06.
Vừa kết thúc buổi nghe học của ngày hôm nay, Lam Hi Thần liền gọi Ngụy Vô Tiện cùng với Lam Vong Cơ đến Hàn Thất, gặp Thanh Hành Quân cùng với một vị y sư.
Y sư này tên Lam Ngọc, là người cùng thế hệ với Thanh Hành Quân, y thuật cao siêu, kinh nghiệm phong phú, lại có nghiên cứu qua việc sinh dục của nam tử, ngay thẳng mà ổn định, rất đáng tin cậy, là y sư được Lam Khải Nhân và Thanh Hành Quân tín nhiệm nhất, đây đúng là người tốt nhất vào thời điểm này. Người này y thuật tuyệt vời, ở Lam gia rất được tôn kính, ngay cả Lam Vong Cơ cũng phải gọi hắn một tiếng đường thúc.
Bọn họ theo lẽ thường tình mà cúi đầu chào nhau, để Ngụy Vô Tiện gặp mặt Lam Ngọc, sau đó trực tiếp đi vào vấn đề chính.
Lam Ngọc nói: "Việc của Ngụy công tử và Vong Cơ, vừa rồi Hi Thần và Thanh Hành Quân đã nói qua những việc quan trọng cho ta. Sau này cách bảy ngày sẽ bắt mạch cho Ngụy công tử một lần để xác định đã mang thai hay chưa. Việc trông nom Ngụy công tử sau khi có thai cùng hỗ trợ sinh sản, tất cả đều do ta phụ trách."
Ngụy Vô Tiện cự tuyệt nói: "A? Không cần phải phiền hà đến mức đó.........Ta, ta mà mang thai, ta sẽ quay về Liên Hoa Ổ."
Nghe vậy, Lam Vong Cơ cúi đầu, mím chặt môi lại, trầm mặc không nói. Thanh Hành Quân và Lam Hi Thần khẽ liếc mắt nhìn nhau một cái.
Lam Hi Thần nói: "Ngụy công tử, ngươi vẫn nên ở lại Vân Thâm Bất Tri Xứ thì tốt hơn, dù sao chúng ta đều có trách nhiệm phải chăm nom, sao có thể để một mình ngươi gánh vác."
Ngụy Vô Tiện nói: " Trạch Vu Quân, thực sự không cần đâu, ta thực sự không quen nếu cứ phải ngồi ngu ngồi ngốc ở chỗ này của các ngươi, hơn nữa hôm trước ta và Lam Trạm đã bàn bạc qua rồi, ta sẽ quay về Liên Hoa Ổ nuôi, sau khi đứa nhỏ sinh ra sẽ cho các ngươi, theo họ Lam của các ngươi, ta không cần. Không cần lo ta sẽ cướp đứa nhỏ này với các ngươi..........."
Lam Hi Thần và Thanh Hành Quân lại liếc mắt nhìn nhau, cảm thấy diễn biến của sự việc có chút khác biệt so với suy đoán, thấy Lam Vong Cơ ngơ ngác đứng đó, không nói với nào, liền gọi: "Vong Cơ?" Lam Vong Cơ ngẩng đầu lên, Lam Hi Thần lại hỏi: "Các người đã thương lượng xong rồi sao?"
Lam Vong Cơ không gật cũng không lắc, vẫn không nói lời nào.
Thấy không ai nói gì, Ngụy Vô Tiện liền lên tiếng: "Lam tông chủ, Trạch Vu Quân, Lam y sư, nếu như không còn chuyện gì nữa, vậy ta xin phép được trở về phòng của ta trước."
Giọng nói của Lam Hi Thần có chút gấp gấp, hỏi: "Ngụy công tử, vì sao ngươi không ở Tĩnh Thất với Vong Cơ?"
Ngụy Vô Tiện nói: "Hả? Vì sao phải ở Tĩnh thất, cũng không phải là cần làm việc đó mỗi ngày, không phải bảy ngày sau mới có thể khám ra sao, nếu như không có, ta lại đến ngủ với Lam Vong Cơ, không được sao?"
Lam Ngọc nghiêm mặt nói: "Ngụy công tử, ngươi vẫn nên ở với Vong Cơ đi, có thể hỗ trợ bồi dưỡng tình cảm, đối với việc mang thai cũng là có lợi không có hại."
