Edit: Nguyệt Cầm Vân
Tờ mờ sáng ngày hôm sau, Thác Bạt Chân còn đang ngủ say, Ngôn Tử Tinh đã dậy sắp xếp lại đồ đạc được chuẩn bị tốt từ đêm qua, mặc lên người tấm áo khoác thật dày, rồi dắt Mặc Phong ra khỏi nhà.
Hồ Hải Liên Na lúc này đã bị che phủ bởi một tầng băng tuyết thật dày, nhìn từ đằng xa trông như một mảnh bình nguyên, trên mặt băng còn phản xạ ánh ngân quang. Diện tích của nó vô cùng lớn, gần như chiếm tới một nửa diện tích của thung lũng Ô Lý Mộc.
Ngôn Tử Tinh cưỡi Mặc Phong bước trên mặt hồ, đi dần đến chính giữa hồ rồi nhảy xuống dắt ngựa, lấy ra công cụ đã được chuẩn bị tốt, bắt đầu tạc băng.
Trong hồ Hải Liên Na có rất nhiều loài cá phong phú, nhưng hương vị thơm ngon nhất phải kể đến loài liên hoa cá, loài cá này chính là đặc sản của hồ Hải Liên Na, Ngôn Tử Tinh chưa từng thấy nó ở nơi nào khác. Hồi hè hắn thường xuyên cùng Thác Bạt Chân tới đây, cũng từng bắt được vài con, mùi vị tươi ngon ấy khiến cả hai người đều thật khó quên.
Hắn đã thử hỏi vài người trong bộ lạc, họ nói loài cá này vào mùa đông chỉ sống ở nơi sâu nhất trong hồ, sẽ không bơi về phía bờ, bởi vậy hắn đặc biệt cưỡi ngựa đi đến chính giữa hồ, đây là chỗ nước tương đối sâu, có vẻ khá phù hợp để bắt cá.
Tầng băng rất dày, Ngôn Tử Tinh đυ.c ra được một cái lỗ, thòng cần câu cùng mồi câu do tự tay hắn làm xuống, bắt đầu chờ đợi. Hắn âm thầm cầu nguyện có thể câu được vài con cá liên hoa, cũng để cho Thác Bạt Chân bồi bổ thân thể.
Thật ra mà nói, Ngôn Tử Tinh là một người thanh niên có cá tính rất tốt. Hắn trời sinh tính tình lạc quan vui vẻ, hầu như không có tính khí cáu kỉnh, đương nhiên điều kiện tiên quyết là đừng ai chọc giận hắn. Thế nhưng mấy tháng gần đây, thực sự hắn cũng bị tính tình cáu kỉnh của Thác Bạt Chân nháo đến nhức đầu. Hắn có thể hiểu được Thác Bạt Chân đang mang thai nên tính khí nóng nảy bất ổn, cũng có thể cực lực nhẫn nại cùng bao dung, bất quá đôi khi cũng muốn được hít thở không khí một chút.
Lúc này ngồi câu cá bên hồ nước an tĩnh, đối với hắn mà nói lại là một loại thả lỏng.
Ngôn Tử Tinh bắt đầu từ từ hưởng thụ. Nhất là sau nửa canh giờ, có một con cá liên hoa ngốc nghếch ngoi lên mặt nước thông khí, cũng tham lam nuốt lấy mồi câu, tâm tình của hắn lại càng trở nên tốt hơn.
Ném con cá đã đông thành khối băng vào trong giỏ. Ngôn Tử Tinh phi thường hài lòng với thành quả của mình hôm nay. Hắn nhìn sắc trời sáng sủa quang đãng, cảm thấy nếu đã thu hoạch được tốt như vậy, hôm nay hẳn là có thể tiếp tục cố gắng, liền lấy ra lương khô đã chuẩn bị trước, thong thả ngồi ăn. Hắn không hề chú ý thấy, từ phía bầu trời đằng xa đã có rất nhiều đám mây lớn hình thù không rõ ràng tập kết lại với nhau.
Mà lúc này Thác Bạt Chân ở bộ lạc phía xa, ngồi trong trướng cũng đã lo lắng đến phát điên.
Thác Bạt Chân ngủ thẳng một mạch tới giữa trưa mới tỉnh dậy. Không thể trách hắn lười biếng như vậy, thực sự là đứa nhỏ trong bụng quá có năng lực gây sức ép cho người ta, hơn nữa hình như càng đến đêm lại càng vui vẻ, cộng thêm eo đau lưng đau, chuột rút, đi tiểu đêm… Bởi vậy ban đêm căn bản Thác Bạt Chân khó mà chìm vào giấc ngủ, chỉ đến rạng sáng mới có thể ngủ say được một lúc.
Hắn thức dậy thấy Ngôn Tử Tinh không ở trong trướng, cũng không để ý, tự mình dậy sửa sang lại một chút, bắt đầu chuẩn bị bữa trưa.
Chỉ có điều lúc hắn đi ra bên ngoài trướng bồng, ngẩng đầu nhìn bầu trời mùa đông hiếm khi sáng sủa thế này, lông mày liền nhíu lại.
Hắn ngồi đợi một lúc, Ngôn Tử Tinh vẫn chưa trở về. Lúc hắn ăn xong cơm trưa, vẫn không thấy bóng dáng Ngôn Tử Tinh đâu, Thác Bạt Chân bắt đầu có chút bất an.
