Chương 3
Giống như câu chuyện cổ tích, vương tử cao cao tại thượng xuất hiện, ngủ cùng giường với anh.
Đó là một giấc mơ vô cùng tốt đẹp.
Anh muốn có được tình yêu của vương tử.
Chỉ như vậy, bệnh của anh mới được chữa khỏi.
Mạc Chính Ngôn nhìn gương mặt say ngủ của A Mộc, nhìn chăm chú thật lâu, cúi đầu xuống khẽ hôn.
Hơi thở của A Mộc rất nhẹ, phảng phất như nếu lơ đễnh không chú ý một chút thôi, nó sẽ biến mất ngay.
“Thật ham ngủ, quần áo cũng không thay”. Mạc Chính Ngôn mỉm cười, ánh mắt sâu thăm thẳm, tiếp đó đến trước tủ đồ lấy một bộ quần áo sạch, dựng tay A Mộc lên, giúp cậu thay quần áo bẩn.
Đang thay đồ, anh đột nhiên sửng sốt.
Lập tức, ánh mắt ẩn ẩn giận dữ.
Chân tay A Mộc lưu lại rất nhiều vết sưng đỏ lớn nhỏ khác nhau, thậm chí có cả vết ứ máu xanh tím.
Coi như ra ngoài giao hàng không tránh khỏi va chạm, nhưng cứ nghĩ đến người mình yêu thương, nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa bị nhiều vết thương như vậy, hai mắt anh liền nổi lửa, hận không thể nhốt A Mộc ở nhà mãi mãi.
Nhưng điều này không tốt cho bệnh tình của cậu.
Mạc Chính Ngôn thu bớt ác ý trong đáy mắt.
Đầu ngón tay A Mộc giật giật.
“A Mộc tỉnh? “
Cậu mắt nhắm mắt mở, ngây người một lát mới cúi đầu “ừm” một tiếng.
Ngay lập tức, Mạc Chính Ngôn cảm thấy bộ vị nào đó của mình trở nên nóng rát.
Anh dùng môi va chạm môi cậu, như chim nhỏ gõ thân cây, rồi hỏi: “Hôm nay thế nào?”
A Mộc nghĩ nghĩ: “Tốt lắm.”
Cuối cùng, Mai Nam Sinh còn trao đổi số điện thoại với cậu. A Mộc yên tâm, nếu không làm thế, cậu sợ vài ngày sau mình sẽ quên tên hắn mất.
Gặp gỡ bạn học cũ nên tâm trạng A Mộc rất tốt, ánh mắt đều là ý cười, rồi vang lên thành tiếng cười khúc khích, tiếng cười khiến Mạc Chính Ngôn nhịn không được cắn cắn khóe môi cậu.
Hơi thở của bọn họ hòa quyện cùng một chỗ, giống như bình nước đường ấm nóng, dạt dào dạt dào.
Nước đường nổi lên bọt nước bong bóng.
A Mộc thở dốc, Mạc Chính Ngôn thừa dịp này đưa tay xuống dưới, đầu ngón tay vuốt ve da thịt mềm mại, lướt qua xương quai xanh, xoa nắn nhũ tiêm, qua vùng bụng, linh hoạt cởi đai lưng.
Bình tĩnh một chút, bình tĩnh một chút Mạc Chính Ngôn, đừng làm A Mộc bị thương. Anh tự nhắc nhở bản thân.
A Mộc miễn cưỡng liếc nhìn anh một cái.
Hầu kết Mạc Chính Ngôn lên xuống.
Nửa thân dưới không ngừng đòi hỏi, phấn khích gấp gáp như tên nhóc lần đầu thấy người thương tắm rửa.
“A Mộc, A Mộc…” Anh vừa cởϊ qυầи áo vừa nhẹ nhàng thì thầm.
Mỗi lần làʍ t̠ìиɦ, anh dường như trở về thời thanh xuân mười tám tuổi, liên tiếp cẩn thận buông xuống từng cái hôn vụn vặt trên cơ thể Phương Mộc, con người cao cao tại thượng, dịu dàng hòa nhã.
Phảng phất như trở về thời mười tám tuổi bồng bột.
Phảng phất như trở về thời mười tám tuổi, kích động ôm lấy mối tình đầu cũng là mối tình duy nhất của anh.
