Chương 50: Đây Là Cho Anh Một Danh Phận Chính Thức Sao.

Mạc Chấn Phong nghĩ một lúc, đứa con gái út này nói cũng đúng, nếu chuyện đã như vậy, dù sao ông cũng phải xem xem, rốt cuộc người đàn ông đó là người thế nào mà khiến Mạc Tố Tình giấu gia đình, lặng lẽ kết hôn.

"Được, cha gọi điện nói chị ấy dẫn người đàn ông đó về nhà ăn cơm, cha phải xem xem, rốt cuộc là người đàn ông như thế nào mà khiến nó đến nhà cũng không cần nữa!"

Cúp điện thoại xong Mạc Tố Liên mới cảm thấy bản thân thật ghê sợ.

Chỉ cần nghĩ đến Diệp Chung Giác là cô liền cảm thấy cả người mình tràn đầy sức sống, nhiệt huyết như một làn gió xuân, cô không tin người đàn ông đó có thể thoát khỏi tay cô.

Chỉ cần cô cho anh ta đủ tiền, cô không

tin, người đàn ông đó có thể không phản bội Mạc Tố Tình mà ở bên cô.

Mạc Tố Tình và Diệp Chung Giác ra khỏi quán ăn, hai người tuỳ ý đi dạo một lúc rồi Diệp Chung Giác trở về công ty.

Dù sao thì thời gian nghỉ trưa cũng có hạn.

Mạc Tố Tình trở về toà soạn thì thấy Mạc Chấn Phong gọi điện đến.

Cô cau mày nhìn màn hình, sau khi chuyện của Mạc Thị được giải quyết, đã rất lâu cha không liên lạc với cô.

Sao ông lại nghĩ đến cô mà gọi điện đến chứ?

Mạc Tố Tình nghĩ một lúc, cuối cùng cũng nhận điện thoại.

Giọng nói của cô rất lạnh nhạt: "Alo, cha, có chuyện gì vậy?"

Giọng điệu của Mạc Chấn Phong rất nghiêm khắc, còn mang theo chút tức giận: "Con vẫn còn mặt mũi hỏi ta có chuyện gì sao? Con nói đi, có phải con lấy sổ hộ khẩu đi đăng ký kết hôn rồi, còn nói với ta là công ty phân phòng cho, con cho rằng giờ là thập niên 70 80 sao, làm gì có chuyện tốt như thế!"

Mạc Chấn Phong càng nói càng tức giận,

...

cứ như Mạc Tổ Tình đã làm ra chuyện tày đình, trời đất không dung vậy.

Mạc Tố Tình nghĩ một lúc là biết chính Mạc Tố Liên nói với ông, cô hờ hững nói: "Con không phải đã kết hôn rồi sao? Cha còn tức giận chuyện gì nữa? Có phải cha giận vì con không nghe theo lời cha kết hôn với người khác không?"

Mạc Chấn Phông vô cùng tức giận, gầm lên: "Con đúng là bất hiếu!"

Mạc Tố Tình vừa đi đến trước bàn làm việc, Lệnh Hề Dao cũng nghe được câu đó, cô đứng dậy, giả dáng vẻ sợ hãi, miệng khẽ nhếch lên, cố ý nói: "Ôi mẹ ơi! Sợ quá đi!"

Mạc Tố Tình lườm cô giận dũ, tiếp tục nói: "Con không hiếu thuận như Lệnh Hề Dao, nhưng vì sao con không hiếu thuận, lòng cha tự rõ!"

Mạc Chấn Phong giận đến không thở nổi, nghĩ đến lời của Mạc Tố Liên, cố gắng bình tĩnh lại.

Ông kìm nén sự tức giận: "Được! Chuyện con tự ý kết hôn, chúng ta chưa bàn luận đến, con nói xem, con kết hôn rồi, bao giờ mới đưa người đàn ông đó về nhà cho ta xem!"

Mạc Tố Tình nghĩ một lúc, nếu thái độ của cha đã dịu đi chút rồi, cô cũng không cần thiết phải đối đầu với ông.

"Được, con hỏi anh ấy, có thời gian chúng con sẽ về ăn cơm, nhưng mà..."

Giọng nói của Mạc Tố Tình trở nên cứng rắn: "Sau khi chúng con về nhà, cha đừng nổi giận với Diệp Chung Giác, nếu cha tức giận vô cớ, thì đừng trách con không nhận cha! Con sẽ lập tức đưa anh ấy đi!"

Mạc Chấn Phong không ngờ rằng Mạc Tố Tình sẽ nói vậy, ông một tay che ngực thiếu chút đã ngất đi.

"Con..", ông còn chưa nói hết, Mạc Tổ Tình đã tắt máy rồi.

Mạc Tố Tình lười biếng ngồi trên ghế, Lệnh Hề Dao kéo chiếc ghế khác đến, tò mò hỏi: "Cậu không phải đi hẹn hò sao? Sao trở về cả người lại đầy nộ khí thế này?"

