Chương 16

16.

Từng câu từng chữ giống như thủy triều tràn vào não bộ, Lam Vong Cơ đứng chết trân tại chỗ, rèm mi buông xuống, trong lòng hiếm khi sinh ra vài phần hổ thẹn khó nói thành lời, không nói một câu, im lặng đến cực điểm.

Cái gì gọi là "chưa giao hoan với Càn nguyên, hình xăm của hắn vốn dĩ là không thể xuất hiện"? Theo như lời Ôn Tình nói, lúc đầu nàng cũng không biết đằng sau lưng hắn xăm cái gì. Chẳng lẽ lúc trước hình xăm đó không tồn tại? Cũng không phải là dấu hiệu do người khác để lại? Mà là cùng y làm... chuyện kia, sau đó mới xuất hiện?

"Vị ca ca này chính là sư huynh mà ngày nào Ngụy ca ca cũng nhắc đến sao? Tam thẩm nói Ngụy ca ca thật sự rất thích rất thích huynh ấy nha!"

"Hóa ra cái cây khô mà hắn thà chết không buông, không phải người thì nhất định không gả kia... chính là ngươi sao."

Người nhà họ Ôn tràn đầy vẻ tò mò, tuy lúc đầu gặp mặt còn có chút sợ sệt, nhưng giờ phút này lại giống như thấy một người chỉ được miêu tả qua miệng người khác từ lâu giờ đang người thật việc thật đứng trước mặt, cho nên tất cả đều lộ ra nét mặt kỳ quái. Khóe môi Lam Vong Cơ giật giật, ngọn lửa tưởng như đã hóa thành tro tàn trong đáy lòng y lại một lần nữa sống dậy, lặng lẽ mà bùng lên, mắt nhìn chằm chằm Ngụy Vô Tiện không rời:

"Đệ..."

"Khoan hãy ôn chuyện, Ngụy Vô Tiện ngươi mau lại đây, cho ta xem hình xăm một chút."

Ôn Tình ngắt ngang câu chuyện còn chưa được bắt đầu của hai người, cứ như là gấp lắm rồi, kéo Ngụy Vô Tiện đến một cái thạch động ở chỗ sâu nhất.

Ngụy Vô Tiện: "Ơ... Hả?"

Hắn theo bản năng mà quay đầu lại nhìn Lam Vong Cơ, dáng vẻ hệt như một tiểu tình nhân bị "ác bà bà*" bắt đi. Nhìn một lần còn chưa đủ, phải ném thêm vài ánh mắt tha thiết trông mong nữa về phía y thì mới vừa lòng. Hô hấp của Lam Vong Cơ khựng lại một chút, sau đó bước theo.

(*Ác bà bà: mẹ chồng cay nghiệt khó tính.)

Càng đi sâu vào phía trong, con đường nằm giữa vách đá càng thu hẹp dần, cuối cùng chỉ còn lại một hốc có giấu cơ quan bên trong, sau khi bẻ xuống thì có thể đi vào một gian thạch thất khác. Chỉ nhìn qua thôi đã thấy ám đạo này cực kỳ phức tạp lại khó đi, bất kỳ chỗ nào cũng có thể trở thành nơi ẩn náu.

"Mọi người cũng không cần biết quá rõ về chuyện hình xăm, nói ở đây vẫn tiện hơn."

Ôn Tình nhìn chằm Lam Vong Cơ, cuối cùng vẫn phải chấp nhận để y cùng vào. Nàng nâng ngọn đèn trong tay lên, hơi nghiêng bấc đèn châm lên ngọn nến trên giá gỗ, chớp mắt một cái cả gian thạch thất ngập tràn ánh sáng. Nàng nhấn Ngụy Vô Tiện ngồi xổm xuống, đưa tay định vén lọn tóc đang che sau gáy hắn lên để kiểm tra. Lam Vong Cơ thấy vậy thì nhíu mày, đang muốn nhấc tay lên cản. Phần gáy của Khôn trạch hầu như không thể để người khác tùy ý đυ.ng vào hay xem xét, nhất là Càn nguyên của Khôn trạch này còn đang ở đây, khó mà nhịn xuống được ham muốn độc chiếm của riêng mình.

