Vừa Gặp Nương Tử Lầm Cả Đời

4/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Editor: Ren San Nàng ‘cướp’ một tướng công để sinh con.... .... Chẳng ngờ cướp phải một ‘quan to’, không chỉ phải bồi thường bằng bản thân, gia sản, mà trong bụng còn có con của hắn. Ô hô thương thay! …
Xem Thêm

Chương 20: U ác trên quả tim
Sở Mộ Hạnh nở nụ cười: “Đoàn Thịnh là bạn tốt của ta.”

“Đoàn Thịnh ?!” Đồng Ca bất ngờ hỏi, việc này cũng quá khéo đi!

Sở Mộ Hành cười gật đầu. Đồng Ca thoải mái nói: “Bạn của Đoàn Thịnh cũng là bạn của ta. Xem ra chúng ta thật có duyên làm bạn. Ha ha ha ha ha !”

Sở Mộ Hành nhìn Đồng Ca cười hào phóng, trong mắt tràn đầy tán thưởng. Ngay từ đầu, lúc nghe tin đồn về Đồng Ca, hắn đã rất hứng thú. Một nữ nhân có thể sống vui vẻ trong một đám nam nhân, tính cách độc lập, không gò bò, có một không hai, một Nữ Sơn Đại Vương có lòng hiệp nghĩa được dân chúng khắp thành sùng bái......

Một nữ nhân như thế thật không thể không làm người ta tò mò. Nàng là nhân vật nổi nhất ở huyện Tấn Vân, mà nhân vật nổi nhất này đột nhiên thành thân, đối tượng lại là Đoàn Thịnh.

Khi Sở Mộ Hành nghe được tin đó thì vô cùng kinh ngạc! Một đường đường là hoàng tử, một là kẻ cướp...... Hắn từng nghe Đoàn Lâm nói Đoàn Thịnh bị ép buộc, nhất định là bất đắc dĩ. Nhưng khi hắn nhận được tin do Thương Ưng mang về mới biết Đoàn Thịnh sống rất vui vẻ, xem ra là tự nguyện.

Nữ nhân giống như Đồng Ca rất khó làm người ta không động lòng.

Sở Mộ Hành đè xuống rung động trong lòng, giơ bình rượu lên nói với Đồng Ca: “Ta vốn là tới uống rượu mừng của Đoàn Thịnh, không ngờ cơ duyên đưa đẩy được uống rượu với cô nương, vậy mời cô nương, chúc hai ngươi răng long đầu bạc, sớm sinh quý tử !”

“Cám ơn !” Đồng Ca giơ bình lên cụng. Hai người tiếp tục vui vẻ uống, có mối liên quan là Đoàn Thịnh, càng thấy thân hơn một ít.

“Đi thôi, đến sơn trại, kêu Đoàn Thịnh nữa, ba người chúng ta tiếp tục uống !” Đồng Ca phủi mông đứng lên.

“Được, đã rất lâu ta không thấy Đoàn Thịnh, cũng muốn gặp hắn.” Hai người dùng khinh công nhảy xuống đất, cỡi ngựa chạy đi.

Hai con ngựa chạy như bay, có vẻ rất hưng phấn.

“Sở Mộ Hành, tìm thời gian hai chúng ta tỉ thí một phen đi!” Đồng Ca hưng phấn nói.

“Không thành vấn đề !”

“Đồng Ca, cô nương cứ giống Đoàn Thịnh gọi ta Mộ Hành là được!”

“Được, Mộ Hành.” Đồng Ca thoải mái đáp.

“Qua ngọn núi trước mặt nữa là đến.” Đồng Ca giục ngựa đi về phía trước, Sở Mộ Hành theo sát phía sau, chỉ chốc lát, sơn trại đã ở trước mặt. Trước cửa sơn trại, Đoàn Thịnh đang đứng chờ.

“Mộ Hành, sao ngươi lại đến đây ?”

Đồng Ca đi đến bên Đoàn Thịnh: “Ta mời hắn lên núi đó, sao, bạn bè cũ gặp nhau vui chứ!” Đồng Ca giống như một đứa bé khoe công trước mặt người lớn.

Đoàn Thịnh gật đầu, dịu dàng cười nói: “Đồng Đồng, xem người nàng đầy mồ hôi kìa, để ta lau cho.” Đoàn Thịnh nhẹ nhàng cầm ống tay áo tỉ mỉ lau mồ hôi trên trán Đồng Ca. Sở Mộ Hành đứng một bên thấy vậy, con ngươi cũng sắp rớt xuống, vẻ mặt dịu dàng đa tình thế này của Đoàn Thịnh hắn chưa thấy qua bao giờ.

