Chương 2-1: Cả người bùng cháy

Mạnh Vãn Thanh dựa trên địa chỉ mà bà Mạnh đưa, đi vào một cửa hàng trang phục, trước cửa hàng có thông báo của bà chủ, ba tháng sau bà mới trở về.

Cô bán tín bán nghi ấn chuông cửa bên cạnh.

Một người đàn ông ra mở cửa, đôi mắt đào hoa và đôi môi cong giống hệt như trong ảnh.

Ôn Dĩ Sâm nhìn thấy cô thì cũng thoáng sửng sốt, “Mạnh Vãn Thanh?”

Mặc dù chỉ qua mái tóc đen cạnh bàn, nhưng anh vẫn lập tức nhận ra ngay.

Hình như Mạnh Vãn Thanh lại không nhận ra anh, cô cung kính nói: “Dạ, chào thầy.”

“Ôn Dĩ Sâm.” Ôn Dĩ Sâm vươn tay ra.

“Thầy Ôn chỉ giáo nhiều hơn ạ.”

Mạnh Vãn Thanh hơi hơi mỉm cười, bắt tay với anh, chỉ trong chớp mắt đó, không dừng lại quá lâu, nhưng cũng đủ khiến cô cảm giác được trên tay người đàn ông có mấy vết chai mỏng.

“Tôi vừa mới về nước, chung cư còn chưa trang hoàng xong, cho nên mới mượn cửa hàng của chị tôi.”

Ôn Dĩ Sâm mời cô đi vào, vừa nói: “Trên lầu hai có phòng vũ đạo đơn giản, chỉ có một mặt gương nên vẫn dùng được chứ?”

“Dạ nghe theo thầy sắp xếp ạ.”

Đương nhiên Mạnh Vãn Thanh không có ý kiến, hai mắt cô bị hấp dẫn bởi quần áo nhiều màu sặc sỡ trong cửa hàng.

Đây không phải là cửa hàng quần áo bình thường mà chuyên cho thuê, mua bán các quần áo vũ đạo, từ ba lê, truyền thống, nhảy Latin, cổ phong, cái gì cần đều có, cô nhìn đến mức không chớp mắt.

Ôn Dĩ Sâm đóng cửa xong thì đi tới, “Ngại quá, hôm nay em cố gắng nhé, sang tuần thì không phải khó khăn như vậy nữa.”

“Sao vậy ạ?”

Mạnh Vãn Thanh giờ mới hoàn hồn, vội vàng nói: “Em rất thích dáng múa của thầy, có thể được thầy chỉ tay dạy học là vinh hạnh của em ạ. Nếu nói ra thì không chừng các bạn học cũng phải hâm mộ em lắm.”

Ôn Dĩ Sâm nghe lời khích lệ trên thì chỉ cười cười, bảo cô đi vào phòng thử đồ thay quần áo, còn anh thì lịch sự tránh đi, lên lầu hai trước.

Phòng thay quần áo có một chiếc gương toàn thân, Mạnh Vãn Thanh cởi ra quần áo ra, phía dưới nội y ren màu trắng là đôi gò núi tuyết trắng được miêu tả sinh động.

Hai tay cô vòng ra sau lưng, cởϊ áσ ngực ra, phấn nộn quầng vυ" dò ra đầu.

Cô lấy miếng dán ngực trong túi ra, che hai gò núi rồi mặc đai áo khiêu vũ màu trắng vào, cô cởϊ qυầи và qυầи ɭóŧ, lót thêm băng vệ sinh rồi mới mặc quần múa màu trắng lên

Đây là thói quen của cô, bởi vì quần vớ màu trắng mặc khi múa ba lê quá mỏng, khi múa có thể để lộ “hoa phùng” thì rất ngại, cho nên khi luyện múa phải đặt thêm vài miếng.

Sau khi chuẩn bị xong xuôi, cô mới ra khỏi phòng thay quần áo, đi lên lầu hai.

Lầu hai là tầng gác mái, chỉ có một chiếc gương toàn thân, hình như là mới chuyển từ dưới lầu lên.

Ôn Dĩ Sâm đang đứng ở góc nghịch di động cùng cái giá, nghe thấy tiếng bước chân mới ngước mắt nhìn lên.

Cô gái nhỏ thay một bộ đồ khiêu vũ màu trắng tiêu chuẩn khác hẳn bộ đồ màu đen mặc hằng ngày, toàn bộ dáng người cũng được phác hoạ ra .

Quần vớ hơi mỏng mơ hồ có thể thấy được làn da hồng phấn, cuối đôi chân dài là vùng tam giác mê người, vạt áo không che lấp được, như ẩn như hiện.

Ôn Dĩ Sâm tránh ánh mắt đi, chỉ vào chiếc ghế sô pha, rồi bảo cô đặt đồ của mình lên trên, rót hai ly nước đưa cho cô.

Anh uống một ngụm, cũng không vội dạy ngay mà hỏi cô: “Tôi đã xem video khiêu vũ trước kia của em, động tác cơ bản không có vấn đề gì quá lớn, nhưng phát huy không ổn định... Bản thân em cũng biết phải không?

Mạnh Vãn Thanh cầm ly im lặng, nhấp môi không nói gì.

“Muốn phát huy ổn định thì có thể luyện tập,” Ôn Dĩ Sâm cho rằng cô cam chịu, anh nói thẳng: “Nhưng nếu lần này em đi thi muốn thể hiện hết tài năng, số vòng quay khi co chân của em không đủ, cái này không phải có thể luyện trong ngày một ngày hai.”

Mạnh Vãn Thanh cắn cắn môi, lại cam chịu lần nữa.