"Ngươi cũng nhìn ra rồi, ta là một Trung dung. Mấy năm trước lúc hắn bị thương cũng do một tay ta lo liệu. Đại nam nhân thì nên khoan dung một chút, đừng có so đo nhiều như vậy."

Ôn Tình dùng ánh mắt thấu hiểu mà nhìn y một cái, thầm nghĩ xem ra vị sư huynh này cũng không "dịu dàng điềm tĩnh" như trong lời Ngụy Vô Tiện kể, ít nhất là vẫn cực kỳ xem trọng cái người tên là Ngụy Vô Tiện này:

"Đừng căng thẳng, chỉ là những việc đại phu nên làm thôi. Ta không đυ.ng được vào hắn, mà cũng không có hứng thú đυ.ng đến hắn."

Lam Vong Cơ không một tiếng động rút tay về. Ngụy Vô Tiện lại nhíu mày:

"Ôn Tình."

Ôn Tình nhún vai, có chút bất đắt dĩ, thầm nghĩ Khôn trạch gả ra ngoài đúng là bát nước đã hắt đi mà. Ngụy Vô Tiện quay đầu lại, có chút bồn chồn mà nhìn thẳng vào mắt Lam Vong Cơ, chỉ sợ y vì những lời trêu chọc kia mà cảm thấy không vui:

"Sư huynh, người lúc trước cứu ta là Ôn Tình, cho nên..."

Lam Vong Cơ: "Ừm."

Ngụy Vô Tiện ngượng ngùng ngậm miệng lại, để Ôn Tình kiểm tra phía sau mình, thỉnh thoảng khóe mắt vẫn liếc qua chỗ Lam Vong Cơ một chút, trái tim nâng lên hạ xuống không ngừng, hệt như một con thỏ đang nhảy lung tung trong l*иg ngực. Rõ ràng là hắn không bình tĩnh như những gì Lam Vong Cơ thấy. Khi nãy trong lúc hỗn loạn nên bắt buộc phải đè nén tâm tình xuống, giờ phút này thả lỏng một chút, hồi phục lại tinh thần, những việc đã xảy ra lập tức tràn ngập đầu óc.

Hắn vốn dĩ không muốn nhắc tới lần giao hoan kia, thế mà Ôn Tình lại không nể mặt tí nào mà khơi mào nói đến. Còn chưa kịp bịt miệng nàng ta thì đến lượt mấy người nhà họ Ôn xen thêm vài câu góp vui, khiến Ngụy Vô Tiện đã ngượng ngùng lại càng thêm bối rối. Hắn vẫn còn canh cánh trong lòng, một lần phóng túng trong tin kỳ phát huy tác dụng kia đến cùng là do hắn ép buộc sư huynh, hay là... sư huynh cũng mong muốn. Dù sao xa cách năm năm, chuyện gì cũng có thể xảy ra, chưa kể lúc trước hắn còn liều mạng trêu chọc khiến người ta tức muốn chết. Cũng may lúc này nhìn qua Lam Vong Cơ cũng không có ý muốn tính sổ với hắn, Ngụy Vô Tiện lén thở phào nhẹ nhõm một cái, lấy lại tinh thần, bất chấp mọi giá mà đấu mắt cùng Lam Vong Cơ.

"Hình xăm đâu?" Ôn Tình vừa đưa mắt kiểm tra thì "ơ" lên một tiếng, lẩm bẩm: "Chẳng có hình xăm nào cả."

Cả Ngụy Vô Tiện lẫn Lam Vong Cơ đều sững sờ. Lam Vong Cơ đưa mắt nhìn cái gáy cùng bả vai trần trụi, phát hiện ra hình xăm hoa da^ʍ bụt lúc trước nhìn thấy trên người Khôn trạch nhà mình bây giờ lại hoàn toàn biến mất, không để lại chút dấu vết nào, như thể khi đó chỉ là do y hoa mắt nhìn nhầm mà thôi. Lam Vong Cơ nhàn nhạt nói:

"Lúc nãy có."