Ngụy Vô Tiện không thèm để bụng: "Ai dà, cái gì mà có lợi không có hại chứ..........Vậy nương nương ở trong không phải đều là chờ hoàng thượng gọi đến trong hạnh phúc, qua rồi lại về sao, cũng không phải là không thể sinh........" Từ từ, ta cảm thấy việc so sánh như thế này có chút không đúng.
"............" Thanh Hành Quân, Lam Hi Thần, Lam Ngọc, Lam Vong Cơ.
Lại là một sự xấu hổ không nói lên lời, Ngụy Vô Tiện sợ nhất việc này, hắn liền vội vã nói: "Ai, ha, cái kia, nếu đã không còn việc gì nữa thì ta đi trước đây, lại quay đầu nói với Lam Vong Cơ: "Lam Trạm, ta đi nha!"
Lam Vong Cơ chắp tay thi lễ với Lam Hi Thần, Thanh Hành Quân cùng với Lam Ngọc, sau đó liền đi sát theo Ngụy Vô Tiện, cùng nhau đi ra ngoài.
Đã nhiều ngày qua Ngụy Vô Tiện không ngủ ở Tĩnh thất, Lam Vong Cơ vẫn luôn đi theo hắn khi có thể, lộ rõ vẻ quan tâm, sợ đến mức Giang Trừng, Nhϊếp Hoài Tang và các thế gia đệ tử khác hay quàng vai bá cổ với Ngụy Vô Tiện sợ đến mức vừa thấy Lam Vong Cơ đi theo sau Ngụy Vô Tiện phải trốn đi thật nhanh. Dù là vậy thì Ngụy Vô Tiện vẫn không cảm thấy buồn chán, ngược lại lại có cảm giác an tâm khi được Lam Vong Cơ che chở, có chút lưu luyến cảm giác được y che chở.
Hai ngày lại trôi qua, rốt cuộc vẫn đến việc hai người cần làm vào ban đêm. Cả ngày nay Lam Vong Cơ đều không yên lòng, Ngụy Vô Tiện lại tựa như không thèm để ý, những thực chất trong lòng lại không ngừng suy nghĩ đến nó. Tan học, Ngụy Vô Tiện ở sau núi chơi lâu một chút, sau đó cùng Lam Vong Cơ dùng buổi tối, lại quay về phòng của bản thân để dọn đồ đến Tĩnh thất.
Vào phòng, Ngụy Vô Tiện liền chạy đến cách gian, lại phát hiện trên giường của cách gian lại chỉ có một tấm ván gỗ trụi lủi, không trải thêm tấm chiếu, liền hỏi: "Ơ? Lam Trạm, đệm giường ở phòng cách gian của ngươi đâu rồi?"
"Đã đem đi giặt giũ, còn chưa mang về." Lời nói này của Lam Vong Cơ là thật, hôm qua việc đầu tiên y làm khi vừa thức dậy chính là lấy hết đệm chăm ở bên này mang đi giặt. Y lại nói: "Ngụy Anh, hôm nay ngươi có thể ngủ với ta trên giường của gian ngoài."
"........" Ngụy Vô Tiện vốn muốn làm rõ việc làm xong thì hắn sẽ về phòng của mình, nhưng khi nghĩ lại, loại chuyện như này đều đã làm rồi, ngủ chung một giường thì có tính là gì, vì thế Ngụy Vô Tiện gật đầu đáp: "Đi đi."
Lại nhắc nhở: "Nhưng mà tư thế ngủ của ta rất không thành thật. Ban đêm ngươi đừng có bán ta đi đó....."
Lam Vong Cơ quay lưng về phía Ngụy Vô Tiện, khóe môi âm thầm nhếch lên, thản nhiên nói: "Không sao, không bán."
Cuối giờ Tuất, Lam Vong Cơ tắm rửa xong liền ngồi ở trước bàn gảy đàn, đây là một khúc nhạc có giai điệu vô cùng dễ nghe, co được giãn được, du dương uyển chuyển, dưới sự trình diễn vô cùng tinh tế của Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện đang tắm rửa ở bình phong cũng không khỏi tinh tế mà lắng nghe, cảm thấy ca khúc này có thể chạm đến nội tâm bên trong hắn, làm cho đồng cảm. Một lát sau, tắm rửa xong hắn liền đi ra bình phong, ngồi đối diện với Lam Vong Cơ ngồi im lặng nghe thêm một lúc.