Đồng Ca có lẽ còn chưa quen ôn nhu thế này, bèn nói “Ta tự lau !”

“Hai người đã lâu không gặp, chắc có nhiều chuyện muốn nói lắm, hai người trò chuyện đi, ta kêu người chuẩn bị rượu và thức ăn !” Đồng Ca nói xong xoay người bước đi.

Cho đến khi bóng lưng Đồng Ca biến mất khỏi tầm mắt, Đoàn Thịnh mới dời mắt sang Sở Mộ Hành: “Mộ Hành, sao lâu vậy mới đến, gặp phải chuyện gì sao?”

Sở Mộ Hành nói: “Gặp phải một đám sát thủ.”

Đoàn Thịnh cau mày: “Phong Xiết Quyết!”

“Đúng vậy.” Sở Mộ Hành nặng nề nói.

“Tìm sát thủ gϊếŧ huynh đệ ruột, thật là điên cuồng ! A Thịnh, ngươi không thể cứ tiếp tục như vậy !” Sở Mộ Hành từ trước tới giờ luôn ngay thẳng chính trực, ghét nhất là loại người bất nhân bất nghĩa này.

Sắc mặt Đoàn Thịnh nặng nề, “Mộ Hành, Đông Cung gần đây có hành động gì không ?”

“Bề ngoài bình tĩnh, nhưng bên trong lén lút hành động, đã tập hợp tất các thế lực lại, khí thế rất mạnh, chỉ sợ sắp có biến !”

“Có biến?” Đoàn Thịnh cười lạnh nói: “Hắn là thái tử, người danh chính ngôn thuận kế thừa ngôi vua, ngôi vị sớm muộn cũng sẽ là của hắn, tội gì phải mang tội phản nghịch!”

Sở Mộ Hành cười lên: “Đừng quên, ngươi là đứa con hoàng thượng yêu thương nhất, sự tồn tại của người là uy hϊếp với hắn !”

Đoàn Thịnh trầm mặc, hồi lâu nói: “Nếu tam hoàng tử Đại Tề ta đây, từ nay ở ẩn không màng thế sự, hắn có thể sẽ không làm những chuyện điên rồ như vậy nữa hay không?”

“Thái tử trời sinh tính đa nghi, thô bạo, lòng dạ hẹp hòi, độc ác tàn nhẫn, trừ khi người hoàn toàn biến mất, nếu không hắn sẽ không bao giờ bỏ qua cho ngươi, sự tồn tại của ngươi đối với hắn mà nói như là u ác trên quả tim, không trừ không được !”

“Mặc khác, thái tử có dã tâm rất lớn, chỉ sợ hắn không chờ nổi đến lúc kế vị, đã tàn nhẫn hạ độc thủ với hoàng thượng !”

Đoàn Thịnh bi thương xoay người, thở dài một hơi, nhắm mắt lại.

“A Thịnh, vừa rồi ngươi nhắc đến ở ẩn, chẳng lẽ ngươi định ở chỗ này với Đồng Ca cả đời ?” Sợ Mộ Hành không dám tin hỏi.

“Có gì không được.” Đoàn Thịnh xoay người, vui vẻ nói: “Ta thích nơi này, thích sự thuần phác không tranh với đời, thích sự yên bình ở đây.”

“Còn nữa, ta phát hiện ta đã yêu nàng !” mắt Đoàn Thịnh đong đầy hạnh phúc.

“Yêu ?!” Sở Mộ Hành lập lại.

“Đúng, yêu.” Đoàn Thịnh xác nhận.

Sở Mộ Hành chăm chú nhìn Đoàn Thịnh, có phức tạp, có hâm mộ, còn có một loại tâm tình khó hiểu, cuối cùng hóa thành một tiếng cười chân thành: “A Thịnh, ta chúc phúc cho ngươi !”

Đoàn Thịnh cười nhẹ, “Cám ơn !”

Sở Mộ Hành còn muốn nói gì đó, thì Nhị Mao từ ngoài cửa bước vào: “Vương phu, Sở đại hiệp, Đồng đại mời hai vị ra sân.”

“Đã biết.” Đoàn Thịnh đáp, Nhị Mao lui ra.

“Vương phu?!” Sở Mộ Hành nén cười nhìn Đoàn Thịnh.

“Ha ha, đường đường Ngự Thân Vương biến thành vương phu ở rể, được lắm, chức rất cao ! Sơn trại này thiệt thú vị!”