Ngụy Vô Tiện bây giờ mới lấy lại tinh thần, trái tim trầm xuống, có chút xót xa. Từng chi tiết nhỏ vụn trong lúc triền miên từ từ hiện lên rõ ràng, khiến hắn xấu hổ mà ho nhẹ một cái, kéo áo ngoài vừa bị vạch ra về lại như cũ, nói:

"Không có cũng chẳng sao."

Ôn Tình nhìn chằm chằm nét mặt hắn trong chốc lát, sau đó khó mà tin được, hít vào một ngụm khí lạnh, nói:

"Nhưng mà sau khi giao hoan hình xăm sẽ xuất hiện, nếu như đánh dấu thì sẽ lưu lại trên da ngươi. Còn trường hợp sau khi kết thúc lại biến mất... y không đánh dấu ngươi sao?!"

Ngụy Vô Tiện cất giọng giảng hòa:

"Được rồi, mặc kệ đi."

Ôn Tình nghe hắn nói xong lại bày ra dáng vẻ nhất định phải tính toán cho ra nhẽ, lúc ngẩng đầu lên ánh mắt mang theo ba phần ý lạnh, khi nhìn Lam Vong Cơ chỉ còn thiếu nước đem mấy chữ "Thế mà ngươi lại đối xử với hắn như vậy" khắc ở trong mắt, hận không thể rèn sắt thành thép mà vỗ vào gáy Ngụy Vô Tiện một cái:

"Kệ cái gì mà kệ? Đây chẳng phải là công toi lăn giường một đêm sau đó còn không cần đối phương chịu trách nhiệm tí nào sao? Giữ thân như ngọc nhiều năm như vậy, ngươi bị điên rồi hả?!"

Ngụy Vô Tiện: "..."

Ngụy Vô Tiện cười khổ nói:

"Bà cô của tôi ơi, ngươi đừng nói nữa có được không?"

Câu này lại càng khiến Ôn Tình kinh hãi hơn:

"Ngươi không nói cho y biết?"

Ngụy Vô Tiện nói:

"Được rồi, đừng nói nữa mà."

Lam Vong Cơ nghe hai người bọn họ nói qua nói lại vài ba câu vẫn không hiểu cụ thể chuyện như thế nào, đang định mở miệng giải thích thì thấy Ôn Tình đứng che trước người Ngụy Vô Tiện, không giấu nổi sự tức giận mà nói:

"Lam gia nhị công tử phải không, hắn không muốn nói cho ngươi biết, vậy được, để ta nói cho ngươi nghe."

Nàng chỉ vào Ngụy Vô Tiện, nói:

"Ngươi có biết mấy năm nay hắn trải qua như thế nào không? Ốm đau nằm yên dưỡng bệnh không xuống khỏi giường, không thể tiếp xúc với người khác, không thể gặp gió dính nước, cũng không thể chịu nổi kí©h thí©ɧ quá lớn! Hôm nay thấy hắn có thể gần gũi một Càn nguyên như vậy ta đây còn kinh ngạc một phen, ngày trước hắn ngửi được mùi hương của Càn nguyên sẽ giống như chim sợ cành cong, co rúm người lại rồi run rẩy, vừa sợ hãi vừa ghét bỏ vô cùng, mấy tháng nay mới đỡ hơn một chút. Không nghĩ đến lại ngay lập tức gặp được ngươi!"

Lam Vong Cơ cảm thấy mình hít thở cũng không thông nữa rồi:

"Sao lại thế?"

"Năm năm trước, lúc ta nhặt được hắn ở bờ sông, hắn chỉ còn lại nửa cái mạng thôi, toàn thân máu me be bét. Đổi lại là người khác thì đã sớm mất mạng rồi, đâu có thể chịu đựng được việc trôi dạt trong nước sông mùa đông lạnh đến mức đóng băng! Tuy là vậy nhưng hắn vẫn cố chấp mà bảo vệ tuyến thể sau gáy chính mình, không để bất kỳ Càn nguyên nào có thể đánh dấu hắn."

Ôn Tình gằn từng chữ từng chữ một, thanh âm lạnh lùng đến cực điểm:

"Ngươi nghĩ xem vì sao hắn phải như vậy? Còn không phải là một lòng một dạ chỉ nghĩ đến ngươi thôi sao!"

