Chương 1
Bên trong nhà gỗ cũ rách ——
Bốn giờ khuya, Cung Đằng Á Hi đang nằm trên giường ôm mỹ nhân trong mộng thì bị một hồi tiếng chìa khóa chuyển động đánh thức hắn, mỹ nhân chợt phất tay nói bái bai với hắn.
Cô gái trung học phổ thông ngực to ngây thơ 34D, 23, 32. . . . . .
Hắn vốn đang mơ mơ màng màng, dằng dặc tỉnh lại thì nhìn thấy nam tử trung niên mặt tỏa mùi rượu, trong tay còn ôm một cô gái xinh xắn thì giận đến nổi trận lôi đình, từ trên giường nhảy dựng lên tức mắng to.
"Hiện tại mấy giờ rồi, ba lại chơi đến trễ như vậy mới trở về! Ba có biết bên ngoài có bao nhiêu nguy hiểm không, nếu như bị người xấu để mắt tới làm sao bây giờ? Ba không lo lắng cho mình, chẳng lẽ không biết người khác sẽ lo lắng cho ba sao? Ba rốt cuộc có nghĩ đến cảm thụ của con không?"
Người bình thường sẽ cho rằng dăng tức giận mắng to là vợ của nam tử trung niên, nhưng sự thật không phải, đang hai tay chống eo, bộ dáng như bà tám chính là Á Hi - con trai của hắn.
Cung Đằng Á Hi năm nay hai mươi bốn tuổi, để tóc dài, bởi vì mới vừa tỉnh ngủ, mắt buồn ngủ hơi mở, lông mi dài hơi cúi, tóc dài đen nhánh xõa trên bờ vai có cảm giác thật quyến rũ.
Đại khái từ nhỏ mẹ đã bỏ đi với người ta, từ đó ba cũng cam chịu, cho nên từ tiểu học hắn đã xử lý việc nhà, phàm là chuyện nhà nấu nướng lớn nhỏ đều một mình ôm lấy mọi việc, cũng dưỡng thành cá tính lề mề, đặc biệt yêu nói lảm nhảm của hắn.
Nam tử trung niên Cung Đằng Thái Lang là cha của Cung Đằng Á Hi, đầu tóc rối tung như tổ quạ, nậng một bụng bia, hai má và chóp mũi bởi vì rượu cồn mà có vẻ đỏ đỏ, xem ra rất tức cười.
"Bảo bối, em mệt mỏi không? Có muốn đi tắm trước hay không? Bồn tắm nhà anh rất lớn, ước chừng có thể ngồi hai người, ha ha ha. . . ."
"Anh thật là một chú trung niên xấu quá hư!"
"Thật ra thì anh một chút cũng không hư. . . . . ."
Hai người quả thật không xem Cung Đằng Á Hi ở đáy mắt, thậm chí trực tiếp nằm trên giường tán tỉnh, Cung Đằng Á Hi giận đến cứng rắn chen giữa hai người tách hai người ra.
Hắn nói với cô gái nhìn qua không lớn hơn mười tám tuổi: "Em gái, năm nay em mấy tuổi?"
Cô gái trang điểm đậm, người mặc váy ngắn bĩu môi, tâm phòng vệ mạnh nói: "Em mấy tuổi mắc mớ gì tới anh? Em đã trưởng thành, anh đừng lo chuyện của em!"
"Thật ra thì trong lòng em rất cô đơn sao?"
"Anh đang nói gì!" Cô gái chuyển sang Cung Đằng Thái Lang, "Này, em tới nhà anh làm trò cười à, anh bảo hắn câm miệng lại, nếu không lần sau em không tới."
Cung Đằng Thái Lang trấn an cô gái xong, đang muốn mở miệng quát bảo Cung Đằng Á Hi ngưng lại, Cung Đằng Á Hi dẫn đầu phất tay cắt đứt lời của hắn, nghĩa chánh từ nghiêm mở miệng.
"Em đừng mạnh miệng, thật ra thì ba mẹ của em rất quan tâm em, em không nói cảm thụ của em cho họ biết, làm sao bọn họ biết em nghĩ cái gì? Cãi lộn chỉ làm hai bên tổn hại mà thôi, vấn đề gì cũng không giải quyết được."
