Quyển 1 - Chương 50

Edit: Nguyệt Cầm Vân

“Chết tiệt!”

Gió tuyết cực lớn che mờ tầm mắt, bầu trời âm u không nhìn thấy rõ phương hướng. Ngôn Tử Tinh đã không thể cưỡi trên lưng Mặc Phong được nữa, chỉ đành xuống ngựa dắt đi. Mà bọn họ lúc này thậm chí còn chưa rời khỏi mặt hồ Hải Liên Na.

Sức mạnh của gió bão vô cùng đáng sợ. Trong thời khắc thiên địa kịch biến này, đáng sợ nhất chính là không tìm ra được phương hướng. Mà Hải Liên Na lại là một hồ nước lớn, Ngôn Tử Tinh bởi vì muốn tìm cho Thác Bạt Chân loài cá liên hoa tươi ngon nhất nên đặc biệt lựa chọn vị trí ở chính giữa hồ. Xung quanh nơi này không có cây cối, cũng chẳng có mỏm đá, ngay cả ngọn núi cao cao ở phía xa cũng không nhìn thấy được. Chẳng có bất kỳ thứ gì để phân biệt phương hướng, thứ duy nhất có thể dựa vào chỉ là kinh nghiệm và bản năng.

Ngôn Tử Tinh dựa vào trí nhớ của mình để đi về phía bộ lạc, nhưng tới khi ra khỏi mặt hồ, lại đội gió lốc đi thêm được một đoạn nữa, bốn phía vẫn chỉ là một mảng trắng xóa mờ mịt.

Hắn cảm thấy lo lắng, nghiến răng đi thẳng về phía trước. Tiếp tục đi thêm nửa canh giờ nhưng vẫn chưa nhìn thấy bộ lạc.

Ngôn Tử Tinh bắt đầu cảm thấy không được đúng cho lắm, rất có khả năng lúc quay trở về hắn đã bị lệch khỏi quỹ đạo, cho dù chỉ là một chút xíu nhưng nếu tiếp tục đi thẳng trên thảo nguyên này thì cũng sẽ cách xa mục tiêu rất nhiều.

Hắn đang nhíu mày đi về phía trước, bỗng nhiên nghe thấy từ trong gió tuyết bạo thổi có tiếng hét gọi mơ hồ.

“A Tinh ── Ngươi ở đâu? A Tinh…”

Âm thanh này dường như ở rất xa, hỗn loạn trong tiếng gió, nếu không phải Ngôn Tử Tinh có nội lực thâm hậu, tai thính mắt tinh, e rằng hoàn toàn không thể nghe thấy.

“A Chân ── Ta ở đây!”

Ngôn Tử Tinh nghe thấy tiếng gọi kia liền vận đủ nội lực rồi lớn tiếng hét trả, đồng thời gắng hết sức mở lớn mắt nhìn về phía âm thanh truyền tới, mơ hồ nhìn thấy trong cơn gió tuyết có một bóng người màu đen đang dắt ngựa đi về phía trước không mấy lưu loát.

Người tới chính là Thác Bạt Chân.

Hắn nghe thấy tiếng Ngôn Tử Tinh trả lời, tinh thần lập tức chấn động, dò dẫm đi đến.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, cùng một lúc ngả nghiêng chao đảo chạy về phía đối phương.

“Sao ngươi lại đến đây!?” Ngôn Tử Tinh đỡ lấy thân hình gần như đổ gục xuống của Thác Bạt Chân, vừa gấp vừa giận.

“Ta sợ ngươi đi lạc trong bão tuyết.” Thác Bạt Chân gắng sức cười. Sắc mặt của hắn rất khó coi, trên mặt như đọng một tầng sương trắng, đôi môi chỉ tuyền một màu nhợt nhạt.

“A Chân, ngươi không sao chứ? Sắc mặt của ngươi sao lại khó coi như vậy?” Ngôn Tử Tinh lo lắng hỏi.

Thác Bạt Chân đáp: “Đừng nói nữa. Chúng ta mau quay về nhà đi!”

Ngôn Tử Tinh nhìn hắn gắng hết sức đỡ lấy cái bụng to, cũng không biết hắn làm thế nào mà đi được trong cơn bão tuyết lớn tới mức này. Ngôn Tử Tinh không nhiều lời thêm nữa, vội vàng vòng tay qua nách Thác Bạt Chân, đỡ lấy một nửa trọng lượng thân thể hắn, tay kia dắt theo Mặc Phong.

Bọn họ chưa bị lệch khỏi hướng trở về bộ lạc quá xa, Thác Bạt Chân chỉ rõ phương hướng chính xác, hai người liền đội gió bão đi về phía trước.

Thác Bạt Chân đi rất chậm, mặc dù Ngôn Tử Tinh đã đỡ lấy hắn, cho hắn một điểm tựa rất lớn, nhưng rất nhanh tuyết lớn đã ngập qua cẳng chân, thân thể của hắn lại quá nặng nề, bước sâu bước nông ngược gió đi về phía trước, thập phần cật lực.