Từ xưa đến nay, Khôn trạch luôn luôn yếu đuối cần người khác bảo vệ. Cho dù Ngụy Vô Tiện là người luyện võ, cũng không kém Càn nguyên là bao, thế nhưng lúc trên núi rơi vào tay địch, bị ép dùng thuốc sau đó dùng đủ mọi cách tra khảo, cuối cùng cũng không chịu nổi, co quắp run rẩy. Những kẻ dùng hình tra hỏi đều là Càn nguyên, lại còn toàn là Càn nguyên đã quen thượng cẳng tay hạ cẳng chân, xuống tay tàn nhẫn. Đến tận khi một tên có ý đồ xấu muốn đánh dấu hắn thì Ngụy Vô Tiện vùng dậy đánh trả, thà đồng quy vu tận cũng không khuất phục, sau đó trượt chân mà rơi xuống vách núi sâu.

Một Khôn trạch cả đời chỉ có thể được một Càn nguyên đánh dấu, một khi để lại tiêu ký thì chính là suốt đời suốt kiếp. Nhưng Càn nguyên thì khác, có thể đánh dấu nhiều Khôn trạch. Nếu sau này Càn nguyên không muốn Khôn trạch đó nữa, Khôn trạch đã bị đánh dấu sẽ phải chịu sự đau đớn giống như lột da róc thịt, không thể để bất kỳ kẻ nào đánh dấu lại lần nữa. Tất cả Khôn trạch đều thầm mong được người mình yêu đánh dấu, nếu không đến tin kỳ dục hỏa dâng lên, sự kɧoáı ©ảʍ thể xác cùng nỗi đau đớn tinh thần sẽ đối chọi tranh đấu với nhau, nhẹ thì thần trí tan rã, nặng thì toàn thân tàn phế. Từ trước đến nay Khôn trạch cũng không uyển chuyển đa tình giống như trong thoại bản, luôn luôn có người phải đau khổ cả đời vì không thể gắn kết với người mà mình yêu.

Ngụy Vô Tiện không hề là một người đa tình. Hắn đã dâng tặng tất cả trái tim cho sư huynh của mình lâu rồi...

Thiếu niên mười sáu tuổi chưa phân hóa được bao lâu, cũng chưa được Càn nguyên của mình đánh dấu, trong một thời gian ngắn lại cảm nhận được nhiều mùi vị của Càn nguyên trưởng thành như vậy, lý trí của hắn gần như bị bào mòn sạch sẽ. Hai đấm khó chống bốn tay, bị người ta túm đầu ép xuống đất mà tra khảo, xương khớp toàn thân nứt gãy đau đớn vô cùng, gương mặt nhuốm đầy máu loãng, ngọn nến nóng rực dí sát gò má mà đe dọa, trong lúc rối loạn đã đốt cháy mất một bên tua ngọc bội của hắn, rơi trên mặt đất.

Nhưng khi tên Càn nguyên kia muốn vạch tóc hắn ra chạm vào tuyến thể sau gáy thì Ngụy Vô Tiện không thể nhẫn nhục được nữa, dùng hết sức bình sinh xoay người đạp một phát vào bụng tên kia, lòng bàn tay vận lực, rắc một tiếng mà bẻ gãy tay đối phương kèm theo một tiếng "a" thảm thiết. Ngụy Vô Tiện lảo đảo kéo một thân thương tích đang chảy máu ròng ròng, bị người ta vây đến vách núi, lúc bên kia tấn công đến thì cũng là thời điểm hắn buông mình xuống vực sâu đen ngòm. Bên trên vách núi vang lên vài tiếng kêu hoảng hốt, dù sao thì mệnh lệnh mà Ôn Triều hạ xuống là phải moi ra được bí mật từ trong miệng hắn chứ không muốn cái mạng nhỏ này. Núi cao vực sâu như vậy, một khi nhảy xuống, đến xương cũng chẳng còn.