"Ngươi rốt cuộc ở nói loạn những thứ gì, ta hết thảy nghe không hiểu á!"
Thần sắc cô gái bắt đầu bất an, quay đầu ra muốn tránh ánh mắt sắc bén nhìn thấu lòng người của Cung Đằng Á Hi.
"Anh nhận ra em, em chính là cô gái tranh cãi ầm ĩ với mẹ một trận ở cửa Snubbull PUB tối nay. Cho dù em trang điểm đậm hơn, anh vẫn nhận ra em, bởi vì ánh mắt của em không lừa người được. Ánh mắt của em viết thật ra thì em rất cần tình yêu của cha mẹ, em chẳng qua là hi vọng bọn họ quan tâm em mà thôi."
Nghe nghe, cô gái khóc sụt sùi, trang điểm cũng khóc tiêu hết.
"Nhưng bây giờ trễ như thế, em không dám về nhà. . . . Bọn họ nhất định sẽ hung ta. . . ."
"Bọn họ sẽ mắng em, hung dữ với em là bởi vì quan tâm em, em vẫn hy vọng không phải là sự quan tâm của bọn họ sao? Trở về đi thôi! Hiện tại mẹ em khẳng định khóc thảm hơn em!"
"Ừ, em biết rõ rồi."
Cô gái chùi chùi lệ rồi, khom lưng cúi người chào Cung Đằng Á Hi liền cầm lấy bọc sách rời đi.
"Này! Con mèo dữ nhỏ, em đừng đi!"
Cung Đằng Thái Lang đang muốn kêu cô gái thì lại bị người đằng sau thưởng cho một cú đánh mạnh.
"Lão già không râu như ba ngay cả thiếu nữ vị thành niên cũng không bỏ qua, thật không hiểu nổi rốt cuộc ba đang suy nghĩ gì, công việc không làm, bạn gái cũng không quen tốt, chỉ biết tìm mấy cô gái nhỏ cái gì cũng không hiểu, ba làm như vậy chẳng lẽ lương không tâm bất an sao?"
Cung Đằng Á Hi lại bắt đầu nói lảm nhảm.
Cung Đằng Thái Lang thở dài, lắc đầu một cái.
"Con không hiểu, ở chung một chỗ với cô gái trẻ tuổi có thể ôn lại mùi vị mối tình đầu khó quên của ba! Nhớ ngày đó ba và mẹ con hẹn hò dưới tàng cây anh đào sau khi tan học cấp 3, ba nói: anh có thể hôn em không? Hạnh Tử. Con biết không? Biểu tình của mẹ con thật ngượng ngùng, mặt bà ấy đỏ lên gật đầu, căn bản không dám nhìn ba. . . ."
Ha, xem ra hắn nói lảm nhảm là di truyền từ cá tính của cha hắn, bất quá hắn cũng không muốn nghe cha kể những chuyện hắn nghe không dưới trăm lần đó nữa.
Người phải hiểu được đi về phía trước mới đúng, muốn lấy quá khứ có ích lợi gì?
Nếu ông yêu mẹ như vậy, theo đuổi mẹ trở về là được rồi!
Cung Đằng Á Hi đi vào phòng tắm giúp Cung Đằng Thái Lang hứng nước tắm.
"Ba nha, muốn sống phải làm đến nơi đến chốn một chút, mẹ đã rời chúng ta đi lâu như vậy, ba nhớ chuyện trước kia có ích không? Không bằng nhìn xa một chút, tìm người phụ nữ có thể quản lý nhà chăm sóc ba thực tế hơn nhiều."
Cả gian phòng tắm cũng chỉ lớn hai mét vuông, để một thùng nước tắm làm bằng gỗ, thêm cái vòi nước, còn có một bồn cầu nho nhỏ mà thôi, thùng nước tắm cũng do Cung Đằng Á Hi ra bờ biển nhặt gỗ trôi vỡ về đóng, nói Cung Đằng Á Hi là một nam nhân hiền tuệ khéo tay tuyệt không quá.
