Chương 15

15.

Loạt chuyện kia xảy ra trong lúc hồ đồ hiếm gặp, Ngụy Vô Tiện sau khi tỉnh táo lại cũng cảm thấy mờ mịt, từng hình ảnh nhỏ vụn dần hiện lên trong đầu, lập tức đỏ mặt cúi đầu không dám ngẩng lên, ngay cả dũng khí nhìn đối phương một cái cũng không có. Hắn chỉ chầm chậm khép mắt lại, thừa dịp Lam Vong Cơ buông lỏng tinh thần mà ép đến "hôn loạn" y. Đến tận khi nãy không yên tâm, vội vàng nhảy từ trong địa đạo ra đẩy Lam Vong Cơ ngã xuống đất, sau đó bị mùi đàn hương quen thuộc bao bọc kín kẽ từ trên xuống dưới, Ngụy Vô Tiện mới không khống chế được mà run lên một cái, hận không thể đem đầu vùi sâu vào l*иg ngực Lam Vong Cơ.

Lam Vong Cơ khó khăn thở dốc một hơi, cánh tay dùng sức mà siết chặt người trong lòng, như muốn đem hắn khảm sâu vào cốt nhục. Vành mắt Ngụy Vô Tiện lập tức nóng lên, vươn tay qua liều mạng mà ôm chặt lấy y, trái tim đập nhanh đến mức muốn nhảy ra ngoài đến nơi rồi.

Trước đây, sư huynh thích nhất là ôm hắn như thế này, tựa cằm lên hõm vai hắn mà ngửi lấy mùi hương ngọt ngào trên người tiểu sư đệ mà y luôn yêu thương. Lúc ấy, toàn thân vì luyện võ vất vả như được xoa dịu, trong thoáng chốc sẽ trở nên thư thái hơn rất nhiều. Lam Vong Cơ cũng là người, chẳng thể nào mà vĩnh viễn không mệt mỏi không khó chịu.

Ngụy Vô Tiện từ nhỏ đã quen biết y, đương nhiên là hiểu rõ điều này. Cho nên vừa rồi chỉ vừa thoáng cảm nhận được sư huynh nhà mình có chút khổ sở, Ngụy Vô Tiện không thể nào mà nhẫn tâm tiếp tục kìm nén nữa, thầm nghĩ, mặc kệ đi, cùng lắm là chết thôi. Hắn thật sự không thể nhìn Lam Vong Cơ khổ sở như vậy. Chỉ cần y khổ sở một chút, hắn đã cảm thấy như trời sắp sập đến nơi rồi, trong lòng vừa xót xa vừa bất lực.

Nhưng bây giờ thì hình như không đúng lúc cho lắm.

Ngụy Vô Tiện hít sâu một hơi, cố gắng lấy lại lý trí, nhẹ nhàng mà vỗ vỗ lưng Lam Vong Cơ:

"Không được, chúng ta..."

Cả người Lam Vong Cơ cứng đờ, sắc mặt tái nhợt mà thả lỏng tay. Ngụy Vô Tiện lập tức nhận ra, một tay luống cuống ôm lấy thắt lưng Lam Vong Cơ, tay còn lại nện một chưởng xuống cạnh giường, vội vàng nói:

"Ý ta là đợi lát nữa rồi ôm, chỗ này không thể ở lâu, chúng ta xuống dưới trước đã."

Nghe vậy, hơi thở của Lam Vong Cơ cũng hòa hoãn lại, thấp giọng đáp:

"Ừ."

Ngay lúc đợt mưa tên một lần nữa công kích đến, hai người vội vàng nhảy xuống dưới thông đạo.

Ám đạo này rất dài, ngay sau khi hai người tiến vào thì phiến đá bên trên "rầm" một tiếng rồi khép lại. Một mũi tên bắn thẳng vào phiến đá, bị cong đến biến dạng, bay sang chỗ khác. Ngụy Vô Tiện vốn định bảo vệ đỉnh đầu của Lam Vong Cơ, nhưng cuối cùng một chữ cũng không nói ra, chỉ ngoan ngoãn vùi đầu vào trong l*иg ngực vững chãi của nam nhân đang ôm lấy mình, một tay vịn lên vai y, trên mặt tràn đầy ý cười, trong lòng cũng mềm mại như bông. Vừa rồi lúc nhảy xuống, sư huynh đem hắn ôm vào trong lòng mà bảo vệ, bàn tay ấm áp giúp hắn che chở đỉnh đầu.

