Chương 1: Tiệc bể bơi (Pool Party)

Biệt thự Tề gia đang tổ chức một bữa tiệc vô cùng hoành tráng, nhưng trọng điểm chính là bữa tiệc tại bể bơi.

Hồ nước màu xanh lam, bao quanh gạch men trắng như tuyết được phản quang dưới ánh mặt trời xán lạn lấp lánh, dáng người thiếu nam, thiếu nữ ăn mặc đủ loại các màu áo tắm khác nhau, đám người nhộn nhịp xuyên qua từng dãy hành lang dài phản chiếu lên mặt bể bơi. Các cô gái nóng bỏng nâng người mà ngả nghiêng ở thành bể bơi, cố tình đi đến nơi nào hay như bị các gã trai tập kích sờ đến da thịt, phía sau liền xảy ra mấy trận tranh cãi nho nhỏ mà nũng nịu như gãi ngứa, lại thêm một đám người bắt đầu khai tiệc bằng cách chơi các trò chơi dưới nước. Thanh xuân vui đùa ồn ào cùng những tiếng thét chói tai lại tràn ngập sức sống.

Diêu Nguyệt cầm một ly đồ uống lạnh quan sát tìm kiếm một vòng, rốt cuộc tìm thấy Lâm Tùng Tiềm đang ở phía bên phải trong một góc ban công.

Ô dù lớn màu vàng che nắng, Lâm Tùng Tiềm lười nhác mà dựa vào trên ghế nằm màu trắng, mặc quần đùi màu xám, bên ngoài khoác một áo tắm dài bằng lụa trong suốt để chống nắng, tuy rằng thời tiết nóng đến tỏa khí nhiệt khắp nơi, hắn lại là một bộ dáng thờ ơ lại bình thản.

Diêu Nguyệt không cho là đúng. Nghĩ thầm Lâm Tùng Tiềm hắn lại đang giả vờ một bộ dáng chính nhân quân tử. Thế nhưng trên mặt cũng không có biểu hiện gì, giây tiếp theo Diêu Nguyệt lại tràn ra gương mặt tươi cười, lộ ra hai cái lúm đồng tiền thật sâu trên má.

"Thì ra là cậu ở chỗ này".

Hắn tiến đến ngồi đối diện Lâm Tùng Tiềm trên ghế nằm, lại oán giận nói: "Lâm công tử như cậu cũng khó hẹn quá, tôi đã gửi đến cậu nhiều bưu thϊếp như vậy, cậu cũng chưa nhìn đến hay sao?".

Lâm Tùng Tiềm rũ mắt, thanh âm đến cả sự nhiệt tình cũng lười phải ra vẻ: "Thời điểm ở năm nhất, tôi đã biểu diễn qua rồi".

Lâm Tùng Tiềm người cũng như tên, trầm mặc lại an tĩnh, như gần như xa. Diêu Nguyệt cho dù là bị thái độ lạnh nhạt như vậy mà đối xử, cũng cần thiết mà phải thừa nhận, khí chất của Lâm Tùng Tiềm ở Thịnh Kinh là độc nhất vô nhị, này đại khái chính là nghệ thuật thế gia bồi dưỡng ra loại khí chất như vậy đi, lại nghĩ đến Tiêu Thích luôn miệng nói Diêu Nguyệt hắn là một bộ dạng tiểu bạch kiếm điển hình, này đem ra so sánh thật sự là khiến người ta tức chết.

"Ai lại nghĩ đến trường học sắp diễn ra lễ khai giảng, đám người Tề Thịnh trong hội nhóm lại như vậy không cẩn thận đánh nhau ầm ĩ khiến cả người cậu ta tay chân đều bị thương. Tôi có thể nghĩ đến người hỗ trợ cho tiết mục đó chỉ có cậu, cầu Lâm công tử trợ giúp, làm ơn đi, ngài đại nhân, đại lượng!".