Cung Đằng Thái Lang luôn luôn xem lời nói của Cung Đằng Á Hi là rái tai, choáng váng lay động thân thể, cũng không biết đang nghĩ loạn cái gì.
"Ba xem, con cũng trưởng thành rồi, sớm muộn có một ngày sẽ tìm được một nửa mến yêu, sau đó dọn đi ra có đúng hay không? Ba không thể lệ thuộc vào con cả đời, con thật không nỡ để lại người không biết chăm sóc mình." Cung Đằng Á Hi nói tiếp.
"Không nên bỏ rơi ba! Con với mẹ con đều ghét ba, không quan tâm ba! Ba rốt cuộc không tốt chỗ nào? Con nói đi!"
Vừa nghe đến Cung Đằng Á Hi nói muốn dọn đi ra, bỏ lại một mình, cả người Cung Đằng Thái Lang giống như đột nhiên tỉnh, đυ.ng ngã bình phong dùng tờ báo thêm giấy các-tông dầy dính thành, ôm eo thon của hắn kêu gào.
Vốn tưởng rằng Cung Đằng Á Hi sẽ ôm hắn nói: "Cha, con cũng rất không nỡ rời đi ngài"... nhưng, ai ngờ hắn lại mặt không thay đổi chậm rãi mở miệng.
"Cha, bình phong ngã, mau nhặt bình phong lên, dính vào nước ướt thì không tốt. Mau cởi y phục hôi thúi ngất trời xuống, còn có. . . ." Cung Đằng Á Hi lấy tay dò xét nước ấm. "Ừ, nước ấm vừa lúc, ba mau đi vào tắm một chút thôi." Hắn làm bộ như không có sao chuyển dời đề tài, "Con đến cửa hàng tiện lợi mua lon sữa nóng."
Cung Đằng Á Hi dĩ nhiên biết Cung Đằng Thái Lang không thể rời bỏ mình, nhưng hắn phải càng thêm hung ác quyết tâm, nếu không hắn vĩnh viễn làm người lo lắng.
"Ba không có say. . . . Các ngươi đều nói ba say. . . . Nhưng. . . Dù sao ba không cho phép con vứt bỏ ba giống như mẹ con!"
Cung Đằng Á Hi cầm lấy ví tiền muốn mở cửa thì Cung Đằng Thái Lang vừa nói vừa ngoan ngoãn dựng bình phong lên, đột nhiên nghĩ đến cái gì kêu hắn.
"Đúng rồi, ba không muốn uống sữa nóng."
"Không được, ba nhất định uống chút sữa tươi giải rượu, nếu không ngày mai sao ba làm việc? Chẳng lẽ ba lại muốn ở trong nhà ngủ cả ngày?"
Cung Đằng Thái Lang chắp tay trước ngực, van xin hắn, "Làm ơn!"
Cung Đằng Á Hi ngửa mặt lên trời thở dài. "Ôi, ba lại muốn con giúp ba làm việc! Con cho ba biết, lần này con tuyệt đối sẽ không giúp ba. Buổi tối con còn làm việc, nếu như ban ngày còn làm việc giúp ba, buổi tối đi làm con sẽ không đủ tinh thần!"
Mắt Cung Đằng Thái Lang tỏa sáng lấp lánh, còn mơ hồ hiện lên long lanh.
"Làm con! Con thân ái, đáng yêu của ba, con trai bảo bối ba cố chế tạo ra!"
"Không có cửa đâu!"
Ánh mắt Cung Đằng Thái Lang thành khẩn nói: "Chỉ một lần này."
Trời ạ, hiện tại đến cùng là tình hình gì!
Làm cha lại lười biếng không muốn làn việc mà bảo con trai đi, phản, căn bản là phản!
Cung Đằng Á Hi mặc dù là người rất lý trí thực tế, nhưng hắn vẫn rất trọng tình cảm, nếu không sao hắn vẫn ở lại bên cạnh chăm sóc Cung Đằng Thái Lang.
"Aizz, được rồi!"
