Chương 2: Hôn

Diêu Nguyệt nhìn đến cô, tiến lên chào hỏi khẽ cười."Đã lâu không gặp, Lục Tuyền!".

Lục Tuyền ngồi vào bên cạnh Lâm Tùng Tiềm trên ghế nằm. "Hai tuần cũng coi như lâu sao?". Sau đó cô quay đầu nhìn về phía Lâm Tùng Tiềm: "Có phải hay không quấy rầy đến các cậu?".

Lâm Tùng Tiềm đưa tay lấy một bên khăn tắm giúp cô lau đi vài giọt nước còn đọng lại trên đùi, vừa làm vừa giải thích.

"Chỉ là trò chuyện một số thứ, còn chưa có quyết định".

Diêu Nguyệt chạy đến bên cạnh Lục Tuyền bèn oán giận nói:

"Chị gái, mau giúp tôi đi, 3 ngày sau chính là tổ chức lễ khai giảng, tay Tề Thịnh lại bị thương cho nên tiết mục diễn tấu dương cầm đang cần thay người gấp, tôi đang cầu Lâm công tử giúp đỡ!".

Trên gương mặt Lục Tuyền, vầng trán cô bị phơi dưới ánh nắng mặt trời liền đỏ bừng một mảng, thêm một nhánh tóc xù phía sau nhìn thế nào cũng thấy đáng yêu, càng nhìn càng muốn đưa tay lên sờ đến mặt cô.

Nghe được Diêu Nguyệt nói, Lục Tuyền mới nhớ tới năm nay khai giảng có chút đặc biệt. Trường trung học Đức Minh vốn dĩ đang phân ra ba cái khu vực giảng dạy. Liền năm nay đổi mới hình thức, định sẽ đem hai cái khu vực phía Tây xác nhập với bên khu vực giảng dạy phía Đông. Bởi vậy, ở lễ khai giảng quyết định kết hợp ba khu vực thành một đoàn giảng dạy, từ trong ra ngoài hợp thành một thể, không phân chia ra như những năm trước nữa.

"Diêu Nguyệt, cậu chính là học năm nhất phó hội trưởng hội học sinh sao?".Trường trung học Đức Minh đều là hệ thống giáo dục phân ban từ trung học cơ sở lên đến trung học phổ thông. Chương trình giảng dạy liên tiếp cho đến khi tốt nghiệp cao trung. Hội thành viên hội học sinh cũng có thể tại đây mà tốt nghiệp sơ trung và học tiếp lên cao trung.

"Sao tôi có thể là phó hội trưởng hội học sinh? Tôi chỉ là nhận nhiệm vụ tuyên truyền của hội thành viên hội học sinh, chuyên môn chạy trước chạy sau nhận nhiệm vụ giúp hội trưởng mà thôi. Kết quả vừa mới nhận nhiệm vụ lại gặp ngay tình trạng nan giải này!". Hắn đáng thương vô cùng mà nhìn đến Lục Tuyền.

Lâm Tùng Tiềm đem khăn tắm màu xanh sẫm vắt lên thành ghế dựa, nhìn đến hai người, sau đó liền coi như không có chuyện gì liên quan đến mình mà nằm xuống ghế dựa.

"Không thể tìm người khác hay sao?".

"Đây chính là kỷ niệm ngày thành lập trường, trình độ nghiệp dư mà lên sân khấu có khi sẽ xảy ra vài chuyện ngoài ý muốn".

"Để tôi thử khuyên anh ta một tiếng vậy".

"Vậy thì tốt quá, vậy hôm nay cậu thử khuyên xem sao, muộn nhất đêm mai cậu liền cho tôi câu trả lời là được". Diêu Nguyệt nắm lấy tay cô lại thực mau buông ra.

"Trước tiên cảm ơn Lâm công tử, bóng đèn như tôi liền không quấy rầy đến hai người nữa". Nói xong lại nhìn Lục Tuyền chớp chớp mắt, thức thời mà tránh ra chỗ khác.

"Chỉ là một buổi diễn tấu mà thôi, đối với anh mà nói hẳn là thực nhẹ nhàng đi?".

Tầm mắt Lâm Tùng Tiềm lẳng lặng mà dừng ở trên mặt cô.

"Gần đây không nghĩ muốn đánh đàn".