Ngụy Vô Tiện đã sớm chẳng còn nghe thấy bọn chúng nói cái gì, xung quanh chỉ còn lại ánh mặt trời yếu ớt cùng vách núi sâu hòa thành một thể, gió lạnh không ngừng rít gào bên tai, quất qua đôi mắt nhuốm đầy máu tươi nhầy nhụa, thần trí dần trở nên mơ hồ. Nước sông mùa đông lạnh vô cùng, còn lâu mới được như l*иg ngực ấm áp của sư huynh, trong chốc lát đã bao trùm lấy hắn. Cảm giác buốt giá như từng chiếc kim nhỏ đâm vào trong kinh mạch, miệng vết thương đau đớn như ai đó đang cầm dao mà từ từ cứa rách mỗi tấc da thịt, chỉ trong nháy mắt dòng nước lạnh lẽo kia đã hoàn toàn nuốt chửng hắn.

Nhưng mà ngay sau đó, cảm giác sợ hãi lại ùn ùn kéo đến, những suy nghĩ giống chiếc đèn kéo quân không ngừng quay vòng vòng trong đầu hắn. Ngụy Vô Tiện thật sự rất sợ, sợ sau khi sư huynh trở về không thấy mình đâu sẽ cảm thấy khổ sở...

Sau khi Ôn Triều điều động phần lớn nhân lực đi rồi, Ôn Tình mới lên đường, nhân cơ hội này mang theo một chi không thuộc huyết mạch chính thống còn sót lại chạy trốn. Lúc vớt được Ngụy Vô Tiện ở bờ sông thì hắn đã lạnh cứng rồi. Vốn nghĩ trong đầu thêm một chuyện chẳng bằng bớt đi một chuyện, nhưng lại không thể nào nhẫn tâm nổi. Nhất là khi nhìn thấy ngọc bội còn đeo ở bên hông của thiếu niên kia, nàng lại càng hạ quyết tâm phải cứu hắn tỉnh lại bằng được.

Nói đến cũng thật trùng hợp, năm đó phụ mẫu nàng từng nhận ân trạch của Tàng Sắc tán nhân, ngày còn bé nàng có ấn tượng cực kỳ sâu sắc với nữ tử xinh đẹp như tiên trên trời kia, hơn nữa còn nhớ rõ miếng ngọc bội mà bà đeo bên hông. Màu sắc hoa văn đã in sâu trong trí nhớ, chỉ cần nhìn thoáng qua đã nhận ra ngay. Nàng ra sức cứu chữa suốt một đêm mới đem cái mạng của Ngụy Vô Tiện từ trong ranh giới sống chết kéo về. Lúc Ôn Tình bắt đầu xử lý những vết thương chằng chịt chỉ cần nhìn thôi cũng khiến người khác ê cả răng, vừa nhiều lại còn sâu trên người Ngụy Vô Tiện thì mới vô cùng ngạc nhiên, cơ thể thiếu niên này vậy mà kiên cường cứng cỏi không kém Càn nguyên là bao. Ôn Tình chưa từng thấy ai bị thương nặng đến mức đó mà còn cứu được, cho dù là những Càn nguyên mà nàng từng muốn cứu trong quá khứ cũng không được như hắn. Thế mà Ngụy Vô Tiện lại có thể làm được.

Từ trên xuống dưới không thiếu những vết thương bị nhiễm trùng bỏng rát giống như bị thiêu đốt, đau đến mức hắn cuộn tròn trên giường, sắc mặt tái nhợt, trán đầy mồ hôi lạnh, y phục toàn thân cũng bị mồ hôi làm cho ướt đẫm. Hắn nằm đó, run rẩy đến mức hai hàm răng va lộp cộp vào nhau, không nói nổi một câu, chỉ có thể phát ra từng tiếng nức nở hệt như con thú nhỏ bị thương, khiến cho Ôn bà bà giúp hắn lau mồ hôi nghe thấy cũng đau lòng đến rơi lệ.

Hắn hôn mê suốt một tháng trời mới tỉnh lại.