Khúc nhạc này khiến cho nỗi lòng của Ngụy Vô Tiện dần dần bình ổn và tĩnh mịch lại, hắn rốt cuộc cũng tĩnh tâm, tinh tế đánh giá Lam Vong Cơ một lúc. Thấy người trước mặt tựa như trích tiên, Ngụy Vô Tiện không tự chủ được mà nở ra một nụ cười nhẹ, trong lòng thầm nghĩ: Màu mắt của Lam Trạm thật là nhạt, cơ thể lại thằng tắp, nhìn môi cũng thật là mềm, tay lớn mà lại thẳng thật đẹp mắt, thật không uổng phí, ngón tay thon dài, các đốt ngón tay phân minh, lúc trước khi làm một chút chuyện có sờ qua rồi, cũng rất ấm áp!
Ngụy Vô Tiện săm soi tay của mình, phát hiện là nhìn cũng rất đẹp, chỉ là nhỏ và đen hơn so với Lam Trạm một chút, ai, nhất định là do ta hay chơi đùa, phơi nắng! Nhưng mà trên người của ta cũng rất trắng nha! Mà Lam Trạm cũng thật là trắng! Lần trước ở lãnh tuyền có nhìn qua một lần, tiếc là lúc đó không để ý kỹ, trong hai đứa ai mới là người trắng hơn ta? Mà tên Lam Trạm nhìn nhã nhã nhặn nhặn, sao nơi đó lại lớn đến vậy? Lần trước làm cả miệng thấy đau....
???? Ta nghĩ cái gì vậy?
Ngụy Vô Tiện lắc lắc đầu, muốn ngăn cản những suy nghĩ nhiều không tả xiết này, mà đồng thời, Lam Vong Cơ đàn sai một nốt. Y nhanh chóng giấu hai tay xuống dưới án thư, nắm chặt tay lại thành quyền.
Trong lúc Ngụy Vô Tiện quan sát y, ngoài mặt của Lam Vong Cơ tuy là không chút gợn sóng, nhưng thực chất trong lòng sớm đã nổi sóng to gió lớn, hơi thở cũng có chút hỗn loạn, như là cực lực khống chế đôi tay đang run rẩy kia, làm bộ như không có việc gì xảy ra, nhìn qua rất bình tĩnh.
Ngụy Vô Tiện cười cười với Lam Vong Cơ, nói: “ Lam Trạm, sao ngươi không đàn nữa? Khúc nhạc này rất êm tai, tên là gì vậy?”
Nến đỏ vẫn đang cháy ở trên án thư, Ngụy Vô Tiện thì ngồi trước mặt. Ánh nến chiếu sáng gương mặt của Ngụy Vô Tiện càng làm cho nó ấm áp, khóe môi của thiếu niên cong lên, môi đỏ mọng, sống mũi cao thẳng, chóp mũi tinh tế, một đôi mắt đào hoa lại to lại sáng, đồng tử đen nhánh, trong mắt cũng phản chiếu lại những ánh lửa đang cháy, vốn dĩ khúc nhạc này còn chưa có tên, nhưng trong chớp mắt, trong lòng Lam Vong Cơ đã có đáp án, nhưng y chỉ có thể mấp máy miệng, không dám nói ra.
“Nè? Lam Trạm, sao ngươi không nói gì vậy, khúc nhạc này là do ai sáng tác thế?”
“ Là ta sáng tác nó........”
“ Dễ nghe, Lam Trạm, ngươi thật là giỏi!” Hắn nhưng lại một chút, sau đó hỏi: “Ngươi bảo là ngươi sáng tác, vậy có phải là chưa có tên hay không?”
Ngụy Vô Tiện ngọt ngào cười, nói: " Đến lúc nghĩ ra tên hay rồi, ngươi nhất định phải cho ta biết đầu tiên đó nha!”
“Được........”
Im lặng một lúc lâu, đôi tay nắm chặt thành quyền ở dưới án thư đã ướt đẫm mồ hôi. Y nhỏ giọng nói: “ Ngụy Anh, giờ Hợi........”