Hắn mặc lên người áo khoác da thật dày, ưỡn cái bụng nhô cao, cẩn thận bước từng bước trên mặt đất đầy tuyết đọng, chầm chậm đi tới lều của Ô Cát.
Ô Cát đang gia cố lại cọc móng cho chuồng dê, nhìn thấy Thác Bạt Chân đi tới liền có chút bất ngờ, hỏi: “A Chân, ngươi tới làm gì vậy?”
“Ô Cát, A Tinh có ở chỗ ngươi không?”
“Không có. Hôm nay ta chưa gặp hắn.”
Trong lòng Thác Bạt Chân thoáng trầm xuống, nói: “Sáng nay ta tỉnh dậy đã không thấy hắn, ngươi có biết hắn đi đâu không?”
Ô Cát đáp: “Không biết.” Nói xong lão ngẩng đầu lên nhìn trời, nhíu chặt hàng lông mày: “Loại thời tiết này, A Tinh không nên ra ngoài mới phải, e là sẽ có bão lớn ập tới ngay lập tức.”
Thác Bạt Chân nói: “Ta đi nơi khác tìm thử. Nếu ngươi nhìn thấy hắn, bảo hắn nhanh chóng quay về.”
Ô Cát đáp: “Yên tâm, hắn sẽ không đi xa đâu, buổi chiều nhất định sẽ về nhà.”
Thác Bạt Chân nhíu nhíu mày, nói: “Mong là như vậy. Hắn không quen với tiết trời trên thảo nguyên, ta lo hắn không biết đây chính là điềm báo sắp có bão lớn ập tới. Ô Cát, chăm sóc tốt cho chuồng dê của ngươi. Ta đi trước đây.”
“Chờ một chút.” Ô Cát buông công việc trên tay xuống: “Ta cùng đi tìm hắn với ngươi.”
Hai người chia nhau ra đi vòng quanh bộ lạc, nhưng đều không nhìn thấy bóng dáng Ngôn Tử Tinh.
Có một tộc nhân nói sáng sớm nhìn thấy Ngôn Tử Tinh cưỡi ngựa đi về phía Hải Liên Na. Thác Bạt Chân nghe thấy vậy, sắc mặt lập tức đại biến. Hắn nhớ ra việc tối qua mình phát cáu quá độ, ầm ĩ đòi ăn cá.
Thác Bạt Chân lập tức xoay người quay trở về trướng bồng, thân hình vụng về lại có vẻ linh hoạt dị thường.
“A Chân, ngươi muốn đi đâu?” Lúc Ô Cát nhìn thấy Thác Bạt Chân dắt ngựa ra ngoài, không khỏi lắp bắp kinh hãi.
“Ô Cát, ngươi giúp ta trông nhà, ta đi tìm A Tinh, sẽ quay trở về rất nhanh.”
Bụng của Thác Bạt Chân đã lớn đến không thể lên ngựa, nhưng lúc này hắn vô cùng nóng ruột, hai tay dụng lực, lại xoay người trèo lên được lưng ngựa. Hắn không đợi Ô Cát nói thêm gì nữa, thúc ngựa chạy thẳng về hướng Hải Liên Na.
Ngôn Tử Tinh câu được tổng cộng năm con cá liên hoa, ba con cá bấc, mấy con cá nhỏ hoặc mùi vị không ngon khác đều
được hắn ném trở về hồ.
Lúc này hắn vẫn chưa chú ý thấy mây đen đang cuồn cuộn kéo tới từ bên núi, nhưng Mặc Phong lại dựa vào bản năng của động vật, cảm nhận được một tia bất an. Nó vốn đang nhàn nhã tản bộ chợt chạy trở về bên cạnh chủ nhân, lượn vòng quanh Ngôn Tử Tinh. Ngôn Tử Tinh thấy dáng vẻ Mặc Phong bất an gõ gõ móng lên mặt băng, liền cười hỏi: “Sao vậy? Tên tiểu tử nhà ngươi không phải cũng muốn ăn cá đấy chứ?”
Mặc Phong bỗng nhiên hướng về phía tây hí dài một tiếng. Ngôn Tử Tinh giật cả mình, vô thức ngoảnh đầu lại nhìn, lập tức bị cảnh tượng ở đằng chân trời làm cho chấn kinh.
“Bão tuyết!”
Ngôn Tử Tinh nhảy dựng lên. Hắn đã không còn là một con chim nhỏ mới đến thảo nguyên. Mặc dù thuật nhìn mây còn chưa thực sự lợi hại bằng người dân trên thảo nguyên, nhưng dấu hiệu bão tuyết rõ ràng đến thế này, cho dù có là kẻ ngu cũng biết.
Ngôn Tử Tinh lập tức quẳng cần câu trong tay, đem giỏ cá câu được buộc chặt lên lưng Mặc Phong, những đồ đạc khác đều không kịp thu dọn, lập tức xoay người phóng lên lưng ngựa, vội vàng chạy về phía bộ lạc.
Thế nhưng bão tuyết trên thảo nguyên đến quá nhanh, mà Ngôn Tử Tinh lại phát hiện quá muộn.
Hắn còn chưa chạy được bao xa, bầu trời trên đầu đã lập tức tối sầm, tiếng gió rít gào cùng bông tuyết cực lớn mang theo hàn khí vĩ đại và tốc độ khủng khϊếp ào ào thổi quét tới.