Đồng Ca ngồi bên cạnh đống lửa trong sân, nhìn hai nam tử đang đi tới, một tuấn lãng cao quý, một khí thế hiên ngang, thật là cảnh đẹp ý vui!

Tôn trưởng lão tưạ như u hồn bay tới bên cạnh Đồng Ca, cùng nàng nhìn về phía hai người đang tới: “Sở Mộ Hành, hiện tại xếp hạng thứ ba trong võ lâm, kiếm thuật xuất sắc, tính tình phóng khoáng, là đối tượng được các nữ tử giang hồ ngưỡng mộ.”

Đồng Ca liếc nhìn Tôn trưởng lão đang nhiều chuyện. Tôn trưởng lão nhỏ giọng nói: “Đại vương, ngài muốn đổi vương phu không?”

Khóe miệng Đồng Ca giật giật một chút, bó tay nhìn Tôn trưởng lão, “Ngài cho ta là một kẻ bội tình bạc nghĩa, đứng núi này trông núi nọ?”

Tôn trưởng lão chau mày, một tay vuốt chòm râu, cười cực kỳ bí hiểm, thật ra vừa rồi lão chỉ thử thử Đồng Ca mà thôi, không ngờ Đồng Ca lại phản ứng mạnh như vậy.

Đoàn Thịnh và Sở Mộ Hành đi vào, Đồng Ca đứng lên đón, Tôn trưởng lão ngồi im như khúc gỗ.

“Mộ Hành, giới thiệu với ngươi, đây là Tôn trưởng lão.”

“Đây là Sở Mộ Hành.”

“Tôn trưởng lão, rất vui được gặp ngài !” Sở Mộ chắp tay làm lễ. Tôn trưởng lão gật đầu đáp lễ.

Mấy người vây quanh đống lửa vừa ăn đồ nướng vừa uống rượu, vừa ngắm trăng vừa hưởng gió mát, nói chuyện trên trời dưới đất, rất vui vẻ thỏai mái.

Tôn trưởng lão định nói thân phận của Đoàn Thịnh cho Đồng Ca, nhưng tối nay có vẻ không thích hợp lắm. *******************.

“Đồng Đồng, làm sao nàng gặp được Mộ Hành?” Đoàn Thịnh hỏi.

“Nói đến chuyện này, đúng thật là có duyên nha, hôm nay gặp hắn đến ba lượt !” Đồng Ca vừa nấc rượu vừa nói, không chú ý tới ý chua trong mắt Đoàn Thịnh.

Sở Mộ Hành nghe vậy hơi khó hiểu, hắn nhớ chỉ có hai lần, còn lần thứ ba không biết là lúc nào, vì vậy yên lặng lắng nghe.

“Lần đầu tiên, ngựa của hắn.......” Đồng Ca nghiêng đầu nhìn Sở Mộ Hành: “Ngựa của ngươi tên gì?”

Sở Mộ Hành cười nói: “Khuynh Thành.”

“Khuynh Thành, cái tên thật bá đạo!” Đồng Ca nói nhỏ, sau đó tiếp tục: “Khuynh Thành của hắn quyến rũ Thanh Sơn, ta đi qua xem, không cẩn thận nhìn thấy hắn tắm......”

Mặt Đoàn Thịnh biến đen, trợn mắt trừng Sở Mộ Hành một cái. Sở Mộ Hành đổ mồ hôi, vẻ mặt rất vô tội. Đoàn Thịnh nhìn sang Đồng Ca, nàng còn đang thao thao bất tuyệt: “Kế tiếp, hắn bị bọn sát thủ đuổi gϊếŧ, ta làm anh thư cứu mỹ nam. Lần thứ hai, hắn bị một nữ nhân ám toán, nhưng xem như hắn thông minh, không bị trúng chiêu.”

Sở Mộ Hành chợt hiểu ra, thì ra là lần bắt trộm đó.

“Lần thứ ba là ở Phi Thiên Lâu, trong lúc uống rượu ta biết được hắn là bạn của chàng, cho nên mời hắn lên sơn trại.”

“Quả thật có duyên!” Tôn trưởng lão ca thán.

“Đúng vậy, ta cũng cảm thấy thật có duyên, thiếu chút nữa là ta kết nghĩa huynh đệ với hắn rồi!” Đồng Ca phóng khoáng nói.

Đoàn Thịnh u oán nhìn Đồng Ca. Đồng Ca nghiêng đầu suy nghĩ nói: “Hình như ta đã từng đánh nhau với đám sát thủ kia.”

