Chương 14: C14

Ánh nắng luồng qua rèm cửa, vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp như thiếu nữ của chàng thanh niên.

Dương Kiến Vũ hôm nay dậy còn sớm hơn chiếc đồng hồ báo thức, nhìn nó khẽ nợ nụ cười của kẻ chiến thắng. Cuộc trò chuyện đêm qua cung cấp cho cậu quá nhiều năng lượng.

Xem qua lịch trình thì hôm nay là một ngày không có tiết, cũng chẳng phải đi làm, Dương Kiến Vũ vui vẻ chỉnh trang, cậu muốn tới chỗ làm của Hàn Phong xem thử, vừa gây bất ngờ vừa tiện thể chọc anh một phen.

Ngay khi cảnh cửa phòng sắp đóng lại đột nhiên điện thoại trong túi kêu lên.

“Số của ai vậy nhỉ?” Dương Kiến Vũ nhìn dãy số lạ mà cau mày.

Đắn đo ba giây, sau, vuốt qua biểu tượng chiếc điện thoại màu xanh.

“Xin chào, cậu có phải Dương Kiến Vũ không?” Một giọng nói the thé phát ra.

“Biết mình sao?” Dương Kiến Vũ thầm nghĩ, nhẹ giọng thăm dò. “Phải. Anh có việc gì với tôi sao?”

“Ừm hưʍ. Cậu đừng nghĩ gì nhá. Tôi chỉ gọi báo cậu hôm nay chúng ta có một buổi họp khoa khá quan trọng. Hy vọng cậu sắp xếp được thời gian.”

“Họp khoa gì chứ?” Dương Kiến Vũ nhớ rõ ràng chẳng có thông báo gì, vòng vo hỏi kỹ mấy lần nhưng đối phương vẫn cam đoan chắc nịt, khiến niềm tin trong tim bắt đầu lung lay. Cuối cùng, đồng ý với anh ta rồi gác máy.

“Có thể đây là một cuộc họp đột xuất.” Cậu tự trấn an mình rồi bước khỏi cửa.

Địa chỉ mà người kia gửi qua nằm ở một dãy phòng học mà Dương Kiến Vũ chưa từng đến, rất xa lạ, cậu tìm mãi vẫn không thấy.

Đang lúc chán nãn, hai mắt dán vào màn hình thì cảm nhận vai trái như chạm vào ai đó, lập tức theo bản năng ngước đầu lên, xin lỗi lia lịa.

“Ồ. Lại là cậu sao?” Chàng thanh niên trước mặt ngạc nhiên nói với Dương Kiến Vũ.

Phong cách rất nổi bậc, theo kiểu mấy nam ca sĩ thần tượng hay xuất hiện trên phương tiện giải trí, cực kỳ hút mắt. Tóc nhuộm màu vàng sáng, tai đeo khuyên. Miệng treo nụ cười cực kỳ đẹp, nhưng lại không giống xuất phát từ trái tim, giống hơn với mấy nụ cười công nghiệp được luyện tập bài bản.

Dương Kiến Vũ trên dưới đánh giá rồi kết luận một câu. Không quen.

Ánh mắt sắc bén liếc qua đã đọc hết sạch tâm tư cậu nhóc, chàng trai tóc vàng hồ hởi lên tiếng. “Không nhớ tôi à. Cái người bị cậu đυ.ng ngã ở hành lang ấy.”

Được gợi nhắc, Dương Kiến Vũ xuôi dòng ký ức, cuối cùng lờ mờ tìm thấy một thiếu niên với mái tóc vàng, vui mừng reo lên. “Thì ra là anh, hôm đó, thật xin lỗi tôi quá bận nên một câu nói đàng hoàng cũng không kịp nói. Hiện tại, thật sự xin lỗi anh.” Thành tâm tới mức cúi đầu rất thấp.

Người kia vươn tay đỡ cậu. “Không cần làm tới vậy chứ. Tôi cũng chẳng có mất miếng thịt nào. Mà này, sao cậu lại tới khu này vậy?”

“Có người bảo rằng hôm nay khoa của tôi họp ở đây. Nhưng, tôi tìm mãi vẫn chẳng thấy đâu.”

“Hửm. Lạ quá, chỗ này là khu vực của khoa Âm Nhạc, hôm nay họp duy nhất một lớp tôi. Chắc là có nhầm lẫn rồi." Giọng chàng trai kia đầy vẻ khó hiểu.



“Rõ ràng anh ấy rất chắc chắn với tôi mà?” Dương Kiến Vũ hỏi lại.

Thanh niên tóc vàng chống cằm rồi nói. “Cậu có thể cho tôi mượn điện thoại không?”

Cừu non tin người lập tức làm theo.

Thanh niên lướt tìm lịch sử cuộc gọi rồi ấn ngay.

Đầu giây bên kia lại phát ra âm thanh the thé của người kia. “Alo, có gì không?”

