki không nói lời nào, Buggy lại hỏi: “Này, rốt cuộc ngươi có nghe không vậy?”

“À, nghe mà nghe mà.” Gintoki trả lời có lệ: “Ý tốt của anh thì tôi nhận, nhưng Gin-san không định đi làm hải tặc. Nếu thật sự đi làm hải tặc thì ông già chết tiệt cũng không cho phép!”

“Ông già chết tiệt? Là ai của ngươi?”

“Ông nội của tôi.”

Buggy ngẩn người rồi nói:

“À, như vậy sao… Ngươi còn người nhà, như vậy cũng không có cách nào!”

Gintoki có chút ngoài ý muốn nhìn anh ta, Buggy hình như uống không ít rượu trên mặt cũng có chút men say.

“Người nhà… Có người nhà là cảm giác thế nào chứ? Nhưng mà, ta cũng không thèm có người nhà gì đâu!!”

Cũng không biết nói thật hay chỉ là nói nhảm, Buggy giống như có chút khó chịu. Đại khái cũng bởi vì đã hơi say nên anh ta lại bắt đầu lải nhải nói chuyện với Gintoki.

“Cái gì mà mẹ chính là người yêu con nhất trên đời, hừ, ai tin chứ! Ngươi biết không? Lúc trước, chính bởi vì cái mũi đỏ này của ta… Thấy ta có cái mũi đỏ kỳ quái này mà bọn họ đã vứt bỏ ta!! Cái người nhà chó má gì chứ, ông đây không thèm đâu!!!”

Ngược lại lời này khiến Gintoki vô cùng kinh ngạc. Khó trách anh ta lại ghét người khác nhắc đến cái mũi của mình như vậy, nói đến cùng, đó chỉ là nỗi oán giận đối với những người nhà đã vứt bỏ mình năm xưa mà thôi.

“Người nhà của ta là vàng bạc châu báu, như vậy là đủ rồi!!” Buggy tức giận lẩm bẩm, nhìn bầu rượu phảng phất như nhớ lại quá khứ đau thương kia.

“...Còn có ký ức lúc ở trên thuyền của thuyền trưởng Roger cũng rất vui vẻ là được…”

Gintoki liếc nhìn Buggy. Tuy rằng anh ta ích kỷ, xảo trá và đê tiện nhưng lại giống như Shanks vô cùng sùng bái Roger.

Một đêm cứ thế trôi qua, vào lúc sáng sớm họ đã nhìn thấy hòn đảo nhỏ kia.

“Chính là nó! Này Gintoki hòn đảo ngươi muốn đến tới rồi!”

Gintoki đứng trên boong tàu, lúc này Buggy tựa hồ đã quên hết những gì anh ta nói vào tối qua, lại khôi phục bộ dạng vô pháp vô thiên lúc trước.

Lúc thuyền sắp cập bờ, Buggy lại lần nữa xúi giục Gintoki:

“Này này, thật sự không suy xét một chút sao? Hiếm khi đại nhân Buggy ta đây đích thân mời, cũng không phải ai cũng có được cơ hội này đâu!!!”

“Không, không cần.”

Buggy hung hăng trừng mắt nhìn Gintoki một cái, rồi dùng giọng điệu hận sắt không thành thép mà hùng hổ nói: “Ngươi cái tên này thật không biết điều mà!! Chẳng lẽ ngươi không muốn có được kho báu sao? Nếu làm hải tặc thì ngươi sẽ có vô tận kho báu đấy!!”

“À, về cái này thì không sao đâu.” Gintoki nở một nụ cười xấu xa nói tiếp: “Bởi vì rất nhanh thôi vàng bạc châu báu của anh đều sẽ thuộc về tôi.”

Buggy: “…Hả?”

“Thuyền trưởng!!!”

Đám đàn em của Buggy vội vàng chạy đến đây, vẻ mặt họ đầy kinh sợ hô lên: “Không xong rồi thuyền trưởng, thuyền chúng ta bị thuyền hải quân bao vây rồi!!!”

“Ngươi nói cái gì???” Buggy chấn động quát lên.

Anh ta vội chạy như bay đến chỗ cao nhất của con thuyền để xem tình hình, sau đó tức khắc trợn mắt há hốc mồm nhìn ba con thuyền hải quân đang lẳng lặng bao vây họ.

“Vì, vì sao lại có thuyền hải quân xuất hiện chứ? Vì sao lại bao vây chúng ta?” Buggy khó tin nhìn về phía đảo sau đó càng thêm tuyệt vọng mà hét lớn: “Vì sao trên đảo toàn là hải quân chứ? Chẳng lẽ…”

Anh ta nhìn về phía Gintoki lại chỉ thấy cậu đã nhảy xuống thuyền rồi lập tức bước đến giữa đám hải quân nhận lấy áo khoác do một tên hải quân đưa, rồi khoác lên người, nhìn hai chữ ‘chính nghĩa’ to đùng sau lưng áo, Buggy tức khắc run lẩy bẩy.

“Ngươi ngươi ngươi… Vậy mà là hải quân???”

“Không phải tôi đã nói từ đầu rồi sao?” Gintoki lúc này nở một nụ cười vô cùng âm hiểm nói tiếp: “Tôi sẽ không thể làm hải tặc được, hơn nữa, vàng bạc châu báu trên thuyền của anh sớm muộn gì cũng thuộc về tôi mà!!!”

Giây tiếp theo, Buggy bởi vì khϊếp sợ quá độ và tức giận công tâm mà đã hôn mê bất tỉnh.