“A?” Ngụy Vô Tiện có chút hoài nghi, đương nhiên hắn biết mục đích đêm nay đến đây là gì, sững sờ một lúc, liền hiểu được hàm ý của Lam Vong Cơ, trái tim của hắn khẽ nảy lên hai nhịp, hai má trắng nõn kia nháy mắt đỏ lên, nói: “Vậy, vậy lên giường đi..........”
“Ừm.....”
...........................
(Tôi là đừng ngăn cách liêm sỉ của mí ngừi, nghĩ sao mà đòi H zay, chương này là ăn chay nhó =)))))))
...........................
Hai người làm như hôm trước mà hoàn thành chính sự. Lam Vong Cơ vẫn như cũ mà muốn làm phương thức như vậy để đáp lễ, Ngụy Vô Tiện vẫn như cũ mà cực lực ngăn cản. Sau đó hai người đi rửa mặt một chút rồi nói chuyện phiếm ở trên giường.
Ngụy Vô Tiện nghĩ nghĩ, rốt cuộc cũng nói ra những hoài nghi trong mấy ngày nay của hắn: “ Lam Trạm, sao ta cảm thấy, cách đối xử của ngươi với ta thật là khác nha? Tại sao ngươi lại đối tốt với ta như vậy? Ta có chút thụ sủng nhược kinh(*) đây này....”
(*) 受宠若惊: Thụ sủng nhược kinh – vì được sủng ái mà cảm thấy lo sợ.
Khi Ngụy Vô Tiện hỏi việc này thì Lam Vong Cơ cũng đang tự hỏi chính mình, y nhận ra mình có cơ hội xoay chuyển tình thế, nhưng chuyện này lại phát sinh. Y cảm thấy xấu hổ với Ngụy Anh. Nhưng thực ra chỉ như vậy thôi sao? Vốn dĩ bản thân đã luôn để ý đến hắn, người này quá mức gàn bướng khiêu thoát, luôn luôn vô tình hay cố ý mà chọc giận y, nội tâm luôn luôn bình lặng như ao tù nước đọng trong mười sáu năm qua, cứ như vậy mà bị hắn chọc cho gợn sóng, khiến cho y trở tay không kịp, không thể đối đáp lại.
Cho tới nay, những điều cũ kỹ mà Lam thị dạy sớm đã khắc sâu vào trong xương tủy của y, để cho y làm theo những gì đúng đắn, nhưng lại không thể nghe theo bản tâm. Việc này xảy ra như một bước đột phá, để cho Lam Vong Cơ có một lý do hoàn chỉnh để nghe theo bản tâm, đối mặt với Ngụy Vô Tiện, y có thể vô sở cố kị, tự nhiên sẽ được đáp lại.
Nhưng mỗi khi nghĩ đến những nữ tử mà Ngụy Vô Tiện đã nhắc đến, cùng với thái độ lần trước của Ngụy Vô Tiện, những câu nói của ngươi nọ đều có thể thấy hắn chỉ xem việc này như nhiệm vụ cần phải hoàn thành. Nói đến việc này, những cái tên kia gần đây luôn lẩn quẩn ở trong đầu của Lam Vong Cơ, làm cho y không dám nói ra, lại bất tri bất giác mà tâm khẩu không đồng nhất.
“ Ngụy Anh, việc này oan ức cho ngươi.......”
Trong mười sáu năm qua, những lời mà Lam Vong Cơ nói không đúng với tâm tư của mình, tất cả đều liên quan đến Ngụy Vô Tiện.
“A? Lam Trạm......sao ngươi lại nhắc đến việc này, ta đã nói rồi, ta sẽ không trách ngươi mà.” Nghe đến lời này của Ngụy Vô Tiện, Lam Vong Cơ có một nỗi mất mát khó hiểu, những thứ vô hình đang được tích cóp lại trong những ngày này tựa như rơi vào một khoảng không.
“Ngụy Anh, dù cho thế nào đi chăng nữa thì ta cũng phải chịu trách nhiệm, phải chăm sóc ngươi thật tốt.”
“Được rồi Lam Vong Cơ, ngươi làm gì thì làm, ta mệt rồi, ta muốn ngủ..." Ngụy Vô Tiện xoay người, đưa lưng về phía Lam Vong Cơ, không thèm nói gì thêm.