"Đừng nhắc nữa!", Mạc Tố Tình tiết chế lại cảm xúc: "Bọn mình đi ăn, vô tình gặp Mạc Tố Liên, có lẽ hôm nay bị mình mắng, trong lòng khó chịu nên nói với cha mình kết hôn rồi, cha nói mình đưa Diệp Chung Giác về nhà"

Lệnh Hề Dao ngẩn người, giảo mồm nói: "Vậy thì về đi, có gì lớn đâu chứ, dù sao cậu cũng kết hôn rồi, ông ấy có thể ăn thịt hai người sao, mình không tin ông ấy có thể khiến hai người ly hôn, vậy không phải là rất nực cười sao!"



Mạc Tố Tình cúi đầu, không biết đang nghĩ gì, cũng không thấy trả lời.

Lệnh Hề Dao tiếp tục nói: "Chỉ có điều người phụ nữ Mạc Tố Liên thực sự quá hung hăng rồi, thực sự quên mất tên họ ngày trước của mình là gì rồi sao, đáng phải bị trừng phạt!"

Mạc Tố Tình bất lực nhìn cô, giọng điệu có chút đùa cợt: "Dao Dao, cậu là một người con gái trẻ trung, lúc nói chuyện đừng có nói cái giọng bà già đó, cẩn thận không sau này không gả đi được!"

Lệnh Hề Dao không nghĩ mà lập tức đáp lời: "Cậu mới không gả đi được đó!"

Cô nói xong mới phản ứng lại, Mạc Tố Tình đã kết hôn rồi mà.

Cô cố ý tỏ vẻ đáng thương nhìn Mạc Tố Tình, đôi mắt đong đầy nước, như một con thú cưng đang vẫy đuôi, muốn được chạm vào: "Cậu ức hϊếp mình!"

Sau đó cô nhanh chóng quay người làm việc.

Mạc Tổ Tình cười ngẩn người.

A, có lẽ đưa Diệp Chung Giác về nhà lại là một vở kịch khác, đáng tiếc! Đúng là không thể tránh được!

Buổi chiều, sắp đến lúc tan làm, Mạc Tổ

Tình gọi điện cho Diệp Chung Giác.

"Alo..., từ điện thoại truyền đến giọng nói mềm mại của Mạc Tố Tình, khoé miệng Diệp Chung Giác không tự chủ được mà hiện lên nụ cười.

"Sao vậy?"

"Anh đang làm gì đó?"

"Làm việc, không làm việc thì lấy gì nuôi bảo bối của anh..", Diệp Chung Giác cố ý đùa cot.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạc Tố Tĩnh khẽ đỏ lên: "Được rồi, chiều nay anh không có chuyện gì khác nữa chứ?"

Diệp Chung Giác nghe thấy tiếng gõ cửa, anh nói một tiếng vào đi.

Tống Sính Đình cẩn thận mở cửa đi vào. "Tổng giám đốc, tôi báo cáo một chút...

Cô còn chưa nói hết liền nhìn thấy Diệp Chung Giác đưa tay lên, ý là nói cô đừng nói gì.

Giọng của anh cực kỳ dịu dàng: "Không có chuyện gì khác, có việc gì thế?"

Mạc Tố Tình hơi ngẩn người, ban nãy cô dường như nghe thấy tiếng phụ nữ.

Cô cay mày: "Hình như ban nãy em nghe thấy bên đó có người nói chuyện?"

Diệp Chung Giác ngẩng đầu nhìn Tống Sính Đình đang đứng trước bàn làm việc, cả người anh có chút mất tự nhiên.

Anh lắc lắc đầu: "Không có, ban nãy là đồng nghiệp nói một câu, không có chuyện gì cả."

Nghe anh nói như vậy, Tống Sính Đình đứng trong phòng làm việc vô cùng ngạc nhiên, đồng nghiệp? Tổng giám đốc đang gọi điện với ai mà giọng điệu vô nhẹ nhàng như vậy, còn nói thế kia, chẳng lẽ đúng là như mọi người nói, tổng giám đốc thực sự đã thích một người?

Trong lòng Tống Sính Đình đột nhiên cảm thấy vô cùng chênh vênh, hụt hẫng, sự hụt hẫng mà trước giờ cô chưa từng có.

Mặc dù ngày trước Diệp Chung Giác chưa từng nhìn thẳng cô, nhưng anh đối với tất cả mọi người đều như vậy, mọi người đều công bằng, không có gì đặc biệt.

Khoảnh khắc này, cô bỗng rất ghen tị với người ở đầu dây bên kia.

"À..", Mạc Tố Tình trầm ngâm gật gật đầu,

"Là như này, Mạc Tố Liên nói chuyện em đã kết hôn cho gia đình rồi, anh cũng biết trước giờ em đều giấu gia đình, giờ họ biết rồi, nói em đưa anh về nhà, anh xem có thời gian không."

Diệp Chung Giác ngẩn người, sau đó gương mặt lập tức hiện lên nụ cười quyến rũ, lại còn muốn chính thức cho anh một danh phận sao?

Giọng nói của anh dường như mang theo chút ý cười nhàn nhạt: "Tố Tình, em như vậy là muốn cho chồng một danh phận chính thức sao?"