Tuy trong lòng hắn thầm nghĩ địa đạo này nếu dài thêm một chút thì tốt rồi, nhưng bên dưới lòng đất đào cũng không sâu lắm, chỉ trong chốc lát cả hai đã đáp xuống. Ngụy Vô Tiện đưa tay giúp Lam Vong Cơ ổn định bước chân, tay còn lại cũng không rảnh rỗi, sờ soạng vách đá bên cạnh tìm cơ quan, trở tay vặn một cái.

"Lạch cạch."

Cửa đá trước mặt chậm rãi đóng chặt lại, chẳng còn lấy một khe hở, ngoại trừ người bên trong ra thì không ai có thể mở ra được.

"Chúng ta biến mất như vậy nhất định sẽ khiến bọn chúng nghi ngờ ở đó có cơ quan." Ngụy Vô Tiện vừa ngước mắt lên nhìn vừa nói: "Sớm muộn gì cũng bị phát hiện mà thôi, có thể ngăn được đến đâu thì ngăn, sau đó tính tiếp."

Lam Vong Cơ: "Ừ."

Y im lặng trong chốc lát, thấp giọng hỏi:

"Tay, đau không?"

Ngụy Vô Tiện: "Hả?"

Lam Vong Cơ mím môi, đưa mắt nhìn cánh tay trái của hắn. Ngụy Vô Tiện vội đáp:

"À à! Không đau không đau!"

Hắn xoay xoay cổ tay trước mặt Lam Vong Cơ, cười nói:

"Không đau tí nào hết."

Rõ ràng đã có một mảng thâm tím trên mu bàn tay, nhưng hắn vẫn làm ra vẻ không vấn đề gì mà cợt nhả. Ấn đường của Lam Vong Cơ nhíu chặt, bắt lấy tay hắn nói:

"Để ta xem xem."

Ngụy Vô Tiện hớn hở nói:

"Lam nhị công tử, ngày hôm nay huynh đã túm tay ta bao nhiêu lần rồi?"

Đầu ngón tay Lam Vong Cơ khựng lại một chút, đôi mắt lưu ly nhìn hắn chằm chằm. Ngụy Vô Tiện lập tức im mồm. Chẳng qua là muốn trêu chọc để giảm bớt bầu không khí gượng gạo khó nói này thôi, thật ra Ngụy Vô Tiện cũng không muốn giải thích kỹ càng cho y nghe. Dù sao thì hắn mang Lam Vong Cơ xuống dưới này cũng là hành động bộc phát, khiến kế hoạch thay đổi hoàn toàn.

Một lần nữa gặp lại sư huynh đã năm năm xa cách, đúng thật không biết nên nói là tốt hay không tốt. Tuy trong lòng cực kỳ vui mừng, nhưng lại bỗng dưng có thêm chút chột dạ. Dù sao lúc mới gặp mặt cũng loạn thất bát tao mà nói nhăng nói cuội một tràng, lại còn... hiếm khi hồ đồ mà làm qua một lần. Đến tận lúc này hai chân của Ngụy Vô Tiện vẫn còn run rẩy, đằng sau vẫn cảm thấy có vật gì đó vừa nóng vừa cứng đang nhét bên trong, tính khí giữa hai chân dường như còn nhung nhớ bàn tay thô bạo của y. Càng khỏi phải nói đến hậu huyệt còn chưa được lau sạch sẽ khô ráo, có thứ gì đó từ trong dũng đạo chạy dọc theo bắp đùi, thấm ướt cả quần dài.

Tất cả mọi thứ đều là nam nhân trước mắt này đem đến cho hắn.

Hắn cùng sư huynh, thật sự đã làm chuyện kia rồi.