Thanh niên tóc vàng chống nạnh, đanh đá cất tiếng. “Này, tên ngốc kia, tôi bảo cậu đàn em Dương Kiến Văn đến gặp. Kết quả, cậu lại đi phiền tới một nhóc Dương Kiến Vũ khoa khác. Có phải ngứa đòn rồi đúng không.”

Giọng nói người kia hơi run rẩy. “Anh Đàm, tôi thật sự xin lỗi. Lần sau sẽ làm việc cẩn thận hơn.” Nói xong, anh ta liền cúp máy ngay.

“Xong rồi, do tên bạn học này bất cẩn phiền cậu. Tôi thay cậu ta xin lỗi.” Thanh niên tóc vàng trả lại điện thoại, ôn nhu nói.

“Vậy, vậy tôi về đây?” Dương Kiến Vũ ấp úng.

“Khoan đã.” Thanh niên bắt lấy cánh tay Dương Kiến Vũ. “Lỡ tới khoa Âm Nhạc rồi thì cứ ngồi lại nghe mi hót oanh ca đi.” Anh ta đề nghị.

“Hiện tại còn sớm, chiều vẫn có thể tới chỗ anh Phong. Cứ xem như mình ở đây để xin lỗi anh ta đi. Nghe ca sĩ tương lai hát miễn phí cũng khá thú vị” Dương Kiến Vũ tự nhủ rồi gật đầu.

Hai người cùng nhau bước. Đoạn đường này, thanh niên tóc vàng nhiệt tình bắt chuyện khiến Dương Kiến Vũ cảm thấy thoải mái. Kết quả, cậu còn dùng mua một lon café cho anh ta, nửa vì xin lỗi, nửa vì kết bạn.

Cuối cùng, cả hai cũng tiến vào một khán phòng, chỗ này thật sự rất lớn, gấp rưỡi phòng học của Dương Kiến Vũ, trang trí cũng là cực kỳ diễm lệ, cầu kỳ.

“Phòng này chỉ dành riêng cho những buổi biểu diễn, chúng tôi ngày thường muốn cũng khó tới.” Thanh niên tóc vàng nói rồi kéo Dương Kiến Vũ tới hàng ghế đầu. “Ngồi chỗ này đi.”

Do hai người tới sớm nên chẳng có quá nhiều người, Dương Kiến Vũ rảnh rỗi lại đánh giá mấy người xung quanh, rồi quay sang nói khẽ vào tai người bên cạnh.“Mấy người của công chúng các anh ăn mặc thật sự rất đẹp, như chim công ấy.”

“Vậy, sau này, khi cậu đi mua quần áo có thể để tôi đi cùng. Bảo đảm, tư vấn thời trang cấp cực phẩm.” Anh ta đùa cợt.

Một lúc sau, có mấy người từ xa bước vào rồi tiến tới chỗ Dương Kiến Vũ, gật đầu. “Chào anh Đàm.”

“Ờ, phải rồi. Anh ta họ Đàm.” Dương Kiến Vũ sực nhớ.

Chờ đám người đi xong, Dương Kiến Vũ quay sang, ngượng ngùng nói. “Ngại quá, quên chưa hỏi tên anh.”

Người kia cũng chợt nhớ. “Ầy, là tôi không chịu nói với cậu mới đúng. Tôi tên Đàm Quang Triều. Ánh sáng triều bái dưới chân. Hihi.”

“Đàm Quang Triều. Là Đàm Quang Triều của Thanh Long quán.” Dương Kiến Vũ kích động kêu lên.



“Ồ. Cậu cũng từng nghe qua. Phải. Tôi là người đó.” Anh ta cười tươi, gãy gãy đầu.

“Vô lễ rồi. Em là tân sinh khoá này. Ra mắt Đàm đại sư huynh.” Dương Kiến Vũ nửa đùa nửa thật.

Đàm Quang Triều xua tay. “Cậu làm gì vậy chứ? Đây đâu phải thời phong kiến mà trọng lễ nghĩa ghớm vậy. Cứ gọi tôi bình thường như mọi người.”

Dương Kiến Vũ ngoan ngoãn gật đầu, rồi lại ngập ngừng hỏi. “Anh Đàm, em hỏi hơi thất lễ chút. Nhưng, nhìn anh với hình ảnh công chiếu có chút khác biệt.”

Đàm Quang Triều cười ngượng, giơ tay kéo sợi tóc trên đầu. “Tháng trước, tôi vừa ký hợp đồng với một công ty giải trí. Điều khoản bắt buộc phải thay đổi hình tượng để tăng sức hút với phái nữ, nên gần như đã biến hoá một trăm tám mươi độ. Chả còn chút phong thái nào của lúc trước.”