Lúc hắn vừa mở mắt, Ôn Tình cùng mấy người nhà họ Ôn cũng đang ở đó. Ngụy Vô Tiện lại giống như bị khí tức của một Càn nguyên trong đám người kí©h thí©ɧ, rên lên vài tiếng "ư ư" sợ hãi rồi lùi vào trong góc phòng, khóe môi run rẩy không nói nên lời. Ôn Tình vội vàng bảo người nọ ra ngoài trước, chỉ để mình Khôn trạch và Trung dung ở lại, lúc này Ngụy Vô Tiện mới khá hơn một chút. Nhưng thiếu niên kia vẫn dùng hai tay ôm đầu, dường như là sợ ai đó đánh mình, cánh môi hé ra rồi lại khép lại, cuối cùng mới lẩy ba lẩy bẩy mà phun ra một câu:

"Sư huynh..."

Nhìn hắn cực kỳ chật vật, nước mắt đong đầy khóe mi, khớp hàm cắn chặt, vành mắt đỏ ửng, hết lần này đến lần khác lặp lại tiếng "sư huynh" kia. Giống hệt như uất ức đến ngập trời, muốn người đó mau mau ôm mình vào lòng rồi dịu dàng vuốt ve đỉnh đầu mà an ủi. Lúc Ôn Tình chữa trị cho hắn cũng kiểm tra qua ngón tay. Ngoại trừ những vết chai mỏng do luyện võ mà có thì chẳng hề có chút thô ráp nào, thậm chí có thể nói là mềm mại vô cùng. Có lẽ lúc trước là một tiểu thiếu gia được người ta che chở thật tốt, không để hắn phải chịu dù chỉ là nửa điểm tủi thân.

Một mạch này của Ôn Tình là từ thời cha chú bị Ôn gia cưỡng ép sát nhập vào nội môn. Lúc Thanh Hành Quân còn làm minh chủ võ lâm, nhờ vào Xạ Nhật chi chinh mà tru sát được nghiệp chướng của giang hồ Ôn Nhược Hàn. Từ đó Ôn gia cũng tan đàn xẻ nghé, không còn được mấy kẻ sống sót. Tuy nhiên, bên ngoài thì là vậy, nhưng bản chất bên trong thì không hẳn thế. Trước khi Ôn Nhược Hàn chết đã kịp đem tiểu nhi tử Ôn Triều giao cho một chi trong Ôn gia, đem cả một mạch của Ôn Tình nhập vào, giao lệnh bài nắm quyền cho Ôn Triều cất giữ. Cuối cùng, đám người này trốn thoát ngay dưới mi mắt của võ lâm bách gia, biệt tích mấy năm không thấy bóng. Trên đời này gần như không ai biết chuyện, nhưng Ôn Tình từ lâu đã muốn mang một chi này rời đi. Bản chất của Ôn Triều ác độc âm lãnh, tất nhiên tạo nghiệt sẽ phải chịu báo ứng. Một chi này của Ôn Tình toàn là người già, phụ nữ cùng trẻ nhỏ, tất cả đều dựa vào y thuật của nàng mới không bị vứt bỏ trên đường trốn chạy.

Hành động lần này của Ôn Triều nàng cũng đoán được phần nào, đơn giản là chỉ muốn moi được bí mật của "Vạn quân chi đạo" từ trong miệng Ngụy Vô Tiện nhằm chấn hưng lại Ôn gia. Nhưng trăm triệu lần lại không nghĩ đến, bí mật kia nằm ngay trên người Ngụy Vô Tiện, hơn nữa làm thế nào để hóa giải bí mật đó cũng chỉ còn lại hậu nhân của người đã từng nhận được ân trạch của Tàng Sắc tán nhân nắm được, là do phụ mẫu nói cho nàng biết.

Người trong thiên hạ đều nói, trung tâm của vùng Trung Nguyên có một kim tài bảo khố, đủ để nuôi vạn quân đoạt thiên hạ. Người tìm được nó sẽ có bản lĩnh phi thường, xưng bá võ lâm dễ như trở bàn tay. Nhưng bọn họ lại không biết rằng, kim tài bảo khố kia nằm ngay dưới một gian khách điếm nhỏ không đáng đặt vào mắt, lại còn nằm ở vùng núi hoang Trần Châu. Ngọc bội trong tay Ngụy Vô Tiện chính là "chìa khóa" để mở ra cửa lớn của khách điếm bụi bặm phủ dày kia, cũng chính là mở ra kim tài bảo khố mà ai ai cũng ao ước. Bí mật của bảo khố thì nằm ngay trên hình xăm của Ngụy Vô Tiện. Tàng Sắc tán nhân thuộc một mạch của Miêu Cương, phần lớn đều thông thạo vu thuật. Đứa trẻ nào ra đời cũng sẽ được mẫu thân dùng thuốc nước vẽ lên người một hình xăm, cho đến khi lớn lên thành Khôn trạch bị đánh dấu hoặc thành Càn nguyên đánh dấu xong người khác thì mới có thể cùng người bầu bạn suốt đời biết được bí mật này.

