Chương 28: Chúng ta là người yêu, người yêu của nhau.

Kết quả của đòn tấn công kép đúng như dự đoán, Lý Tiểu Binh đã sớm bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng đυ.c trên bức tường xi măng xám xịt, màu trắng dính đặc biệt rõ ràng, trông thấy càng gợϊ ȶìиᏂ hơn.

"Không thể nào... Ba, con vẫn chưa thấy thoải mái." Chu Tử Dương rút dươиɠ ѵậŧ của mình ra. Lý Tiểu Binh liền xoay người ấn Chu Tử Dương vào bức tường xi măng bên kia, cậu duỗi tay mở vòi ra, nước bắt đầu chảy ra từ đầu vòi hoa sen.

“Lạnh quá…” Chu Tử Dương nhéo cằm Lý Tiểu Binh, ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt tràn đầy du͙© vọиɠ của cậu, “Nước lạnh này không thể cạnh tranh được với du͙© vọиɠ dâʍ đãиɠ kia của con, ta nên làm thế nào với con đây?" Điều này là thật lòng.

"Chu tiên sinh có thể ở bên cạnh con cả đời." Lý Tiểu Binh mặt đỏ bừng nói rồi điên cuồng hôn lên ngực Chu Tử Dương, rồi dần đi xuống phía dưới liếʍ đến tận gốc côn ŧᏂịŧ nam nhân đầy du͙© vọиɠ.

Một tay cầm chiếc hai túi tinh, Lý Tiểu Binh xoa xoa nó với động tác có phần xa lạ.

Nhìn dươиɠ ѵậŧ nam nhân màu đỏ tím trước mặt đầy mê hoặc, Lý Tiểu Binh dùng hai tay trịnh trọng đưa vào miệng nuốt xuống.

Cảm giác nhớp nháp khiến Chu Tử Dương cảm thấy dễ chịu, hắn cảm thấy Lý Tiểu Binh đang quấn lưỡi quanh mắt ngựa, sau đó đột nhiên thọc lưỡi vào mắt ngựa, cơ thể hắn phải ứng co dực rồi duỗi thẳng người, bắn hết du͙© vọиɠ vào miệng Lý Hiểu Binh.

"ưmmm……"

Chu Tử Dương mỉm cười rút dươиɠ ѵậŧ của mình ra, Lý Tiểu Binh nhổ tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong lòng bàn tay ra, lau lên ngực Chu Tử Dương.

"Hừ." Cậu đè lên người Chu Tử Dương, toàn thân áp vào người hắn, rồi liếc nhìn Chu Tử Dương, sau đó cúi đầu liếʍ tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên ngực Chu Tử Dương, bên này Chu Tử Dương cũng không rảnh rỗi dùng hai tay nhéo nhẹ cái mông hồng hào của Lý Tiểu Binh, Lý Tiểu Binh ngẩng đầu lên rõ ràng, môi họ lại chạm vào nhau.

Vị đắng tan trong miệng quả nhiên là do đồ ăn của mình không ngon, Chu Tử Dương nghĩ, nhưng là miệng của Lý Tiểu Binh, hắn dù khó chịu đến đâu cũng dám ăn.

Nước lạnh từ từ biến thành nước nóng, khói do nhiệt tỏa ra tràn ngập toàn bộ phòng tắm. Nước đổ vào cơ thể trở nên gợϊ ȶìиᏂ do vì bầu không khí hiện tại. Những giọt nước trượt xuống cơ thể khiến cả hai cùng cảm thấy khát nước.

Hai người rời môi nhau với những cảm xúc đọng lại. Chu Tử Dương quay sang hôn lên cổ Lý Tiểu Binh, để lại trên đó một vết đỏ.

"Đau, anh làm cái gì?" Lý Tiểu Binh sờ lên cổ, nghi hoặc hỏi.( Xưng hổ hai người này thay đổi liên tục nhỉ ! )

Chu Tử Dương cười nói: “Cái này gọi là trồng dâu tây.”

Lý Tiểu Binh càng thêm bối rối: "Dâu tây? Cái đó ăn được không?"

Chu Tử Dương đầy vui vẻ.

" Có thể, nhưng chỉ có anh mới có thể ăn." Hắn đưa tay sờ sờ vết đỏ rõ ràng trên cổ Lý Tiểu Binh, rồi tiến tới liếʍ môi cậu.

Nhìn thấy phản ứng này, Lý Tiểu Binh biết là không có gì nghiêm trọng.

"làm thế nào?"

"Hmm... mυ"ŧ mạnh hơn đi." Chu Tử Dương mỉm cười đáp lại.

Lý Tiểu Binh nghiêng đầu, làm theo Chu Tử Dương, hôn lên cổ Chu Tử Dương, không biết mình sẽ hút bao lâu, chỉ là càng cố gắng hơn, mυ"ŧ lâu hơn.

"Hừ..." Khi Lý Tiểu Binh miễn cưỡng buông ra, cho tới gần như không thở được, hắn nhìn thấy trên cổ Chu Tử Dương có vết bầm tím, sợ đến muốn rơi nước mắt nhìn Chu Tử Dương, lại phát hiện chính Chu Tử Dương đang mỉm cười.

Anh ấy không cảm thấy đau sao?

"Em..." Lý Tiểu Binh chưa kịp nói xong, Chu Tử Dương đã ôm lấy cậu, "Chúng ta kết hôn đi!" Dễ thương như vậy nếu không kết hôn thì hắn đúng là quá ngốc nghếch mà!

"Hả? Nhưng chúng ta là cha con..."

"Suỵt... chỉ có ba người biết chuyện này. Tên đó sẽ không bao giờ nói cho ai biết, và chúng ta cũng vậy. Sẽ không ai biết, phải không? Chúng ta là người yêu, là người yêu nhau."

Giống như đang dạy dỗ một đứa trẻ hư, nhưng giọng điệu của Chu Tử Dương lại rất nghiêm túc, không hề nói đùa khiến Lý Tiểu Binh càng bối rối, mặt cậu hơi đỏ lên. Một lúc lâu sau, Chu Tử Dương mới nghe thấy Lý Tiểu Binh nói "Được."