Sắc mặt A Mộc cực kỳ hồng, cổ họng phát ra tiếng nức nở như con thú nhỏ, vòng tay ôm lấy lưng Mạc Chính Ngôn.
Cậu không cự tuyệt anh.
Mạc Chính Ngôn hít một hơi thật sâu, nâng eo cậu, dùng tốc độc nhanh nhất lấy những thứ cần thiết, áo mưa, gel bôi trơm, làm việc quen tay lưu loát, cuối cùng nhìn thẳng A Mộc.
Ánh mắt cậu hơi đỏ lên, hơi thở dồn dập.
Rõ ràng A Mộc đã bị khơi mào tình dụ̶c̶.
Mạc Chính Ngôn không hề chần chờ, ngón tay bắt đầu ra vào, từng chút từng chút, kéo ra một sợi chỉ gel bôi trơn, óng ánh tỏa sáng.
Ánh mắt Mạc Chính Ngôn càng lúc càng sáng rực.
Ánh mắt A Mộc bắt đầu mông lung.
côn ŧᏂịŧ hai người ma sát cùng một chỗ, chất lỏng rỉ ra thấm ướt sỉ mao.
” A Mộc , anh yêu em .” Anh nỉ non bên tai A Mộc.
Rồi mới, chậm rãi tiến vào.
A Mộc hừ một tiếng, hai người đều không tự chủ cúi đầu rêи ɾỉ .
“Ngôn . . . ''
“A Mộc, A Mộc, em yêu anh không ?”
Mạc Chính Ngôn một lần lại một lần trừu sáp, một lần lại một lần hỏi.
Câu hỏi kia vĩnh viễn không có được đáp án.
A Mộc mở mắt ra, mờ mịt nhìn anh.
Mạc Chính Ngôn chỉ có thể chọn thời điểm này để hỏi, bởi vì anh sợ câu trả lời của cậu.
Anh là một tội nhân, kéo con cưng của trời xuống trần gian, cho nên trời cao trừng phạt anh, khiến anh mãi mãi không có được câu trả lời của Phương Mộc thời mười tám.
Vậy em hận anh sao? Phương Mộc.
…
…
“Phương Mộc, Phương Mộc! Chờ lâu chưa?” Âm thanh cực kỳ lớn.
A Mộc ngẩn ngơ, thấy rõ người đứng trước mặt mình, mới xua xua tay, ý tứ là “không đâu.”
Mai Nam Sinh trực tiếp kéo ghế dựa ra, hỏi:” Lần trước đến quán cơm nhưng không thấy cậu, đổi chỗ làm rồi hả?”
Cậu xấu hổ gật gật đầu.
Thật ra, không được vài ngày, ông chủ tìm lý do đuổi việc cậu, có lẽ là ngại cậu phản ứng quá chậm chạp.
Tuy rằng buồn bã, nhưng hơn hết, A Mộc thở phào một cái, cảm thấy có chút nhẹ nhõm.
Nhận ra điều đó, A Mộc bắt đầu chán ghét bản thân mình.
Như vậy không phải giống “phế vật” như lời mẹ nói sao?
“Thế nên tớ cảm thấy – aiz, Phương Mộc?”
A Mộc hoàn hồn, ngại ngùng cười cười.
Mai Nam Sinh nhìn đến ngẩn ngơ:”Nè nè, mấy năm nay cậu nghịch sinh trưởng à? Đẹp trai hơn trước kia rồi.”
Ngày trước, Phương Mộc là giấc mơ của không biết bao nữ sinh, dù sao cậu là một người tốt từ trong ra ngoài, hắn là nam mà đôi khi nói chuyện với cậu, vẫn đỏ mặt ngượng ngùng.
Ngay cả giáo viên cũng đặc biệt thiên vị cậu, nhưng không một ai oán trách nửa lời.
Bởi vì cậu là con cưng của trời, bởi vì Phương Mộc đặc biệt.
“Trước kia, như nào?” Phương Mộc vội vàng hỏi.
Cậu rất thích nghe Mai Nam Sinh kể về chuyện trước đây – đó điều cậu muốn biết nhất.
Vì không nhớ rõ quá khứ của bản thân, nên mới tò mò.