Cũng may dưới này quá tối, nếu không thì Ngụy Vô Tiện cũng không che giấu nổi hai gò má đang đỏ ửng lên cùng tiếng tim đập dồn dập của chính mình. Hắn chăm chú nhìn Lam Vong Cơ hạ mắt cẩn thận kiểm tra tay mình. Mấy đầu ngón tay do cầm kiếm lâu ngày mà hơi chai sạn, nhẹ nhàng đặt lên cổ tay hắn mà xoa xoa, động tác vuốt ve khiến Ngụy Vô Tiện khẽ siết tay lại.

"Rất đau?"

Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ: Không phải đau, là huynh đứng gần ta quá...

Khoảng cách thân mật như vậy khiến hắn không nhịn được mà muốn hôn y.

Hình như nhận thấy Ngụy Vô Tiện muốn nói gì đó nhưng lại thôi, Lam Vong Cơ ngẩng đầu lên nhìn hắn. Động tác này khiến chóp mũi sát chóp mũi, bốn cánh môi suýt nữa thì chạm vào nhau.

Tiểu sư đệ của y đã khác xưa nhiều lắm, lúc vừa nhìn thấy Lam Vong Cơ đã có cảm giác như vậy rồi. Nhưng mà thời khắc này vẫn vô cùng ngoan ngoãn, đôi mắt đen nhánh giống hệt năm đó, chăm chú nhìn y. Đồng tử của Lam Vong Cơ khẽ động, nghiêng mặt sang một bên, không thể kiềm chế được, muốn hôn lên đôi môi đỏ hồng còn vương ánh nước kia.

"Ai đấy?"

Ánh đèn chiếu đến chỗ hai người đang đứng cạnh vách đá, một nữ nhân khẽ quát lên. Lam Vong Cơ lập tức đem người kéo ra phía sau, cả người căng lên, tay vịn trên chuôi Tị Trần. Người phía sau y lúc này mới kịp phản ứng, đè lại hơi thở gấp gáp, giọng nói có chút khàn khàn:

"Ôn Tình, là ta."

Nữ nhân kia nheo mắt lại, giơ cao ngọn đèn hơn một chút, cuối cùng mới thở phào một hơi:

"A Ninh nói ngươi xuống đến đây rồi còn quay lên. Ta còn tưởng rằng ngươi làm sao..."

Nàng đột nhiên khựng lại, sau đó vô cùng cảnh giác hỏi:

"Y là ai vậy?"

"Nàng là bằng hữu của ta." Ngụy Vô Tiện vỗ vỗ lên mu bàn tay của Lam Vong Cơ trấn an rồi vòng ra phía trước y, cười cười nói với Ôn Tình: "Có thể tin được, đừng căng thẳng."

Ôn Tình nghe vậy thì nhướng mày lên:

"Ngươi chắc chứ?"

Ngụy Vô Tiện gật gật đầu:

"Bọn họ đâu rồi?"

Ôn Tình đánh giá Lam Vong Cơ một lúc lâu rồi thở dài, xoay người nói:

"Đi theo ta."

Trong địa đạo có mấy cái thạch động, xem ra là đã đào xong từ trước, có cái chứa được một người, có cái thì vài ba người ở vẫn ổn, thậm chí bên trong còn có giường đá, lương khô và nước sạch để sẵn trên bàn. Ôn Tình dẫn bọn họ đi qua mấy đường đá gấp khúc rồi dừng lại trước vách đá, đưa tay kéo một cái. Cơ quan lõm xuống bên dưới lập tức xuất hiện, nàng đưa tay vặn một vòng, cửa đá "lách cách" mở ra.

Những người bên trong vốn đang cảnh giác nắm chặt lấy đao, vừa thấy Ôn Tình đi vào, phía sau còn có Ngụy Vô Tiện thì bèn cung kính lên tiếng:

"Tình cô nương, Ngụy công tử."

Ôn Tình nói:

"Đừng căng thẳng, không ai đuổi theo."

Ngụy Vô Tiện nghĩ lại thì có chút chột dạ, gãi gãi đầu, nói:

"Thật ra là... bị lộ rồi."

Ôn Tình dừng bước, nụ cười trên mặt cũng cứng lại:

"Hả?"

Ngụy Vô Tiện thức thời đưa tay lên bịt kín tai.