Trong chớp mắt, thời hạn bảy ngày đã đến, hôm nay không có khóa, hai người sớm đã bị gọi đến Nhã thất chờ công thẩm. Kim Quang Thiện đã tới lần nữa, đây là lần đầu tiên bắt mạch, trong lòng mọi người đều mang một nỗi mong chờ cùng bất an. Tất cả đều hy vọng đứa con cứu thế đã sinh trưởng trong bụng của Ngụy Vô Tiện.
Lam Ngọc giúp Ngụy Vô Tiện bắt mạch một lúc lâu, còn sử dụng linh lực để dò xét tốt hơn, trong mắt tràn đầy nghi hoặc và thăm dò, rốt cuộc Ngụy Vô Tiện cũng không nhịn được nữa mà hỏi: “ Lam y sư, sao rồi ạ? Thành chứ?”
Lam Ngọc cau mày, rút tay về, cúi đầu xuống không nói lời nào.
Thấy vậy, Ngụy Vô Tiện bĩu môi, hắn nói: “ Lam y sư, ngươi không nói thì ta cũng biết, không có thì không có, lúc trước ngươi đã từng nói với ta rồi mà, ta biết việc này sẽ không dễ dàng như nữ tử, ta và Lam Trạm trở về sẽ cố gắng hơn, biết đâu chừng lần sau sẽ có.”
Mọi người thoáng trở nên thất vọng, nhưng mà chỉ mới bảy ngày mà thôi, còn nhiều thời gian.
Thanh Hành Quân an ủi nói: “Ngụy công tử, Vong Cơ, hai người không cần quá mức ưu sầu vì việc này, không có nhiều gánh nặng và tâm lý mới tốt. Cần phải giữ tâm trạng ổn định.”
Kim Quang Thiện nghe vậy liền không vui, thịnh khí lăng nhân(*) mà nói: “Hả? Không thể nào! các ngươi vẫn nên cố gắng hơn! Hai người các ngươi, mấy ngày làm chuyện phòng the một lần hả?”
(*) Thịnh khí lăng nhân: tức giận mà lên mặt nạt nộ người khác.
Lam Vong Cơ bị Kim Quang Thiện hỏi đến cảm thấy khác biệt nối liền (*), hận không thể làm cho hồn phách ly thể. Ngụy Vô Tiện cũng có thể khẳng định, sự cảm thấy xấu hổ trong mười lăm năm qua của hắn rốt cuộc cũng quay về. Hai người không nói lời nào, Ngụy Vô Tiện luôn luôn không chịu thành thật vậy mà lúc này cũng chịu ngồi nghiêm chỉnh như bị điểm huyệt.
(*) Mọi người thứ lỗi cho sự ngu dốt này em không hiểu nó đang nói gì ở câu đó nên dịch chắp vá vậy thôi huhu
Lam Ngọc nói: "Kim tông chủ, dương nguyên có thể tích trữ ở trong cơ thể khoảng ba ngày, ta đã bảo bọn họ cách 3 ngày làm chuyện phong the một lần."
Kim Quang Thiện làm một bộ dạng vô cùng thiếu đánh, đập bàn thật mạnh, nói: "Cái gì? Cách ba ngày! Các ngươi thật đúng là biết cách bình tĩnh! Nam tử thụ thai vốn không dễ, vậy mà còn muốn cách ba ngày! Không được! Bắt đầu từ ngày hôm nay, ngày ngày làm việc vợ chồng!"
"........." Mọi người.
Mọi người lộ rõ vẻ kinh ngạc, không ai nói được lời nào.
Lam Ngọc giải thích: "Kim tông chủ, Ngụy công tử lấy thân là nam tử để hầu hạ, nếu như làm chuyện phong the quá mức thường xuyên, sợ là sẽ gây hại đến thân thể, hơn nữa đối với nguyên dương của Nhị công tử sẽ........."
"Chờ đã! Đợi đợi đợi đợi!!! Ngụy Vô Tiện rốt cuộc cũng không nghe nổi nữa, hắn xoa xoa tai, lớn tiếng nói: "Này, cái gì, các ngươi cứ ở đây bàn luận đi, có kết quả, nói cho ta với Lam Trạm biết là được!! Ta ta ta ta ta, bụng đau! Phải! Đau bụng! Bọn ta đi trước, hahahaha....." Nói xong, liền chạy đến túm lấy tay áo của Lam Vong Cơ, kéo y ra ngoài.