Mấy năm nay, trọng tâm cuộc sống của cậu là Mạc Chính Ngôn, Mạc Chính Ngôn và Mạc Chính Ngôn, không hề có người khác.
Mà lúc này, con người yêu cậu đến chết đi sống lại đang nổi bão.
“Ông nói cái gì?” Anh bình tĩnh hỏi.
“Tôi nói thằng ngốc kia không -”
Rầm! Cái bàn bị đập mạnh mà rung lên.
Các khánh ăn cơm trong quán ăn nhỏ đều bị dọa giật mình.
“Cậu ấy không ngốc.”
Nếu không phải ở đây còn rất nhiều người, anh thật muốn cắt lưỡi người này.
Mạc Chính Ngôn nới lỏng caravat.
Thảo nào gần đây A Mộc thường xuyên ngẩn người, vậy mà anh lại không phát hiện ra điểm khác thường ấy.
Nếu không phải hôm nay đột nhiên đến tìm, chỉ sợ anh sẽ không hay biết gì.
Nhưng mà, bây giờ A Mộc đang ở đâu?
A Mộc là điểm yếu của anh, là trái tim của anh, anh không chịu nổi bất cứ kí©h thí©ɧ nào.
Mạc Chính Ngôn híp mắt, vẻ mặt càng lúc càng âm trầm.
Ông chủ nhìn người trước mặt toát ra khí thế của lưu manh, đang định ra mặt giảng hòa, đã thấy anh ta quay đầu nói:” Không cần uy hϊếp tôi, nói đi nói lại còn không phải câu 'Tôi có Uy đại ca bảo kê'.”
Ông chủ giật nảy mình.
“Cậu . . .” sao biết được?
Xem ra không còn câu nào khác, Mạc Chính Ngôn nhíu nhíu mi, ngay lập tức đi ra ngoài.
Anh nghiêm mặt, gọi điện thoại cho ai đó.
“Alo?”
“Là A Mộc hử?” May mà cậu nhận điện thoại. Anh cố gắng nhẹ giọng hết mức, nói:”Hôm nay em không đi làm nhỉ? Đi dạo ở đâu? Anh đến đón em.”
Quả nhiên A Mộc ở đầu dây bên kia có chút hoảng hốt, thành thật báo địa điểm.
Mạc Chính Ngôn thấp giọng dỗ:” Ừm, em đừng chạy loạn nhé, đêm nay tổ chức tiệc chúc mừng sinh nhật cha, theo lệ thì nên đến gặp mặt, ăn cơm, chúng ta cùng đi nhé.”
A Mộc đáp ứng rồi cúp máy.
Mạc Chính Ngôn nhất định biết cậu đã bị sa thải.
Vẻ mặt Mai Nam Sinh ngồi đối diện vô cùng cố quái:”Là Mạc Chính Ngôn! Các cậu còn giữ liên lạc sao?”
Trong ấn tượng của hắn, Mạc Chính Ngôn và Phương Mộc như hai mảnh tối sáng đối lập, hoàn toàn tương phản, lại bổ sung cho nhau.
Rõ ràng hai người không có gì có thể liên quan đến nhau mà!
Lúc ấy, không ai biết nguyên nhân cùng diễn biến của sự việc ngoài ý muốn đó, mất liên lạc với Phương Mộc, không có bất kỳ tin tức nào.
Mai Nam Sinh cực kỳ bất ngờ.
“Tên kia rất hung hăng á.” Hắn nghĩ lại. “Đặc biệt thích trừng mắt nhìn tớ, giống như tớ cướp bạn gái của tên đấy vậy.”
“Vì, sao?”
“Tớ cũng không biết đâu, rõ ràng tên đấy đối xử với người khác không tệ lắm.” Hắn dừng một chút, bỗng nhiên nhớ ra tên kia ngoại trừ kết bạn toàn là lưu manh ra, kỳ thật được nhiều con gái yêu thích phết.
Đến tận mười lăm phút sau, Mạc Chính Ngôn tiến vào, hắn mới im miệng.
Bước chân Mạc Chính Ngôn vững vàng, rất lịch sự gật đầu.
“Cậu là bạn học cũ của A Mộc nhỉ? Xin chào.”
Nói chung, Phương Mộc tiếp xúc một chút với người lạ, so với vòng xã giao luẩn quẩn chật hẹp của cậu hiện tại thì tốt hơn rất nhiều.
