Chương 2-2: Cả người bùng cháy

Co chân là một động tác yêu cầu cao, trọng tâm càng ổn trong một khoảng thời gian nhất định thì số vòng xoay tròn sẽ càng nhiều.

Khi còn bé, cho dù là động tác gì, cô tập đều rất nhanh, mọi người gọi cô là thiên tài, nhưng chỉ sau một lần biểu diễn sai, trạng thái của cô lại càng ngày càng kém...

“Em biết vấn đề của mình không?”

Ôn Dĩ Sâm rất có kiên nhẫn, cô không nói lời nào, anh vẫn luôn nhìn cô.

Mạnh Vãn Thanh không thấp, nhưng ở trước mặt anh cao đến 1 mét 8, cô lại rất nhỏ xinh.

Góc độ này vừa lúc có thể nhìn thấy phong cảnh hơi rộng mở của cô, ánh mắt Ôn Dĩ Sâm tối sầm lại, dời tầm mắt sang đôi môi bị cắn đến đỏ bừng.

Anh phát hiện lúc này đây cô gái nhỏ khác xa người lần đầu anh gặp, vô cùng ngoan ngoãn…

Là bởi vì còn chưa quen sao?

Hồi lâu, anh nghe thấy cô gái nhỏ nhẹ nhàng nói, “Bởi vì… Sợ xấu mặt?”

Ôn Dĩ Sâm cảm thấy buồn cười, anh cũng đoán được, cô học ba lê từ nhỏ, kinh nghiệm lên sân khấu sợ là còn phong phú hơn anh, một vũ công bởi vì sợ bị nhìn chăm chú mà phát huy không ổn định?

Nếu có cũng sẽ có phương pháp khắc phục, nhưng hiện tại vấn đề không có đó.

Anh thở dài, nói luôn đáp án: “Em đặt chân hơi chếch sàn nhà, cân bằng không đủ, cho nên vòng số mới không đủ.”

Mạnh Vãn Thanh im lặng, một đôi mắt nhìn chằm chằm vào anh, chớp chớp, “Cái đó... em sẽ luyện chân thêm.”

Ôn Dĩ Sâm tránh ánh mắt của cô, nói: “Ngoài cái này ra, mỗi ngày phải rèn thêm cảm giác thăng bằng... và cả, khi khiêu vũ đừng nghĩ quá nhiều.”

Xem như là câu trả lời cho ý “Sợ xấu mặt” của cô.

Sau đó, Ôn Dĩ Sâm muốn cô luyện tập tư thế ngồi xổm.

Bởi vì lầu hai không có giá đỡ, anh bèn giang cánh tay của mình ra, bảo cô đỡ vào anh để làm động tác.

Mạnh Vãn Thanh hơi ngượng ngùng, nhưng cô không muốn lãng phí giờ học quý giá, cô đỏ mặt nắm lấy cánh tay của Ôn Dĩ Sâm.

Nhìn qua trông anh có dáng người hơi gầy, da thịt trắng nõn, vẻ ngoài văn nhã, ai ngờ cơ bắp cánh tay anh lại rắn chắc hơn tưởng tượng.

Cô từ từ nửa ngồi xổm, squat, đứng lên rồi ngồi xổm, mũi chân sát nhà, đá chân, xoay quanh không trung, cô làm hết một lần.

Toàn bộ quá trình đó, người đàn ông không nói lời nào.

Không gian quá yên tĩnh, rất nhiều cảm quan được phóng đại lên, Mạnh Vãn Thanh có thể cảm nhận được thân thể nóng rực của người đàn ông, cùng với cặp mắt đào hoa đang nhìn chăm chú vào người mình.

Đúng là Ôn Dĩ Sâm vẫn luôn nhìn cô.

Anh cảm thấy mình đã xem nhẹ dáng người của cô gái nhỏ này rồi, cũng đánh giá cao ý chí của chính mình.

Anh đã dạy mấy trăm học viên, nhìn thấy hàng ngàn dáng người của nữ vũ công, nhưng dáng người của Mạnh Vãn Thanh vẫn khiến anh thấy hài lòng nhất.

Mặc dù không có áo ngực, nhưng đồi núi trước ngực vẫn rất đầy, không giống những người khác phải độn thêm.

Chiếc quần vớ màu trắng như trong suốt phía dưới lộ ra phấn nộn, trong gương mỗi khi cô nhón mũi chân, đường cong cơ bắp trên đùi càng lộ rõ, nâng chân lên thì quần vớ sẽ bóp chặt lấy mông, một hình cung rất đẹp.

Yết hầu của Ôn Dĩ Sâm lăn lăn, anh kéo cổ áo ra.

Trong nhà có bật điều hòa, cả người anh lại bốc lửa, phía thân dưới cũng đứng thẳng.

May mà mình chỉ mặc một chiếc quần vận động rộng thùng thình, vừa lúc che được, nếu không ngày đầu tiên dạy học chỉ sợ cũng hỏng hết thanh danh.

Mạnh Vãn Thanh cũng không chịu nổi, tầm mắt nóng rực của người đàn ông kia nhìn chằm chằm vào cô, hàm răng cắn lấy đôi môi anh đào đỏ, thái dương hiếm khi đổ mồ hôi.

Ôn Dĩ Sâm bảo cô đừng nhúc nhích, muốn điều chỉnh động tác cho cô.

Bàn tay với mấy vết chai mỏng đại chạm lên cánh tay mềm mại của cô, cô liền cảm giác như điện giật, cả người rờn rợn.

Nuốt nước miếng một cái, tay của người đàn ông kia lướt qua xương quai xanh đi lên hàm dưới, điều chỉnh góc độ đầu cô, ngón út thỉnh thoảng cọ qua bên cổ.

Cô khô nóng khó chịu, cảm thấy miếng dán ngực cũng ngo ngoe rục rịch.

Người đàn ông cúi người nói chuyện bên tai cô, hơi thở cực nóng hung cô, nửa câu cô cũng chưa nghe thấy, môi khô khóc, phía dưới Mật Bối cũng róc rách nước.

Ôn Dĩ Sâm vừa bảo nghỉ ngơi, Mạnh Vãn Thanh lập tức uống hết một ly nước rồi vọt vào trong WC.

Quả nhiên, vừa cởϊ qυầи ra, miếng lót băng vệ sinh ướt hết.