Cung Đằng Á Hi gọi thấp một tiếng, đá cánh cửa rời đi, trong không khí vẫn bay một câu từ hàm răng cắn chặt ——
"Đáng chết, ai bảo lòng ta mềm như vậy!"
Tối nay, từng trận gió mát khẽ thổi qua, nhảy điệu Waltz nhẹ nhàng trên từng lỗ chân lông.
Nam tử trên cao nhìn xuống, ngọn đèn dầu ở tòa nhà san sát nối tiếp nhau dần dần tắt.
Hắn mặc tây trang thẳng thớm đứng ở trên lầu, tròng mắt sắc bén như ưng.
Từ sau lưng truyền đến một giọng trầm thấp, thanh âm này hắn rất quen thuộc, cũng không có bởi vì kinh sợ mà quay đầu đi, vẫn giữ tư thế vững như bàn đá.
"Xem ra cậu còn chưa tìm được người."
"Cậu tới quá sớm, tôi tin tưởng tôi sẽ tìm được cô." thần sắc Quan Long Tam không vui, thì ra người này đang hạ thấp hắn?
"Tôi vì cậu không tiếc làm trái thiên đạo, để cậu không uống canh Mạnh Bà liền đầu thai chuyển thế, chẳng lẽ tôi không thể tới quan tâm tiến độ của cậu một chút sao? Hơn nữa tìm khổ cực như vậy có cần thiết không? Buông tha đi, không bằng theo tôi, hai chúng ta thật vui vẻ sống qua ngày." Mạnh Tam Lang huơ tay múa chân.
Nam tử tóc trắng có ngũ quan như ngọc, hắn là Mạnh Tam Lang, cháu mấy đời của Mạnh Bà, có duyên nên thay chức vị của Mạnh Bà.
Rất nhiều nhiều năm trước kia, hắn chịu cảm giác si tình của Quan Long Tam, để Quan Long Tam thoát uống canh nhà Mạnh Bà đặc biệt chế ra để quên lãng trí nhớ kiếp trước, nhưng điều kiện là —— nếu Quan Long Tam không tìm được vợ vào kiếp này, vậy thì không được dị nghị tiếp nhận tình yêu của hắn.
"Tôi không thích bị người quấy rầy, đây là thời gian mình tôi." Thời gian một mình. Song nhi, em đến tột cùng ở nơi nào? Vì sao khiến anh tìm khổ cực như thế?
Mạnh Tam Lang nhẹ nhẹ nhàng nhàng tới trước mặt Quan Long Tam, thở dài.
"Ai, thật không chịu nổi cậu. Nếu người yêu trong lòng người đàn ông si tình này tôi không biết tốt bao nhiêu, cố tình lại không gặp tôi, gặp phải kẻ bạc tình, ai!"
Quan Long Tam nhìn ra phía chân trời xa xa, trầm mặc không nói.
Hắn gặp phải không phải đúng là một người phụ nữ phụ tình, nhưng hắn yêu cô, hắn không thể tiếp nhận cô không nói một câu liền bỏ đi.
Hắn muốn hỏi cô ban đầu vì sao bỏ hắn!
"Người si tình thế gian sao mà nhiều! Tình đâu, tình đâu, thật khó khăn sửa duyên." Mạnh Tam Lang chợt nhìn hắn, thần sắc nghiêm túc chậm rãi mở miệng: "Cậu có nghĩ đến hai chúng ta đã kết nhân quả ở kiếp nào, cho nên tôi mới có thể vừa gặp đã yêu cậu, thấy cậu liền muốn hôn cậu, ôm cậu một cái."
"Tôi lại cảm thấy cậu nhìn thấy bóng dáng người khác trên người tôi thôi." Một câu của Quan Long Tam phá tâm tư của hắn, mặt vẫn không có vẻ gì.
Hắn không đầu không đuôi để xuống một câu kết luận như vậy, làm Mạnh Tam Lang cả kinh, chợt cười đến càng thêm quyến rũ, nhưng có vẻ có chút kệch cỡm.
Người này có bản lãnh nhìn thấu tâm tư người sao? Kinh khủng!