“Hừ, xin chào.” Mai Nam Sinh vội vàng nói. Thầm nghĩ , tôi với cậu còn từng chung lớp đấy.
“Vậy, chúng tôi về trước.”
“Nhanh như vậy?”
“Ừm, lát nữa chúng tôi có hẹn.” Anh vươn tay về phía A Mộc. “Đi thôi, A Mộc.”
Nói hai ba câu, cảm giác như có một bức tường vô hình ngăn cách ta và người.
Quả thật chỉ là cảm giác mà thôi . . .
A Mộc rất tự nhiên đưa tay nắm lấy, mười ngón tay đan chặt vào nhau.
“Gặp lại . . .”
“Bye bye.”
Miệng Mai Nam Sinh cứng ngắc mở ra khép lại, vẻ mặt kinh dị.
Quả thật tựa như . . . đôi vợ chồng già.
…
…
Sau khi lên xe, Mạc Chính Ngôn không nói lời nào, tận đến khi A Mộc kéo góc áo anh, mới nâng tay lên vuốt vuốt tóc A Mộc.
“A Mộc, anh tìm công việc khác cho em được không?” Thật sự, ra ngoài giao hàng quá nguy hiểm, chưa kể chủ quán sẽ không chấp nhận chuyện cậu phản ứng chậm, rửa chén cũng không ổn, nghĩ đi nghĩ lại, quán ăn không thích hợp với cậu.
Trong lòng Mạc Chính Ngôn suy tính tới lui.
Quán ăn đương nhiên không thích hợp với cậu, đáng lẽ ra cậu sẽ bước xa hơn bất cứ ai trên con đường lập nghiệp, từng là Phương Mộc hoàn mỹ trong lòng rất nhiều người.
Anh vẫn nghĩ, cái người đơn thuần kia có thể làm nghiên cứu trong tương lai, có thể trở thành giáo sư, có thể sẽ . . .
Không.
Không có “có thể” đó.
A Mộc nhìn anh, đợi một hồi, sau đó mỉm cười.
Mạc Chính Ngôn lại muốn hôn cậu.
Anh đúng là cầm thú.
Cầm thú và đối tượng khiến cầm thú động dục lái xe đến biệt thự.
Biệt thự là nơi dùng để xã giao, cha Mạc và mẹ Mạc vẫn ở tại căn nhà nhỏ ngày xưa, bên cạnh là nhà cũ của Phương Mộc bị bỏ hoang nhiều năm, vài năm trước bà nội Phương vẫn thường quay về lấy vật dụng hàng ngày, nhưng từ khi Phương Mộc gặp chuyện không may thì không thấy tăm hơi đâu.
Nhìn phòng khách chật kín, Mạc Chính Ngôn biết mình đã tới chậm.
Hôm nay là sinh nhật cha Mạc, theo thường lệ hàng năm, Phương Mộc đến từ rất sớm, rồi bị cha Mạc mẹ Mạc dẫn lên lầu. Thỉnh thoảng, chỉ cần lộ mặt cho trưởng bối nhìn, ý ý tứ tứ như thế, trưởng bối cũng sẽ bỏ qua, không chấp nhặt với tụi nhỏ.
Cho nên, dù tất cả mọi người đều biết Mạc gia còn có một người được đối xử như con ruột nhưng không mấy người được nhìn qua diện mạo của cậu.
Nhưng mà hiện tại nhiều người như thế, rất khó chen lên lầu hai.
“Đến rồi!”
“Là Mạc nhị công tử đó.”
“Đã lâu không gặp!”
“Ha ha, cháu trai đến muộn, nên phạt!”
Vừa vào phòng, bọn họ đã trở thành tiêu điểm, dù quen thân hay không, tất cả đều quay sang chào hỏi họ.
Mấy vị trưởng bối trang điểm ăn diện đang tụm năm tụm ba bàn tán. Vài cô gái liếc nhìn Mạc Chính Ngôn bằng ánh mắt nóng rực, vẻ mặt e lệ.
A Mốc chớp chớp mắt không biết phải làm sao.
Mạc Chính Ngôn mím môi, sau đó nở nụ cười rạng rỡ, tràn đầy tuấn lãng mà cao quý.