Mạc Tố Tình vừa cầm ly nước trên tay uống một ngụm, nghe Diệp Chung Giác nói xong, cô không nhịn được, phun thẳng ngụm nước đó ra ngoài.

Nhìn những vệt nước trên máy tính, Mạc Tố Tình đúng là cạn lời với thủ phạm ở đầu dây bên kia.

"Anh chẳng lẽ không thể nói khéo hơn chút sao?"

Mạc Tố Tình dường như đang nghiên răng nghiến lợi, Diệp Chung Giác nghĩ, nếu anh đứng trước mặt cô nói câu này, nói không chừng cô đã ăn tươi nuốt sống anh rồi.

Một nụ cười nhẹ khẽ hiện lên trên mặt anh: "Chà, khéo léo... Vậy từ giờ trở đi có danh phận rồi?"

Mạc Tố Tình lại bị sặc, cô dám cá rằng, nếu ban nãy cô đang uống nước, nhất định sẽ lại phun ra.

Cô vừa lau nước trên máy tính vừa nói: "Được rồi, đừng nhiều lời nữa, chiều nay sau khi tan làm chúng ta cùng về nhà một chuyến, cứ vậy đi, em cúp máy trước"

Diệp Chung Giác không nỡ cúp máy, đáy mắt hiện lên chút luyến tiếc.

Tổng Sính Đình đã hoàn toàn bị sốc. Ý cười trong đáy mắt Diệp Chung Giác thực sự khiến cô ghen tỵ, ghen đến phát điên, nhưng cũng không khỏi u mê.

Diệp Chung Giác cúp điện thoại, ngẩng đầu liền nhìn thấy ánh mắt mê đắm của Tống Sính Đình.

Anh khẽ họ một tiếng: "Có chuyện gì? Nói đi!"

Tổng Sính Đình hoàn hồn, có chút thất vọng nhìn Diệp Chung Giác, nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, nói một lượt về lịch trình ngày mai.

Diệp Chung Giác củi đầu suy nghĩ, rất lâu sau mới ngẩng đầu vẫy vẫy tay: "Được rồi, tôi biết rồi, cô ra ngoài trước đi"

Tổng Sính Đình rời đi, Diệp Chung Giác nhìn bóng dáng của cô, có chút suy tư.

Tình ý mà Tống Sính Đình đối với anh, anh biết rõ, trong những hoàn cảnh bình thường, anh sẽ không đặt bất cứ người nào

có cảm xúc cá nhân đến làm việc cạnh anh.

Nhưng mà Tống Sính Đình sau khi tốt nghiệp đã đến đây làm việc cũng được hơn 3 năm rồi, về mặt công việc cũng đã sớm quen nên mới không sa thải cô.

Nhưng nếu sau này cô còn không kiềm chế được cảm xúc của mình, anh sẽ xem xét việc đổi một thư ký trưởng mới.

Sau khi tan làm, Diệp Chung Giác nhanh chóng đi đến trước cổng toà soạn Phong Hàng.

Anh vừa gọi điện cho Mạc Tố Tình thì cô cũng đã đi ra rồi nhanh chóng lên xe.

Diệp Chung Giác lái xe hướng về phía biệt thự nhà họ Mạc, khi anh vừa đăng ký kết hôn, đưa Mạc Tố Tình về lấy hành lý cho nên anh vẫn nhớ đường đi.

Trên đường đi Mạc Tổ Tình có chút lo lắng bất an, cô quay người nói với Diệp Chung Giác: "Anh nói xem, hôm nay có phải Mạc Tố Liên đã thêm mắm dặm muối chuyện này rồi nói với cha em. Khi ông ấy gọi điện cho em, đã cực kì tức giận, nếu ông ấy nổi giận, anh đừng để ý nhé"

Diệp Chung Giác gật gật đầu, thấp đầu không biết nghĩ cái gì.

Một lúc sau, cô lại ngoảnh đầu nói: "Lát

nữa anh thực sự không cần để ý hành động của họ, mối quan hệ của em và họ không được hoà hợp...

Mạc Tố Tình cau mày, cân nhắc, không biết nên giải thích với Diệp Chung Giác về gia đình tan vỡ, mối quan hệ phức tạp của mình như thế nào.

Diệp Chung Giác một tay đặt trên vô lăng, một tay kéo tay cô, dùng ánh mắt an ủi nhìn cô: "Em yên tâm, cho dù có thể nào, anh đều có thể ứng phó được"

Sau đó anh mỉm cười: "Rõ ràng là về nhà em, sao em lại có vẻ lo lắng hơn cả anh thế, giống như em đang đi gặp bố mẹ chồng vậy..."

Mạc Tố Tình đột nhiên xấu hổ, gặp bố mẹ chồng, mặc dù cô kết hôn rồi, nhưng cô nghĩ điều này vẫn còn xa lắm, hơn nữa Diệp Chung Giác trước giờ cũng chưa từng đề cập đến chuyện này, có điều như này cũng tốt.

Diệp Chung Giác sớm đã điều tra về gia cảnh gia đình Mạc Tổ Tình, đối với hoàn cảnh của cô anh rất rõ, sao anh có thể không hiểu cô chứ.