"Cái này gọi là có duyên, cậu hiểu không? Ai bảo tôi vừa lúc nhận chức Mạnh bà, mà cậu lại vừa đến phiên đầu thai chuyển thế, sau đó trở về trên cầu đại náo một phen. Tôi nói đây đều là một chữ duyên! Như thế nào, chỉ cần một câu nói của cậu, tôi có thể thay tìm một chức vụ thật tốt ở âm phủ cho hậu, hai chúng ta cùng nhau. . . ."
"Tôi sẽ tìm được cô ấy! Cậu không cần uổng phí công phu, trừ phi. . . . Ban đầu là cậu gạt tôi, cô ấy căn bản không có đầu thai ở Đài Loan!"
Mạnh Tam Lang cũng hít một ngụm khí lạnh, ánh mắt người này giống như con dao sắc, khiến người xem được không tự tại, trái tim thật giống như bị chít thành tổ ong.
"Tôi giống như loại người gạt người sao?" Hắn không phải là người, là nửa thần tiên!
"Tốt nhất là không có, nếu không tôi không dám xác định tôi sẽ dùng thủ đoạn trả thù gì."
Nghĩ tới đời trước Quan Long Tam là một Chấn Tây Đại Tướng Quân gϊếŧ người như ngóe, nói lời trung thực, bị hắn uy hϊếp, Mạnh Tam Lang thật đúng là toàn thân rợn cả tóc gáy.
Hả, không đúng, mình dầu gì cũng coi như nửa thần tiên, làm gì sợ loài người như hắn!
"Này, dầu gì lúc đầu tôi cũng giúp cậu! Sao cậu có thể dùng thái độ này nói chuyện với ân nhân? Qua sông rút cầu à!"
"Bởi vì tôi thống hận nhất người khác lừa gạt tôi!"
"Vậy, sao Song Nhi gì đó có thể. . . . . ."
Quan Long Tam nghe vậy, mắt giận trừng ra lửa, "Tôi biết cô ấy có khổ tâm, cậu đừng khích bác ly gián nói xấu cô ở trước mặt tôi!"
Dứt lời, hắn xoay người đạp giày da lau đến tỏa sáng rời đi.
Sắc mặt Mạnh Tam Lang cười cười, tự nhiên nói sau lưng hắn.
"Thật là một người cố chấp lại tính tình không tốt! Quan Long Tam, tôi coi trọng cậu là vinh hạnh của cậu, cậu nên nghĩ đến thứ tốt của tôi, điều kiện của tôi thật ra thì rất tốt!" thanh âm hắn nói càng nhỏ, làm như nói cho mình nghe, "Huống chi người hầu ở âm phủ tổng tốt hơn nếm hết thống khổ sinh lão bệnh tử! Ai, một người ngu đần."
Quan Long Tam trở về phòng làm việc của tổng giám đốc ở cuối lầu, ngồi một mình trong bóng tối, vẻn vẹn mở ra một chiếc đèn nhỏ trên tường phòng nghỉ, mười ngón tay giao nhau, đỡ trán nghĩ ngợi.
Trải qua mấy ngày nay, hắn vận dụng bất kỳ quan hệ gì tìm khắp toàn bộ Đài Loan, cơ hồ đã lật qua mỗi một tấc đất rồi, nhưng vẫn không tìm thấy cô.
Song Nhi, em đến tột cùng ở nơi nào?
Kiếp trước em phụ anh thật thê thảm, kiếp này vì sao vẫn muốn khiến anh tìm em khổ cực như vậy?
Một cái nhăn mày một nụ cười của Lãnh Song Nhi rõ mồn một trước mắt, hình ảnh ân ái của hai người mới như chuyện hôm qua, nhưng thật ra thời gian đã sớm qua ba ngàn năm.
Vật còn người mất mọi việc ngừng, vô hạn cảm thán.
Đêm dài đằng đẵng như một con sông lẳng lặng chảy tới, bất tri bất giác, Quan Long Tam mang theo nước mắt ngủ thật say.
Trong mộng đều là Lãnh Song Nhi như hoa như ngọc, mặt khéo léo đáng yêu rồi lại yêu nghịch ngợm gây sự. . . .