“Các vị, xin lỗi tôi đến muộn.” Vừa nói vừa xoay người, cản trở những ánh nhìn tò mò tìm tòi bắn về phía A Mộc của phần lớn người ở đây.
Nhưng mọi người không có ý định buông tha.
Anh em Mạc gia có quá ít scandal, quả thực chẳng khác gì hòa thượng.
Giờ phút này, Mạc Chính Ngôn mặc một bộ tây trang màu xám, anh tuấn phi phàm, bên cạnh là một người ăn mặc thoải mái, một thanh niên ngây ngô nhưng đẹp trai không kém anh, khiến mọi người không tránh khỏi có những ý nghĩ kỳ quái.
Mạc Chính Ngôn cúi đầu bảo A Mộc lên lầu hai. Anh nhỏ giọng:” Mẹ ở trên đó chờ em.”
Đúng thế , mẹ Mạc nhớ cậu muốn chết.
A Mộc đáp lời, cúi đầu xuống.
Cả người cậu đều cảm thấy không được tự nhiên. Cậu cũng biết, mình không hợp với nơi này, không cẩn thận trộn nước tương lên đồ ngọt thì hỏng.
A Mộc cúi đầu chậm rãi tách ra khỏi nhóm người, xuyên qua đám đông, bỗng nhiên trong đầu nảy ra một ý nghĩ
Ngôn đây là . . . ngại cậu sao?
Giống như ông chủ quán ăn vậy?
Cậu dừng lại, hoang mang quay đầu nhìn về phía sau. Nhưng cậu không nhìn thấy, không thấy Mạc Chính Ngôn, anh đang bị đám đông vây quanh. Vô số người ngăn cách bọn họ.
“Hi!” Một cô gái đứng chắn trước mặt cậu, dáng người xinh đẹp quyến rũ, ước chừng khoảng hai mươi tuổi.
A Mộc kinh sợ như thỏ con, lo sợ, nghi hoặc, bất an.
“Xin chào . . .”
“Tôi là Nguyễn Thục Nhi.” Cô gái không hề che giấu ánh mắt tò mò :”Cậu tên là gì? Là bằng hữu của A Ngôn hả?”
Câu hỏi của cô gái cũng là câu hỏi của rất nhiều thiên kim tiểu thư khác trong phòng. Chỉ là, Nguyễn Thục Nhi đã từng đi du học, cách nói chuyện mang theo giọng Mỹ, cũng thẳng thắn hơn các cô gái khác, không toan tính mà trực tiếp hỏi.
Có không ít người dựng tai nghe ngóng.
A Mộc nghe xong, chậm rãi gật đầu.
Một lúc lâu sau, đột nhiên nhớ ra cần đáp lại :”Cô cũng vậy à?”
” Tôi?”
Nguyễn Thục Nhi ưỡn ngực: “Không đơn giản như vậy đâu, tôi là bạn gái tương lai . . . Nè , cậu cười cái gì!”
A Mộc nghe thấy thế nên che miệng lại nhưng vẫn không che được ý cười.
Nguyễn Thục Nhi tức muốn chết, nhưng không có cảm giác ghét người này.
“Tại sao những lần trước chưa từng gặp cậu?”
“Tôi . . . ở trên lầu.”
“Trên lầu?” Cô gái sửng sốt.
“A . . .”
Dần dần, đối với phản ứng luôn chậm một chút của A Mộc, mọi người bắt đầu phát hiện ra điểm khác thường.
“Cậu . . .”
“A Mộc.”
” Anh Trọng.”
Nghe được tiếng đáp lại, anh cả Mạc nhanh chóng chen sang bên này, rồi trực tiếp cầm lấy tay A Mộc dẫn lên lầu hai.
“Không thể tiếp các vị.” Anh cả Mạc tiếc chữ như vàng.
Ít nhiều bị khí thế lạnh như núi băng của Mạc Trọng Ngôn khiến cho sửng sốt, mọi người xung quanh tự giác nhường đường.
Bấy giờ, Mạc Chính Ngôn mới thu lại ánh mắt.
Anh chán ghét mọi người nhìn chằm chằm A Mộc, điều đó khiến anh cảm giác như bảo bối trong lòng mình bị mọi người mơ ước.
