Chương 25: Anh sẽ không để em chạy trốn nữa.

Cậu hơi nheo mắt lại, cảm nhận được niềm hạnh phúc mà Chu Tử Dương mang đến cho mình.

Như vậy chính là không đúng.

Mặc dù có một giọng vang vọng nói với cậu điều này bên tai, nhưng cậu vẫn không thể cưỡng lại được ham muốn trong lòng.

Cậu dúng rất thích Chu Tử Dương.

Ngay từ đầu cậu không biết người đàn ông này là cha mình nên điều đó không thành vấn đề... bởi vì ngay từ đầu cậu đã không biết điều đó! Bây giờ họ cũng... không hề biết...

Chu Tử Dương không biết đối phương đang nghĩ gì, nhưng hắn cũng có suy nghĩ tương tự Lý Tiểu Binh.

Hắn buông núʍ ѵú ra, hang động bí mật của Lý Tiểu Binh gần như đã được mở rộng, phải nói rằng Lý Tiểu Binh cũng hiếm khi được mở rộng như vậy.

Hắn để Lý Tiểu Binh đối diện hắn, rồi Chu Tử Dương cởϊ qυầи đùi của Lý Tiểu Binh ra, lấy côn ŧᏂịŧ đã chuẩn bị xuất tinh ra, dùng bàn tay to dang rộng mông cậu ra, hang động mật giống như một bông hoa, tỏa ra mùi hoa nhàn nhạt, quyến rũ hương thơm quyến rũ Chu Tử Dương.

Nhìn hang động bí mật đang không ngừng đóng mở, Chu Tử Dương nuốt khan.

Hắn nhấc cậu em của mình lên rồi trực tiếp đâm nó vào hang động bí mật của Lý Tiểu Binh trong một lần nhấp.

Phập một cái, mặt Lý Tiểu Binh đỏ bừng, mặc dù chỉ kéo dài hơn một ngày, nhưng cậu thực sự rất nhớ Chu Tử Dương, dươиɠ ѵậŧ của Chu Tử Dương vừa tiến vào, hang động mật của cậu giống như có hàng ngàn con kiến

chui qua không thể chịu đựng được khiến cậu đang rất cần dươиɠ ѵậŧ của Chu Tử Dương.

Cậu ngọ nguậy hông để biểu thị rằng bản thân không thể chờ đợi được nữa.

Chu Tử Dương dùng hai tay nhào nặn hai cái bánh bao hồng, đương nhiên hắn biết Lý Tiểu Binh có ý gì, nhưng hắn phải chậm lại vì vừa mới nhét vào thì gần như đã muốn bắn.. Chẳng lẽ hắn đã già rồi sao?

Chu Tử Dương có chút lo lắng.

Chờ một lúc, Chu Tử Dương bắt đầu di chuyển.

"Chu tiên sinh..." Ôm thân cây, Lý Tiểu Binh thân thể lắc qua lắc lại, không nhìn thấy Chu Tử Dương khiến cậu có chút bối rối, nhưng lại hét lên một lúc, cuối cùng không khỏi khóc lần nữa .

Chu Tử Dương nghe được tiếng kêu rêи ɾỉ của Lý Tiểu Binh không nhịn được liền lấy thiết bị ra, ôm mặt Lý Tiểu Binh nhìn, nhìn thấy những giọt nước mắt nặng trĩu của Lý Tiểu Binh rơi xuống, trong lòng hắn cảm thấy vô cùng đau khổ.

"Tiểu Binh ngoan, sao em lại khóc?"

"Em... Em muốn xem Chu tiên sinh làm..." Cơ thể Lý Tiểu Binh bắt đầu co giật, cảm thấy bản thân mình thật xấu hổ, cậu lau nước mắt, vòng tay qua cổ Chu Tử Dương, giơ chân móc Chu Tử Dương lại, toàn thân nghiêng về phía đối phương.

Cây cột ngọc nhỏ cao lớn được gắn vào người Chu Tử Dương, đôi mắt của Chu Tử Dương mở to.

“Được.” Chu Tử Dương âu yếm hôn lên má Lí Tiểu Băng, sau đó lại tiến vào trong anh.

Nhiệt độ xung quanh tăng lên, Lý Tiểu Binh dùng đôi mắt to tròn nhìn Chu Tử Dương, sợ đối phương không nhìn thấy liền ôm lấy mình, vì ở gần nên động tác đâm mạnh của hắn cọ xát vào trụ ngọc của Lý Tiểu Binh, cả hai phía trước và phía sau tất cả đều được an ủi, Lý Tiểu Binh sung sướиɠ thoải mái hét lên.

Chu Tử Dương sợ giọng rêи ɾỉ của Lý Tiểu Binh sẽ thu hút hai người ở bên ngoài, không muốn mối quan hệ của họ làm hỏng việc tốt của mình nên ôm lấy Lý Tiểu Binh, hôn lên cái miệng đang rêи ɾỉ không ngừng cậu, hai người giữ lại vị ngọt giữa môi. Tách ra và khép lại, chỉ mất vài phần mười giây để hít thở không khí, bọn họ nóng lòng muốn hòa vào nhau.

Môi hai người hé ra, Lý Tiểu Binh khống chế tiếng rêи ɾỉ của mình, nhưng dưới sự tấn công dữ dội của Chu Tử Dương, cậu lập tức không thể nhịn được nữa, lời nói ra khiến cả hai người đều ngạc nhiên, "Ba──ah ừm..."

Không, nó rất cảm động.

Đây là suy nghĩ duy nhất của Chu Tử Dương vào lúc này, hắn nghiến răng nghiến lợi, thẳng người, phóng toàn bộ du͙© vọиɠ của mình vào hang động bí mật của Lí Tiểu Binh, thở ra một hơi và nói "Bảo bối..." với giọng điệu đầy khiêu gợi.

Vì âm thanh này, Lý Tiểu Binh cũng xuất tinh, phun ra những đốm trắng trên bộ đồ vest đen của Chu Tử Dương.

Họ vừa là cha con và vừa là tình nhân.

Đây là một thực tế và không thể tránh khỏi.

"Chu tiên sinh..." Sau đó, Lý Tiểu Binh bày ra vẻ mặt buồn bã khiến Chu Tử Dương chỉ có thể cười khúc khích.

“Em nên làm gì đây?” Lý Tiểu Binh trước tiên lấy tϊиɧ ɖϊ©h͙ ra khỏi cơ thể, nhưng trong tình trạng bây giờ nên làm gì mới tốt đây?

Chu Tử Dương mỉm cười sờ sờ đầu Lý Tiểu Binh, "Đợi ở đây, anh xuống xe lấy đồ."

Lý Tiểu Binh mím môi, cởϊ qυầи áo, lau sạch tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên áo Chu Tử Dương.

Chu Tử Dương không muốn làm nữa, hắn không muốn Lý Tiểu Binh khỏa thân trong rừng, lỡ như bị người ta nhìn thấy thì sao?

Vì vậy, hắn yêu cầu Lý Tiểu Binh mặc quần đùi vào, hắn cũng cởϊ áσ khoác vest mặc cho Lý Tiểu Binh.

Đột nhiên hắn ôm chầm lấy Lý Tiểu Binh và nói: "Anh sẽ không để em chạy trốn nữa."