Chợt một đôi tay vỗ vỗ bờ vai của hắn, Quan Long Tam vừa mở mắt liền phát hiện thư ký đã đứng ở trước mặt hắn.
"Tổng giám đốc, đại biểu phòng khai thác lưới hạnh phúc ở Trung Quốc tới."
Trở lại thế kỷ hai mươi mốt, trở lại cuộc sống trong hiện thực, hắn bây giờ là tổng giám đốc tập đoàn khai phá Tường Ưng, dưới tay nắm giữ cuộc sống của mấy vạn nhân viên.
Hắn mang theo bọn họ đấu tranh anh dũng, phát triển bản đồ buôn bán, giống như ban đầu hắn mang theo thiên quân vạn mã đánh tan quân địch ở trên chiến trường.
Ba chữ "Quan Long Tam" này mắt người trong công ty chính là dám liều mạng, dám đánh cuộc, dám xông, dám làm chuyện người khác không dám làm
Quan Long Tam lạnh lùng xuống mệnh lệnh ——
"Mời bọn họ đến phòng họp, tôi lập tức đến."
"Vâng"
Vắng ngắt, thanh thanh lãnh lãnh.
Một mình Cung Đằng Á Hi ngồi ở phía sau sạp hàng nhỏ dưới dất, trên gian hàng để một ống thẻ, một tấm hình chỉ tay[1].
Bên cạnh bàn có một tờ giấy bài ——
Đoán đâu trúng đó, không cho miễn tiền.
Buổi sáng hôm nay buôn bán thê lương không kể được, căn bản là tới đút con muỗi.
Trừ buổi sáng có mấy tiểu nữ sinh trong nước trên đường đi học ngang qua trước gian hàng hắn, nói dáng dấp hắn rất giống người mẫu nam trên tạp chí, muốn xin số điện thoại của hắn, sau đó bị hắn đuổi đi ra ngoài, trở lại thậm chí có hai lão già quái gở cầm đồng phục váy ô vuông mini của học sinh nữ cấp 2 muốn hắn mặc xem một chút, cũng nói trắng ra mỗi lần cho ba vạn đồng tiền Nhật, còn khen dáng dấp hắn thật đáng yêu.
Trời ạ, hắn bắt đầu hối hận đồng ý đến bày hàng thay cha rồi.
Hắn căn bản không biết coi bói cho người ta được không? Kết quả còn gặp phải lão già ghê tởm biếи ŧɦái, ai, thật là thê thảm!
Cha cũng thiệt là, chính mình lười biếng coi như xong, còn cứng rắn kéo hắn xuống nước.
Sáng sớm hôm nay trước khi ra cửa cha còn nói với hắn dù sao mọi người thích nghe tán dương, muốn hắn nói ngọt một chút là có thể lừa dối qua.
Ói, loại chuyện không có lương tâm này muốn hắn làm một lần nữa, tuyệt đối không thể nào!
Chỉ lần này thôi, lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa, về sau cha hắn giả bộ đáng thương cỡ nào cũng vô dụng!
Một người đàn ông trung niên mặt mày xanh xao đi đến, đặt mông an vị ở trước mặt Cung Đằng Á Hi, lắc đầu thở dài, mặt suy sụp.
Cung Đằng Á Hi công thức hóa hỏi: "Muốn coi cái gì? Tình yêu? Hôn nhân hoặc sự nghiệp?"
Hiện tại hắn chỉ muốn làm thành một cuộc làm ăn để giao phó với cha, sau đó nhanh chóng về nhà ngủ, chuẩn bị buổi tối làm việc ở nhà hàng.
Tối hôm qua hắn dỗ cha lên giường ngủ rồi, không ngủ được nên hết sức nghĩ ra một cách pha rượu mới.
Buổi tối đến trong tiệm rồi, hắn nhất định phải thi thố tài năng một phen.
"Không có, tôi cái gì cũng bị mất!" Người đàn ông trung niên lắc đầu một cái, ánh mắt tan rã.
"À?"
"Lão bà tôi chạy, công việc không có, ngay cả tiền gửi ngân hàng vài chục năm làm việc tích lũy cũng đều bị lừa cạn sạch, tôi. . . . tôi không muốn sống á! Ô ô ô. . . ."