Cảm giác này, hồi còn đi học anh đã chịu đủ rồi.
Mà ở một chỗ khác, A Mộc lên lầu, mẹ Mạc nhiệt tình chào đón.
“Ai nha, Tiểu Mộc, con đến muộn.”
Bà bước dài vài bước tiến đến, ôm cậu vào lòng, xoa xoa lưng, Phương Mộc bị xoa một lúc lâu mới phản ứng lại, thẹn thùng đỏ bừng mặt.
Từ nhỏ, mẹ rất ít khi về nhà, thậm chí sau khi cậu gặp chuyện không may, bà là người đầu tiên cuốn gói bỏ chạy.
Đối với cậu mà nói, mẹ Mạc mới giống mẹ đẻ của cậu hơn. Chăm sóc cậu, thương cậu, cho cậu nếm trải hương vị hạnh phúc.
“Có nhớ dì không ?”
“Nhớ.” A Mộc gật đầu.
Mẹ Mạc cười híp mắt.
Cử chỉ của bà không giống phu nhân giàu sang, mà giống như một bà chủ bình thường, rót một chén trà đưa cho cậu.
A Mộc uống, hai người tán gẫu câu được câu không.
Cậu thong thả nói, chỉ dùng những từ đơn giản đáp lại, nhưng ngay cả như vậy, mẹ Mạc không mất kiên nhẫn, đôi khi còn dẫn dắt cậu biểu đạt ý tứ của mình.
A Mộc hào hứng hơn nhiều. Mặt cậu đỏ bừng bừng, sôi nổi hơn hẳn bình thường.
“Ông Mạc này, tôi nói với ông nè, hai con trai nhà ông không còn ít tuổi nữa.” Bên ngoài bỗng nhiên vang lên âm thanh lớn.
“Có bao nhiêu cô gái ôm cảm tình với Mạc Chính Ngôn đấy, ông đã muốn làm thông gia của nhà nào chưa?”
“Không, không, hai đứa lớn rồi, tự biết lo cho bản thân, để chúng nó quyết định.”
“Thật hả? Nhưng mà nghĩ lại, ông cũng muốn ôm cháu rồi đấy thôi.”
“À , ha ha . . . ” Những lời này như một tiếng trống dội xuống, ông ông ầm vang.
Tay cầm chén trà của A Mộc hơi run run.
Mẹ Mạc cầm tay cậu:”Có chuyện gì vậy?”
Cậu không biết nên làm sao, chăm chú nhìn mẹ Mạc.
Cuộc đối thoại của bọn họ.
Đúng, cuộc đối thoại của bọn họ.
Cháu.
Con.
Bạn gái.
Nếu dì Mạc . . . biết được . . .
Đầu óc khó khăn xoay chuyển, dường như nhận ra có gì đó không hợp lý mà không thể nói rõ nó là cái gì.
Mấy năm qua, vài chuyện hỗn loạn phát sinh đều bị Mạc Chính Ngôn nhanh chóng xử lý êm xuôi.
Mà lần này, mặt A Mộc càng lúc càng trắng bệch.
“Không sao, không sao.”
Thấy cậu yếu ớt như thế, mẹ Mạc rất đau lòng.
“Cháu trai, thả lỏng nào.”
Thế là, cha Mạc đáng thương, vất vả lắm mới thoát khỏi sự oanh tạc từ bạn bè, cứ như vậy nhận lấy ánh mắt công kích tràn ngập oán hận của vợ, mẹ Mạc thương nhất đứa nhỏ hiểu chuyện từ bé như A Mộc.
Ông giả bộ ho.
“A Mộc đến rồi.”
“Đều tại ông dọa sợ Tiểu mộc.” Mẹ Mạc căm phẫn lên án.
“Ở ơ.” Cha Mạc ngượng ngùng nói lảng sang chuyện khác.
“Gần đây Chính Ngôn có khỏe không , có bắt nạt con không?”
A Mộc lắc lắc đầu như trống bỏi.
Thấy cậu không khác thường nữa, hai người thở phào một hơi.
Bầu không khí dần dần hòa hoãn, nhưng đoạn đối thoại vừa rồi như một hạt giống gieo vào lòng A Mộc, từ từ bén rễ.
…
…
Truyện rất hay = ̄ω ̄=