Trong ngọc bội mà Tàng Sắc tán nhân để lại cho Ngụy Vô Tiện chứa rất nhiều linh đan cứu mạng, có tác dụng đặc biệt là ngăn chặn dục hỏa bùng nổ khi đến tin kỳ, cũng có thể giải được trăm loại độc. Công hiệu ức chế của nó đủ để đối phó với tin kỳ xảy ra trong hơn năm mươi năm, nói cho cùng thì khi Khôn trạch hơn năm mươi tuổi cũng sẽ không bị tin kỳ ảnh hưởng nhiều nữa. Cho dù không nói rõ, nhưng Ôn Tình cũng có thể đoán được dụng ý của bà. Chẳng qua là cho hài tử của chính mình hai con đường để lựa chọn. Một là cả đời không biết đến bí mật này, tự do phóng khoáng mà sống tốt. Hai là khi tìm thấy người mình yêu thì nhất định phải chia sẻ bí mật cùng đối phương.

Nhưng mọi chuyện lại không thể hoàn toàn diễn ra theo kế hoạch, ngày đó Ngụy Vô Tiện chịu đả kích lớn, thông thường tin kỳ một năm mới đến một lần lại trở nên thường xuyên hơn, gần như tháng nào cũng sẽ phát tác. Huyết mạch của người này lại đặc biệt, Thanh tu hoàn bình thường không có tác dụng, chỉ có linh đan mới giải quyết được. Cho nên thuốc rất nhanh hết, trước khi Lam Vong Cơ đến đây thì chỉ còn lại một viên duy nhất. Ngụy Vô Tiện cũng không dùng nó, thay vào đó, hắn giao lại cho Ôn Ninh. Tỷ tỷ của gã ra ngoài không may gặp phải mai phục của Ôn gia, trúng phải kịch độc bí truyền mà linh đan giải được bách độc cũng bó tay. Ôn Ninh không thể không lên đường đi trộm thuốc giải. Khách điếm mở cửa vẫn cần có ông chủ ở lại trấn giữ, rõ ràng là Ngụy Vô Tiện hắn không thể tự mình đi trộm thuốc, tin kỳ cũng sắp đến, càng dễ gặp nguy hiểm hơn so với Ôn Ninh. Ngụy Vô Tiện nghĩ rằng nếu như Ôn Ninh gặp phải phiền phức thì viên thuốc cuối cùng này cũng sẽ cứu được một mạng của gã. Suy cho cùng, Ngụy Vô Tiện vẫn thiếu tỷ đệ nhà họ một cái ơn cứu mạng.

Lần này hành động đúng là có lừa gạt Ôn Tình, sau khi nàng ta biết được thì nổi trận lôi đình, nhưng cũng không biết phải làm thế nào. Ôn Ninh không may bị bắt, lần này không biết Ôn Triều học khôn từ người nào, giấu tên mà giao người lại cho một tiêu cục không biết rõ chuyện, áp tải người đến Trần Châu. Trên đường áp vận thế nào cũng dẫn dụ được đám Ngụy Vô Tiện ra cứu người, lúc đó sẽ có cơ hội quăng một mẻ lưới tóm gọn. Trong lòng Ngụy Vô Tiện hiểu rõ, tên khốn kia không biết bất kỳ cái gì về địa đạo bí mật này, cho nên mới lên kế hoạch cứu người rồi đem giấu đi.

Thế nhưng ngàn tính vạn tính, lại không tính đến chuyện ngoài ý muốn mang tên Lam Vong Cơ này!