Ngôn Tử Tinh cảm thấy dường như thân thể của Thác Bạt Chân đang không ngừng trượt xuống, nếu không phải có mình chống đỡ cho hắn, mấy lần hắn đã gần như quỳ rạp xuống đất.

“A Chân, ngươi làm sao vậy? Không sao chứ?”

“Không… không sao. Chúng ta mau đi.”

“Ngươi còn kiên trì chịu đựng được không? Không thì ta đặt ngươi lên lưng ngựa, ta dắt ngựa đi.” Vào năm ngoái, khi mà bọn họ bị lạc đường trong cơn bão tuyết, Ngôn Tử Tinh cũng mang theo Thác Bạt Chân hôn mê trọng thương như vậy, mơ mơ hồ hồ mà đi vào mảnh bồn địa này.

“Không, không cần… Như vậy tốc độ quá chậm…”

Thác Bạt Chân nói đứt quãng, Ngôn Tử Tinh tưởng rằng bởi vì gió to nên hắn không mở nổi miệng. Ngôn Tử Tinh gắng sức nâng hắn dậy, nhìn cái bụng đã đủ tháng của Thác Bạt Chân dường như cũng theo thân thể mà lắc lư lên xuống, không khỏi vô cùng lo lắng, dưới chân lại gấp gáp thêm mấy phần.

“A…”

Bỗng nhiên Thác Bạt Chân lảo đảo, bàn tay đang dắt cương ngựa chợt buông ra, thân thể hắn nghiêng đi, dưới sự dìu đỡ của Ngôn Tử Tinh lại trượt chân ngã sang một hướng khác.

Ngôn Tử Tinh nhất thời không lưu ý nên chẳng kịp đỡ lấy hắn, vội vàng nhào tới: “A Chân!”

Thác Bạt Chân ngã sấp trên mặt tuyết thật dày, khẽ bật ra một tiếng rêи ɾỉ, vòng hai tay ôm chặt lấy bụng.

Ban nãy lúc hắn còn ngồi trên lưng ngựa để tìm kiếm Ngôn Tử Tinh, bởi vì trong lòng đang lo lắng nên cũng không có cảm giác gì. Nhưng gió bão phô thiên cái địa, càng lúc càng trở nên lớn hơn. Khi hắn xuống ngựa liền cảm thấy bụng bắt đầu âm ỉ đau, trên mặt toát ra mồ hôi lạnh. Hạt mồ hôi rất nhỏ vừa toát ra khỏi lỗ chân lông liền bị đông thành sương mỏng, ngưng tụ trên gương mặt.

Thật vất vả mới tìm được Ngôn Tử Tinh, tên gia khỏa này quả nhiên đi chệch hướng một chút về phía nông trường. Thác Bạt Chân tìm được hắn liền cảm thấy nhẹ nhõm cả người, hai người lảo đảo đi về hướng bộ lạc, trong bất tri bất giác, bụng càng lúc càng đau.

Lúc mới bắt đầu còn là từng trận từng trận, Thác Bạt Chân vẫn có thể cố gắng nhẫn nại. Nhưng hiện tại càng lúc càng khó chịu, nhịn không được sẩy chân ngã gục xuống đất. Cũng may tuyết rơi trên mặt đất đã tích đến đầu gối, dày và êm xốp, ngã xuống cũng không bị thương, nhưng cảm giác đau đớn ở bụng khiến hắn không thể đứng dậy nổi, đau đến muốn lăn qua lộn lại.

“A Chân! A Chân!”

Ngôn Tử Tinh nhìn ra tình hình của hắn không được tốt, biết hắn đã đủ tháng, lúc này nói không chừng chuẩn bị sinh rồi.

Chính là cái gì càng đáng sợ thì càng dễ tới, nhìn dáng vẻ của Thác Bạt Chân, có lẽ thật sự là sắp sinh.

Ngôn Tử Tinh buộc dây cương của hai con ngựa vào nhau rồi cuộn thành một bó, túm trong tay dắt đi. Tay kia hắn phát lực, nửa đỡ nửa bế Thác Bạt Chân dậy.

“A Chân, cố gắng kiên trì thêm chút nữa, chúng ta sẽ về đến nhà ngay thôi!”

Thác Bạt Chân gật đầu thở hồng hộc, mỗi lần thở dốc đều trở nên cực kỳ cật lực, tiếng rêи ɾỉ vừa thoát ra khỏi cổ họng liền bị tiếng gió rít gào nuốt chửng đi mất.

Thác Bạt Chân nghiêng người dựa vào Ngôn Tử Tinh, thân hình không thể khống chế chỉ chực khuỵu xuống, hai bắp đùi đều mềm nhũn ra. Nhưng mà tính tình của hắn vốn đã có sự ngoan cố, liền tiếp tục đội cơn bão tuyết điên cuồng, đỡ lấy bụng mà bước từng bước cùng Ngôn Tử Tinh đi về phía bộ lạc.