Ngụy Vô Tiện cứ vậy mà kéo theo cái người cứng nhắc kia chạy một mạch về Tĩnh thất, đến cửa Tĩnh thất, Ngụy Vô Tiện che giấu sự xấu hổ mà giả bộ ho hai tiếng, thử gọi y: "Lam, Lam Trạm......"
Lam Vong Cơ vẫn một bộ dạng ngơ ngác như người mất hồn, không nói lời nào.
"Lam Trạm, tai của ngươi đỏ quá........"
Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ chỉ mới nghỉ ngơi một hồi, cũng không sai biệt lắm, Ngụy Vô Tiện lại không da không mặt mà đùa giỡn, Lam Vong Cơ chỉ có thể như bình thường mà nói ra vài lời ngắn ngủi. Hai người an ủi nhau một lát, nói vài thứ linh tinh. Lam Hi Thần liền mang theo Lam Ngọc đến mở cửa Tĩnh thất.
Mới vừa rồi Lam Ngọc bắt mạch liền phát hiện ra điều dị thường, nhưng vì để giữ lại mặt mũi của hai thiếu niên kia, nên vẫn chưa phanh phui trước mặt mọi người, chỉ ở trước mặt Kim Quang Thiện mà nói với Lam Hi Thần là có chút chuyện quan trọng cần dặn dò hai người, bảo y dẫn đến Tĩnh thất.
Tận cho đến khi mọi người ngồi bên bàn ở Tĩnh thất, Lam Ngọc muốn nói lại thôi.
Lam Vong Cơ nhìn thấy sự băn khoăn của Lam Ngọc, nói: "Đường thúc, huynh trưởng cũng không phải người ngoài, nếu có chuyện gì thì ngài cứ nói thẳng là được."
Lam Ngọc nghe vậy liền gật đầu, đưa ánh mắt về phía Ngụy Vô Tiện.
Ngụy Vô Tiện nói: "Không sao không sao, Lam Trạm cũng đã nói không có việc gì rồi thì đương nhiên ta cũng không ngại, Lam y sư, ngươi cứ nói đi. Các ngươi đã thương lượng thế nào rồi? Muốn ta cùng với Lam Trạm mấy ngày một lần nha?"
Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện chăm chú lắng nghe, nghĩ rằng Lam Ngọc đến là để nói về việc vừa mới thương nghị, kết quả của việc hai người bọn họ mấy ngày làm một lần.
"Chúng ta không cần phải quá để ý lời nói của Kim tông chủ, vẫn như lời đã nói trước đây, cách ba ngày một lần." Lam Ngọc dừng lại một chút, có chút khó mở miệng, thấp giọng nói: "Chỉ là....."
"Chỉ là cái gì?" Ngụy Vô Tiện hỏi.
"Chỉ là.....Lúc ta khám, ngay cả khi dùng linh lực để tra xét, cộng thêm biểu hiện, Ngụy công tử vẫn là thân đồng tử....."
( Chị Pò said: note là trai tân =)))))))))
Ngụy Vô Tiện: "???"
Lam Vong Cơ: "..."
Lam Hi Thần: "..."
Những người ở đây đều giật mình.
Lam Ngọc sờ lên mạch đập của Lam Vong Cơ, vẫn như cũ mà dùng linh lực để dò xét, nhàn nhạt nói: "Vong Cơ, cũng là thân đồng tử...."
Ngụy Vô Tiện: "???"
Lam Vong Cơ: "..."
Lam Hi Thần: "..."
Lam Ngọc lại hỏi: "Không biết hai ngươi có thể nói cho ta, Ngụy công tử cùng với Vong Cơ, là làm thế nào để sinh hoạt vợ chồng không?"
Im lặng một hồi lâu, cuối cùng vẫn là Ngụy Vô Tiện da mặt dày nói trước: "Thì, chính là, dùng miệng.......ăn vào nha......"
Lam Hi Thần: "..."
Lam Ngọc: "..."
[TBC] ______________________________
Đăng theo giờ Trung nhé, chúc mừng sinh nhật Tiện Tiện!!!
Cày bộ này mợt quá mợt:((( muốn ngã vào lòng Ngụy Ing để xĩu:(((((
______________________________
Beta: Cá.
Trans by: Dannn_pie.
31.10.2021