“Đúng rồi, trước đây không lâu, bọn chúng cũng đuổi gϊếŧ hai nam tử, trùng hợp được ta cứu !” Đồng Ca nói.

Đến giờ Đồng Ca vẫn không nhận ra người đó là hắn, chứng tỏ lúc ấy Đồng Ca chẳng chú ý gì tới hắn, điều này làm Đoàn Thịnh rất không vui: “Đồng Đồng, người nàng cứu lần đó chính là ta.”

“Là chàng?!” Đồng Ca kinh ngạc nhìn Đoàn Thịnh, sau đó nâng mặt hắn lên, quan sát tới lui: “Nghe chàng nói vậy, nhìn kỹ quả thật là giống !” Đồng Ca đảo mắt, biểu cảm có chút phức tạp: “Chàng đồng ý thành thân với ta, sẽ không phải là vì ta đã cứu chàng........nên chàng lấy thân báo đáp chứ?!”

Đoàn Thịnh thật muốn mở đầu Đồng Ca ra xem trong đó có chứa cái gì, một lần nữa hắn tỏ rõ cõi lòng: “Đồng Đồng, thành thân với nàng, tuyệt đối là ta cam tâm tình nguyện ! Bởi vì thích nàng, mới muốn thành thân với nàng. Chớ suy nghĩ lung tung.”

“Ách.....” Đồng Ca mất tự nhiên nhìn sang hướng khác.

“..........uống rượu.” Đồng Ca giơ ly rượu lên, tửu lượng của nàng rất cao, cơ hồ là ngàn chén không say, đến lúc tan cuộc còn la hét phải uống tiếp. *******************.

Đoàn Thịnh đỡ nàng về phòng, Sở Mộ Hành thì ở phòng cho khách.

“Đồng Đồng....” Đoàn Thịnh muốn nói lại thôi.

“ Chuyện gì?”

“Lúc Sở Mộ Hành tắm nàng nhìn thấy cái gì?” Đoàn Thịnh ghen tuông hỏi.

Đồng Ca không chú ý tới nét mặt của Đoàn Thịnh, nói thẳng, “Cái gì cũng thấy hết.”

Đoàn Thịnh bá đạo nói: “Quên hết đi! Về sau chỉ cho nhìn ta!” Nói xong hắn cởi hết quần áo của mình ra, đứng trước mặt Đồng Ca.

Đồng Ca nhướng mày cười một tiếng, ngón tay mềm mại nhẹ nhàng vuốt ve ngực hắn, môi tiến đến bên tai hắn thì thầm: “Được, chỉ nhìn một mình chàng thôi !”

Đoàn Thịnh vui vẻ ôm lấy nàng đặt trên giường, hôn xuống đôi môi xinh đẹp của nàng. Đồng Ca cũng không e lệ, nhanh chóng chủ động phối hợp.

“Đồng Đồng, gọi ta Thịnh.”

“Thịnh.”

“Về sau cũng gọi ta Thịnh.”

“Được.”

Đoàn Thịnh như mèo trộm được cá, cười rất thỏa mãn, sau đó càng thêm ra sức cày cấy gieo trồng.

Ngày kế, Đoàn Thịnh và Đồng Ca vẻ mặt rạng rỡ, còn vẻ mặt Sở Mộ Hành lại hơi ủ rũ, Tôn trưởng lão thì tinh thần phấn chấn. Mấy người tụ tập ăn cơm với nhau.

Lúc này chợt nghe Thương Ưng kêu một tiếng, Sở Mộ Hành đi ra cửa, Đoàn Thịnh theo sau.

Thương Ưng đậu lên tay Sở Mộ Hành, hắn gỡ tờ giấy dưới chân con ưng xuống, vẻ mặt khác thường. *******************

Sở Mộ Hành đưa tờ giấy cho Đoàn Thịnh: “Có mấy vạn quan binh đang tới trấn Tấn Vân, còn cả đại bác.”

Đoàn Thịnh cau mày, có dự cảm xấu.

Sở Mộ Hành nói: “Ta lập tức xuống núi xem sao.”

“Hai người làm gì bên ngoài vậy?” Đồng Ca đuổi tới.

“A~ con ưng này thật đẹp!” Đồng Ca sờ sờ Thương Ưng. Đoàn Thịnh nháy mắt ra hiệu cho Sở Mộ Hành.

Sở Mộ Hành bèn nói: “Đồng Ca, ta có chuyện quan trọng muốn làm, xuống núi trước, tạm biệt!”

“Được. Đi làm việc của nguơi đi!”

Thêm Bình Luận