"Vậy cái kia, anh là muốn từ chối sao?".

Thấy cô vô thức mà liếʍ môi, Lâm Tùng Tiềm sờ đến gương mặt đang nóng lên của Lục Tuyền dưới trời nắng nóng, cầm lấy một ly nước chanh có ga đưa đến trước mặt cô, cất giọng nhàn nhạt. "Uống một chút nước đi cho bớt nóng".

Lục Tuyền hai mắt sáng ngời liền đưa tay vội vàng tiếp nhận, nói: "Cảm ơn". Đồ uống đá lạnh ngập tràn trong cổ họng, đem cô sảng khoái đến mức phảng phất các lỗ chân lông trên người đều muốn mở ra.

"Liền như vậy mà thoải mái?".

Lục Tuyền nhắm lại đôi mắt còn chưa có ý định mở ra, liền cảm giác một cổ hô hấp ấm áp đang đến gần, gương mặt cô liền bị bàn tay ai đó nâng lên, tiếp theo, môi liền truyền đến một trận tê ngứa, đôi môi của cô bị ngậm lấy, xúc cảm lạnh lẽo từ đôi môi mềm mại làm Lâm Tùng Tiềm thoải mái mà hừ nhẹ ra tiếng, thanh âm trầm thấp quanh quẩn bao vây lấy Lục Tuyền.

Ngón cái đè cằm cô lại, liền ngấu nghiến đôi môi Lục Tuyền càng thêm sâu, hắn nghiêng đầu nhẹ nhàng liếʍ láp đôi môi. Tay trái của hắn liền xuyên qua đầu tóc xoăn đen nhánh lại ướŧ áŧ phía sau, dừng ở phía bên hông trắng như tuyết của cô, cảm xúc da thịt mát lạnh mang theo hơi nước làm hắn trong nháy mắt nhớ lại sự việc hỗn loạn ở phòng tắm, bất giác đôi tay hắn mất đi lực đạo, đành phải đè cái gáy cô lại đem chính hắn kéo dài nằm đến bên ghế dài ở phía cô.

"Ưm!". Lục Tuyền không thể không dùng đến khuỷu tay chống lại lưng ghế, mới ngăn cách thân thể hai người tiến thêm một bước dán chặt vào nhau. Cô nhẹ nhàng thở ra, vốn dĩ đã rất nóng, bị hắn một phen làm loạn, trên mặt càng thêm nóng mà đỏ bừng một mảng, thở gấp mà cự tuyệt.

"Tôi không nghĩ đem một màn này ở trước mặt mọi người biểu diễn".

Lâm Tùng Tiềm trạng thái rõ ràng cũng không quá tốt, vốn dĩ vẫn luôn bảo trì trạng thái thoải mái thanh tĩnh nhưng lúc này mặt hắn đã tiết ra một ít mồ hôi. Tóc đen trên trán cũng trở nên thấm ướt, hô hấp hỗn loạn rồi sau đó vỗ về gương mặt cô, cầm lòng không được mà đưa môi hắn thơm lên má cô vài cái mới buông tay ra, mơ màng mà nói "Xin lỗi".

Lục Tuyền ngồi dậy, quạt tay khắp khuôn mặt để cho chính mình hạ nhiệt độ.

"Tiêu Thích vẫn còn chờ tôi đi lấy đồ uống, tôi đem qua đưa đến cho cô ấy đây". Trước khi chuẩn bị rời đi, cô bỗng nhiên xoay người ngồi xổm xuống, dùng sức nâng ghế nằm lên, "cụp" một tiếng, Lâm Tùng Tiềm liền không hề phòng bị mà ngã ra sau theo quán tính, tuy rằng kinh ngạc một chút, nhưng trong mắt Lâm Tùng Tiềm càng nhiều hơn đó là ý cười. Tư thế ngã ra sau của hắn vẫn trông rất bình thản, thậm chí còn chăm chú nhìn cô không chớp mắt.

"Đây là trả thù nho nhỏ của tôi vậy. Đi đây".

Phía quầy đồ uống liền cách đó không xa mười bước chân, bên trong là một nữ nhân viên mặc đồ bơi theo phong cách bữa tiệc.

"Tôi muốn hai ly chanh có ga, để đá nhiều chút".

"Vâng, cô chờ một lát".