Thái độ của Diêu Nguyệt đã hạ mình đến cực thấp, mà Lâm Tùng Tiềm lại không để tâm đến, quay mặt đi hướng ánh mắt về phía bể bơi cách đó không xa. Diêu Nguyệt nhìn theo ánh mắt hắn, lại liếc nhìn một cái liền trông thấy một cô gái nhỏ ngồi trên thành bể bơi. Tim đột nhiên không kịp phòng ngừa mà nhảy lên một cái, đập có chút nhanh, chỉ thấy cô gái nhỏ ăn mặc kiểu dáng đồ bơi màu xanh nước biển đơn giản, rõ ràng là một khuôn mặt mỹ lệ thanh tú, lại có một mái tóc xoăn tự nhiên đen nhánh. Lúc này đuôi tóc bị dính một ít nước cơ hồ dán sát vào chỗ eo lưng trắng như tuyết, bộ dáng ngây ngô lại thập phần gợi cảm, biểu tình trên mặt cô gái phản chiếu dưới màu sắc của bể bơi, khiến cô như một tiểu mỹ nhân ngư vừa ngoi lên mặt nước biển.

"Mấy người phía dưới mau tránh ra!".

Lời nói quen thuộc làm các nhóm người nhanh chóng tản ra hai bên. Diêu Chiêu tức khắc lao tới nhảy ào xuống bể bơi.

"Tùm!". Bọt nước kịch liệt nhanh chóng văng tung tóe khắp nơi dẫn tới từng trận vui đùa mà thét đến chói tai.

Lục Tuyền ngồi ở phía bên kia thành bể bơi cũng không may mắn thoát khỏi, bị văng nước đầy đầu tới mặt, bên cạnh là nhóm các cô gái thấy bộ dáng Lục Tuyền chật vật như vậy đều cười đến ầm ĩ. Tiêu Thích thấy thế liền đi đến bên cạnh cô, trong giọng nói còn mang theo ý cười: "Nếu không thì đi lau người một chút đi".

Đôi mắt Lục Tuyền một chút cũng chưa mở, đang dùng tay lau mặt, bộ dáng trả lời như thật: "Cũng tốt, vừa lúc tôi đang khát nước". Ngay sau đó, đôi chân thon dài trắng tinh của Lục Tuyền từ dưới hồ bơi đưa lên bờ, ở dưới ánh mặt trời xán lạn dường như càng thêm trắng đến phát sáng. Cô nàng Tiêu Thích không nhịn được liền đưa tay sờ soạng thử một phen.

"Làm gì đây? Có muốn lấy thêm một ly nước nữa không? Mình mang đến cho cậu.".

Tiêu Thích cười hì hì, lại gật đầu, chỉ tay vào ly nước bên cạnh. "Kia phiền cậu rồi. Lấy giùm mình thêm một ít đá nữa". Nói xong, tay Tiêu Thích chống lên thành bể bơi, thân mình cúi người lặn xuống nước.

Lục Tuyền đi lên bậc thang hướng đến lầu trên khu vực đồ uống, trên hành lang như cũ nóng đến phát sốt. Vài người thiếu niên, thiếu nữ đang tụ lại bên nhau nói chuyện phiếm, khiến hành lang vốn dĩ rộng rãi liền chật cả lối đi, lại thêm ánh đèn sáng tối thoát ẩn, thoát hiện càng làm không gian xung quanh giống như dãy hành lang trong hộp đêm. Thậm chí còn có cặp đôi trong góc không coi ai ra gì mà ra sức hôn môi kịch liệt. Cô thật cẩn thận mà tránh đi những người này, đang muốn đi ngang qua một đôi tình lữ, bỗng nhiên cánh tay cô lại bị ai đó bắt lấy.

Cô bị hoảng sợ liền quay đầu nhìn lại, liền thấy nam sinh đưa lưng về phía cô đang cùng nữ sinh kia hôn môi, lại quay đầu, hai mắt đang nheo lại nhìn thẳng vào cô, khuôn mặt nhiễm đầy sắc thái du͙© vọиɠ trái ngược với gương mặt ngây ngô của thiếu niên, tức mâu thuẫn lại tràn đầy ái muội không rõ. Ánh mắt như có như không mà nhìn đến cô, lông mi chuyển động nhẹ nhàng, bộ dáng nhàn nhã lại lười biếng, mặc cho nữ sinh kia đang điên cuồng hôn ngấu nghiến môi hắn, bộ dáng như đang hưởng thụ. Mà bàn tay nóng bỏng của hắn đang sờ đến làn da của cô, Lục Tuyền đang muốn lấy tay hắn ra, thì nữ sinh kia đã ngừng hôn, đưa mắt nhìn đến động tác của nam sinh bên cạnh mình, tức khắc thẹn quá thành giận mà xoay người. Nhìn đến rõ ràng người trước mắt là Lục Tuyền, nữ sinh kia lại sửng sốt hồi lâu, lấy tay thiếu niên ra, trên mặt là bộ dáng cười gượng: "Xin lỗi".