"Ngàn vạn không thể có loại suy nghĩ này, sinh mạng là rất đáng quý đấy!"
"Vậy cậu nói tôi nên làm cái gì bây giờ? Cuộc đời của tôi ảm đạm không ánh sáng, cuộc đời của tôi không có hi vọng!" Hắn nắm lấy bả vai Cung Đằng Á Hi mãnh liệt dao động.
"Ông yên tĩnh một chút. . . . Yên tĩnh một chút. . . . Được rồi, tôi kể ông nghe một câu chuyện ngắn."
Người đàn ông trung niên rốt cuộc buông tay.
"Đã từng có người đàn ông trung niên thất nghiệp, lão bà còn trực tiếp chạy mất với lãnh đạo của hắn, này còn chưa hết, có một ngày chủ cho thuê nhà nói cho hắn biết nhà bị mua để mở đường, kết quả trong một đêm hắn ngay cả chỗ ở cũng mất. Nhưng còn chưa coi là thảm, khi hắn đến quán trọ ở thì nửa đêm quán trọ xảy ra hỏa hoạn, cháy sạch sẽ hết gia sản của hắn; khi hắn cùng đường, mang theo một đứa con lưu lạc tứ xứ, hắn tìm được một công việc tráng xi măng."
"Cái này kêu là trời không tuyệt đường người."
"Không, kết quả hôm sau Tokyo xảy ra động đất, nhà còn chưa xây khô bị ngã, hắn cũng từ lầu ba té xuống, mặc dù không có đáng ngại, nhưng thắt lưng bị thương, từ đó không thể chuyên chở nặng."
"Thật rất thảm !"
"Ai, tôi cũng cảm thấy như vậy!"
"Có thể hay không xin hỏi người kia là ai? Làm sao cậu rõ ràng như thế?"
"Ông là ba tôi, hơn nữa bây giờ ông còn ở trong nhà, sống mơ mơ màng màng, mà ông ít nhất còn đuổi theo tìm kiếm trợ giúp. Ông thật là một người rất dũng cảm, tôi sẽ cổ vũ ông!"
Cung Đằng Á Hi cầm tay của hắn, sử dụng ánh mắt cho hắn lực lượng vô hạn.
"Được, tôi hiểu rồi." Con trai của người đàn ông có vận mệnh xấu đó mới là kiên cường! Người đàn ông trung niên không khỏi quăng ánh mắt khâm phục cho Cung Đằng Á Hi.
"Tôi thấy giữa trán ông đầy đặn, nhất định là người đại phú đại quý, ông phải cho mình một cơ hội sống lại đứng lên, quên mất tất cả không vui ở quá khứ." Cung Đằng Á Hi tiếp tục khích lệ hắn.
"Nghe buổi nói chuyện của thầy, tôi thật sự là hiểu ra. Con người thầy thật tốt, chờ ngày nào đó tôi phát đạt, nhất định về cám ơn thầy thật tốt."
Cung Đằng Á Hi cười lúng túng, "Ha ha ha, chúc ông nhiều may mắn." Thật ra thì hắn bất quá là cho chút lời nói khích lệ động viên thôi, có thể tỉnh lại hay không phải do chính ông ấy.
Người đàn ông trung niên cho Á Hi 500 nguyên xong, thần sắc tự tin bước lớn rời đi, khác khá xa với bộ dáng ủ rũ trước đó.
Đi không có vài bước đường, người đàn ông trung niên nhìn thấy gian hàng vé số[2], nghĩ thầm trước kia mỗi tháng mình đều sẽ mua vé số cào cào chơi; hôm nay lão bà đi, hắn liền mua một tấm cuối cùng này vẽ chấm hết vì tình cảm của hai người!
Kết quả, ba phút sau, dưới đất truyền tới một tiếng hoan hô còn khó nghe hơn gϊếŧ heo, nhưng rõ ràng cho thấy cao hứng muốn chết!
"A a a a, tôi trúng giải nhất một trăm ngàn tiền Nhật!"