Lục Tuyền đang đứng chờ, một thanh âm dễ nghe phía sau cô liền truyền đến: "Vừa nãy xin lỗi nhé!".

Cô quay đầu nhìn lại, liền thấy người kia chính là nam sinh khi nãy vừa sờ tay cô, cô chỉ khẽ cười nhạt: "Bạn gái cậu không tức giận sao?".

"Tôi cùng cô ấy không phải là người yêu". Khuỷu tay của hắn đặt ở trước quầy đồ uống, nghiêng đầu nhìn về phía cô.

"Khi nãy hành động của tôi có phần quá đáng.Tôi kêu Lý Túc Tịch, còn cậu thì sao?".

Kỳ thật Lục Tuyền có chút hiếm lạ khi có người dám đến gần cô như vậy. Cô cùng Lâm Tùng Tiềm ở bên nhau, hầu như không có nam sinh nào sẽ tùy tiện dám cùng cô nói chuyện. Cô có chút mới lạ mà nhìn về phía Lý Túc Tịch, không thể không thừa nhận thiếu niên này thật sự rất đẹp trai, ngũ quan thật sự tinh xảo, đôi mắt hẹp dài như có như không mà nhếch lên theo thói quen mà luôn mang ý cười, hình thể cân đối tráng kiện, hai chân thon dài, đặc biệt nhất là đôi môi của hắn, môi mỏng mà hình dạng môi cũng rất đẹp, hồng nhạt tự nhiên, bộc lộ ra vài phần thanh tú giống phái nữ, lại không mất đi vẻ nam tính vốn có. Nét đẹp phi giới tính là có thật.

"Tôi kêu Lục Tuyền". Cô bỗng nhiên nhớ tới gia tộc Bạch Lê là công ty điện ảnh nổi tiếng, vì thế liền hỏi:" Cậu là diễn viên mới của công ty Bạch gia?".

"Hừm...đáng tiếc thật! Đã đoán sai rồi". Hắn lúc này lại cười rộ lên, lại không thấy khí thế như khi nãy ở hành lang tràn đầy nguy hiểm cùng ngả ngớn, chỉ là một thiếu niên sảng khoái tươi cười.

"Hai ly chanh nước có ga của cô".

Lục Tuyền tiếp nhận hai ly nước chanh từ tay nhân viên, "cảm ơn" một tiếng, sau đó quay đầu nhìn đến thiếu niên kia.

"Bạn của tôi vẫn còn đang đợi, tôi liền đi trước vậy".

"Được, một lát nữa dưới lầu gặp lại, Lục Tuyền".

Lý Túc Tịch nhìn đến Lục Tuyền xoay người đi mà không hề lưu luyến, trong lòng không khỏi hoài nghi mị lực của chính mình không đủ, thật là lãnh đạm!

"Làm phiền lấy cho tôi hai ly nước nho có ga, cảm ơn".

Nói xong, hắn lại nhìn về hướng Lâm Tùng Tiềm đang nằm trên ghế dựa, thấy hắn không chú ý đến phía bên này, tựa hồ như đang nhắm mắt nghỉ ngơi.

Trong đầu không khỏi hồi tưởng lại hình ảnh hôn môi vừa mới nhìn đến khi nãy, ngón tay cũng khẽ vuốt ve môi mình. Bị bàn tay to lớn ấn đến làn da đều đỏ lên, mái tóc xoăn đen nhánh ẩm ướt, chính hắn cũng muốn phảng phất theo động tác kia đè lại gáy của cô gái sau lớp tóc xoăn xù lên, nhẹ nhàng mà cắn đến đôi môi đỏ mọng của cô. Lý Túc Tịch giật mình một cái, vội vàng cầm lấy hai ly nước mà nữ nhân viên vừa mới đưa đến, đưa ly nước ấn vào mặt mình để giảm đi độ nóng trên gương mặt, nhỏ giọng mà lẩm bẩm: "Không xong, không xong rồi, mùa hè thật đáng sợ!".

Trong lòng lại nhớ đến thái độ Lâm Tùng Tiềm đối với chính hắn tiếp cận Lục Tuyền cơ hồ cũng không để ý đến, khóe miệng không khỏi gợi lên hứng thú mà cười khẽ, tình hình như vậy liền có nắm chắc?