“Thì ra là vậy.” Dương Kiến Vũ lẩm bẩm. Trong ký ức cậu, mắt giống, mũi giống, môi giống, chỉ có khí chất là khác biệt. Đàm Quang Triều trên truyền hình là một thanh niên công tử tuấn tú, vóc người gầy, cao ráo, giống hệt thư sinh thời xưa, ánh mắt luôn cực kỳ nhu hoà, hiền diệu nhưng nhẹ nhàng câu dẫn. Còn hiện tại, anh ta lại giống với hình tượng gã trai hư họ Lưu kia hướng tới. Đáng buồn thay.

“Phải rồi. Gần tháng nay tôi bận tập vũ đạo chưa tới võ quán xem thử một lần, Tinh Vân vẫn quản lý tốt chứ? Đàm sư huynh hỏi.

Dương Kiến Vũ đương nhiên tâng bốc tên bạn thân. “Cậu ấy hướng dẫn cực kỳ tận tình, thỉnh thoảng còn quan tâm đám tân sinh bọn tôi.”

“Ồ. Thế sao.” Ngã đầu dựa ghế. “Hôm nay, vừa hay tôi không có lịch tập. Vậy sẽ tới võ quán xem qua một chút.”

“Thật sao?” Dương Kiến Vũ kích động. “Mấy bạn đồng học của tôi quá phân nữa là vì anh mà đến đấy, suốt ngày bọn họ cứ bàn luận tên anh, bạn nữ càng không cần đề cập, trong mắt có hai trái tim hồng đập liên hồi. Anh tới thì bọn họ chắt sẽ vui tới nhảy cẩng lên.”

Chàng trai tóc vàng cười lớn. “Cậu đừng tâng bốc tôi tận mây xanh vậy chứ?”

“Là thật đó. Anh cứ đến thì biết.” Dương Kiến Vũ nghiêm nghị đáp.

“Tôi đương nhiên sẽ đến. Nhưng, không vì bọn họ. Chỉ đơn giản vì một mình cậu bé đáng yêu em.” Đầu Đàm Quang Triều nghiên qua một bên, miệng hướng Dương Kiến Vũ nở một nụ cười câu dẫn.

Giọng nói kia quá mức trầm ấm, như mật ngọt rót vào tai, làm cho Dương Kiến Vũ đột nhiên thấy nóng lên, ngại ngùng, lấp bấp nói. “Anh nói gì vậy chứ?”

Lúc này, Đàm Quang Triều cười phá lên, chắp hai bàn tay vào nhau. “Xin lỗi cậu. Tôi đột nhiên nhớ tới bài tập nói lời ngọt ngào chiều lòng người hâm mộ nên mới lấy cậu thử nghiệm.” “Nhưng mà, lúc cậu đỏ mặt nhìn thật sự đáng yêu nha.”

“Bên ngoài nói người có thiên hướng nghệ thuật tính cách sẽ có chút quái dị, quả thật rất đúng mà.” Dương Kiến Vũ đùa một câu. Nụ cười nhẹ nhàng như nắng mai ấm áp của Đàm Quang Triều và thái độ rất biết chừng mực của anh khiến cậu không thể tức giận. Không giống với tên lưu manh nào đó càng quấy ngày càng hăng.

Một lúc sau, đám bạn học bước vào ngày càng nhiều, rồi từng người từng người thi nhau trổ tài, có đơn ca, có nhóm nhạc, cũng có ca múa. Dương Kiến Vũ như được xem một đại hội nghệ thuật, hớn hở hò hét, cũng có lúc ngân nga hát theo vài câu, nói chung là tâm trạng cực kỳ tốt.

“Tiếc mục kết thúc buổi họp diễn tấu hôm nay xin mời Đàm học trưởng.” Một bạn học nữ với mái tóc cắt ngắn nhuộm vàng nói vào thiết bị thu thanh.

“Anh là học trưởng sao?” Dương Kiến vũ lại lần nữa phát hiện thêm một thân phận nữa của chàng trai tài hoa bên cạnh, kinh ngạc há hốc mồm. Người gì mà vừa đẹp trai vừa vẹn toàn văn võ, đúng là hoàng tử bước ra từ tiểu thuyết mà.

Đàm Quang Triều chỉ mĩm nhẹ xác nhận, khoang thai bước lên sân khấu.

Dương Kiến Vũ cho rằng giọng hát ấm áp của Đàm Quang Triều nên dành cho những bản tình ca mùa hạ đầy da diết và nuối tiếc. Cậu nghe được nỗi buồn trong từng nốt nhạc anh cất lên. Thầm tiếc rằng chàng thanh niên đã chọn con đường nam thần tượng với những ca khúc sôi động khuấy đảo không khí, cũng như những vũ đạo xem tới đỏ mặt. Nhưng, cũng khó phủ nhận rằng dù anh ta hiện tại toả sáng cực kỳ lấp lánh, thu hút tất cả mọi năng lượng về phía mình.