Nhìn đến gương mặt Lục Tuyền vẫn còn ẩn giấu lửa giận như có như không, nữ sinh kia không biết nói gì cho phải, lại càng nói không nên lời, nhanh chóng kéo tay thiếu niên đang mang một gương mặt tuấn tú lại tràn đầy nghi hoặc tránh ra.

Cảm nhận được những ánh mắt xung quanh đang xem kịch vui, Lục Tuyền trong lòng mất kiên nhẫn, quyết đoán xoay người bước ra khỏi bậc thang trên hành lang dài.

Bạch Lê đem Lý Túc Tịch kéo ra bên ngoài, ánh mặt trời nóng rực làm cô lập tức nheo mắt lại, không khỏi càng thêm giận dữ, giọng nói có vẻ hơi lớn: "Tật xấu của cậu lại không bỏ, người như vậy mà cậu cũng dám chạm vào?".

Lý Túc Tịch không thèm để ý đến gương mặt đang giận dữ của Bạch Lê, bộ dáng nhàn nhã mà dựa vào tường, ngược lại còn cười ra tiếng: "Cậu như thế nào lại kích động như vậy? Cô ấy là ai?".

Bạch Lê sờ mặt, cũng cảm thấy bản thân cô kích động hơi quá, liền giả vờ bình tĩnh nói. "Lớp của cô ấy là ở phía bên khu vực phía Tây, chắc là cậu không biết, cô ấy tên là Lục Tuyền, là bạn gái của Lâm Tùng Tiềm. Mình khuyên cậu tốt nhất đừng nên trêu chọc đến cô ấy".

"Lâm Tùng Tiềm? Nhị công tử thế gia của viện nghệ thuật Ian Gallery?". Lý Túc Tịch liền biết người này, viện nghệ thuật Ian Gallery là phòng tranh lịch sử lâu đời đã có từ trăm năm của thế hệ đời trước của Lâm gia, nổi tiếng bậc nhất ở Thịnh Kinh, nhưng mà có thể khiến cho Bạch Lê sợ hãi như vậy, là bởi vì bối cảnh gia tộc này có liên quan đến chính trị. Thu hồi suy nghĩ, Lý Túc Tịch nhún vai, nụ cười càng thêm không giảm: "Còn chưa phải bạn gái chính thức đâu, mà đã đem cậu dọa thành như vậy!".

Thiếu niên dáng người thon gầy, cơ bắp trên cánh tay vẫn còn vương vài giọt nước đọng lại, giơ tay nhấc chân lại dường như không để ý mà toát lên vẻ mị lực, hắn cúi người, bàn tay với các khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng chạm vào mặt Bạch Lê, ôn nhu nói: "Mặt đều nóng đến đỏ cả rồi, tôi đi lấy đồ uống lạnh giúp cậu, đừng nóng giận!".

Bạch Lê bị hắn dỗ dành đến mềm nhũn cả người, ai kêu mặt hắn lớn lên đẹp trai đến như vậy, liền nhẹ nhàng chạm đến tay hắn: "Dù sao thì đừng xem thường Lâm Tùng Tiềm".

Nói xong, cô liền tiến đến ô dù lớn che nắng gần đó mà dựa trên ghế nằm, nhìn hắn vẫy tay. "Cậu liền lấy cho mình ly nước nho có ga đi, cảm ơn trước nhé!".

"Ok".

Ở phía ban công người cũng không nhiều lắm, nhưng có rất nhiều bàn ghế khắp nơi lại cực kỳ hỗn loạn.

Lục Tuyền thật nhanh liền thấy quầy đồ uống gần đó có hai người đang ngồi phía trước, Lâm Tùng Tiềm đã ngồi dậy thẳng lưng tựa như đang chờ cô đi đến. Cô đương nhiên là bất mãn với thái độ của hắn, nhưng vẫn là thuận theo mà bước chân đi qua.