Dưới lầu, Tiêu Thích liền một hơi uống hết ly nước chanh có ga,"ha - sảng khoái thật!", chỉ chừa lại mấy viên đá, đưa tay lắc cái ly, mấy viên đá va chạm mà vang lên âm thanh.

Đưa mắt nhẹ nhàng về phía trước đảo qua trạng thái hiện giờ của Lục Tuyền, cầm cái ly không nói lời nào, tròng mắt lại đảo qua khóe môi còn hơi sưng lên của cô, trong lòng liền hiểu rõ.

"Lục Tuyền, cậu nói xem, cậu nỗ lực học tập như vậy là vì cái gì?".

Lục Tuyền không rõ ý tứ của Tiêu Thích, hoang mang mà nhìn về phía cô "Ý cậu, vì cái gì là sao?".

"Chẳng lẽ cậu nghĩ cậu rời khỏi Lâm Tùng Tiềm, mỗi người một nơi học Đại học?". Tiêu Thích từ giữa học kỳ sơ trung lên cao trung đã cùng Lục Tuyền, Lâm Tùng Tiềm quen biết lẫn nhau, tự nhận là không ai so được với cô khi chứng kiến rõ ràng là hai người bọn họ có quan hệ mập mờ.

"Khi đó học sơ trung trung học, mình cứ tưởng rằng cậu đã từ bỏ?".

"Mình có đến tuyển sinh sao? Bằng không, cậu sẽ giúp mình phụ trách học phí cùng sinh hoạt cá nhân à? Mình còn địa phương nào có thể đi được sao?". Bỗng chốc, Lục Tuyền trở nên lãnh đạm mà nói.

"Xem ra cậu là thật sự không từ bỏ". Tiêu Thích có chút kinh ngạc mà cười rộ lên, "Vậy chị gái cậu đâu? Gần nhất không phải chị ấy ở khu vực đặc quyền tại trung tâm Châu Á cực kỳ tốt đó sao?".

"Cậu có bao giờ trông thấy chị ấy quản gì đến mình chưa?".

"Cũng đúng!". Tiêu Thích đứng lên, cô so ra với Lục Tuyền thậm chí còn cao hơn chút, làn da bánh mật phơi ra dưới ánh nắng, cánh tay duỗi ra mơ hồ ẩn hiện dáng người đầy những đường nét quyến rũ, bỗng chốc ở phía dưới bể bơi có vài tiếng huýt sáo vang lên.

"Chuyện của các cậu, mình mới lười quản đến. Nhưng mà Lục Tuyền, kỳ thực cậu đâu có gì phải ủy khuất đâu, nhỉ? Nếu cậu không muốn, Lâm Tùng Tiềm tuyệt đối sẽ không miễn cưỡng cậu".

Lục Tuyền cúi đầu nhìn không ra thần sắc trên mặt, lại tựa như không biết phải trả lời như thế nào. Tiêu Thích ẩn ý phát hiện đôi mắt có chút lửa giận của Lục Tuyền. Vội nhanh chân chạy đi rồi đưa tay lên đầu hàng.

"Được, được, được. Đó là chuyện của các cậu. Là tình thú ve vãn của các cặp đôi. Một người nguyện đánh, một người nguyện chịu. Mình câm miệng ngay đây. Lại nói, khai giảng cũng gần tới rồi, mình còn phải nhân cơ hội để thỏa thích vui đùa trước khi học kỳ mới bắt đầu". Tiêu Thích nói xong liền nhảy "tùm" một tiếng xuống bể bơi, lặn vào trong làn nước.

Lục Tuyền rũ đôi mắt xuống, đưa tay lấy ly nước kề vào khóe môi để uống. Cô cũng không có ý trông cậy vào những thiên chi kiêu tử* này có thể giúp mình. Bởi vì bọn họ cái gì đều không cần làm, sẽ tự có người hầu hạ đến thập phần hoàn mỹ, là kiểu "cơm bưng nước rót" đến trước mặt, chỉ cầu bọn họ hưởng thụ.

Thiên chi kiêu tử* : Đứa con cưng của trời, ý chỉ những người thượng lưu tinh anh trong xã hội hoặc con cháu của quý tộc, nhà giàu có bậc nhất. "Từ nhỏ đã cậy sủng ái mà sinh ra kiêu ngạo." (Ẩn ý)