"Bị lộ rồi? Sao lại lộ được? Không phải đều làm theo kế hoạch rồi sao?!" Ôn Tình phẫn nộ mà rống lên: "Đùa cái kiểu gì vậy, mấy con đường dưới này đều đan xen với nhau, nhỡ may bị truy đuổi thì biết làm sao bây giờ? Hầu hết mọi người ở đây đều tay trói gà không chặt đấy!"

Ngụy Vô Tiện nỗ lực khiến nàng bình tĩnh lại:

"Ngươi yên tâm! Ta sẽ bảo vệ được bọn họ mà!"

Nghe thấy hai người cãi nhau, một lão bà tóc đã bạc trắng đang ôm đứa trẻ trong lòng co rúm người lại, những người còn lại gồm phụ nữ và đàn ông trung tuổi cũng rút vào trong góc phòng.

"Nhiều người thế này, ngươi bảo vệ được chắc?" Ôn Tình chỉ vào bọn họ: "Ngươi bảo vệ được tất cả bọn họ không?"

Ngụy Vô Tiện: "Ta..."

"Lúc đầu A Ninh nói ngươi bò lên trên tìm người ta còn không tin, ai ngờ nửa ngày ngươi lại dẫn theo một người xuống đây." Ôn Tình nóng nảy quát lên: "Người này có thể tin được không mà ngươi lại dẫn y xuống?!"

Ngụy Vô Tiện nói:

"Việc gấp nên phải tùy cơ ứng biến, có thể tin được."

Những lời này của hắn hoàn toàn chẳng có tí cơ sở nào cả, cũng chỉ có mình hắn đơn phương tín nhiệm. Dù sao thì Lam Vong Cơ có mặt ở khách điếm với mục đích gì hắn cũng không rõ, cho nên lúc trước mới muốn phủi sạch quan hệ với y, sợ đến khi xảy ra chuyện thì lập trường lại trái ngược nhau.

Ôn Tình nói:

"Việc gì gấp mà lại phải tùy cơ ứng biến? Cứ làm theo kế hoạch ban đầu thì hoàn toàn không có khả năng bị lộ tẩy. Nếu như không hành động chậm chạp thì không thể bị phát hiện. Ngươi nói thật cho ta biết đến cùng là trên đó xảy ra chuyện gì? Tại sao lại chậm trễ như thế, trước giờ ngươi chưa từng thất thủ như vậy."

Ít nhất so với kế hoạch thì hắn ra tay phải chậm hơn một canh giờ, nếu không cũng sẽ không trì hoãn đến tận giờ Hợi để truy binh có thời gian bao vây. Bây giờ cửa vào cũng có khả năng bị phát hiện, đến lúc đó tất cả đều thành ba ba trong rọ chờ người ta bắt.

Ngụy Vô Tiện ho nhẹ một tiếng, nói:

"Việc này có thể không cần nói ra không? Mọi chuyện xảy ra đều có lý do của nó cả, ta cũng không còn cách khác mà."

Ôn Tình chắp tay sau lưng, cau mày mà đảo mắt một vòng, giống như là bị hắn chọc tức đến muốn hộc máu, cam chịu nói:

"Bây giờ thì tốt rồi, đều bị vây khốn dưới này. Mấy năm nay ta đã sớm nói với ngươi, đừng có cố sống cố chết mà bám vào một cành cây khô nữa, mau mau tìm lấy một Càn nguyên đánh dấu mình, ít nhất là phải khiến hình xăm hiện ra, đừng cả ngày..."

Ấn đường của Ngụy Vô Tiện lập tức nhăn tít lại.

"Hình xăm?" Lam Vong Cơ nãy giờ vẫn im lặng đứng bên cạnh nghe đến đây thì chợt lên tiếng: "Hình xăm hoa da^ʍ bụt?"

Ôn Tình đáp:

"Đúng rồi, hoa da^ʍ bụt... đỏ?"

Ngụy Vô Tiện "bộp" một phát ôm kín lấy gáy, cần cổ đỏ bừng.

"Tại sao ngươi lại biết được đó là hoa da^ʍ bụt?" Ôn Tình ngạc nhiên hỏi.

Lam Vong Cơ nhàn nhạt đáp:

"Nhìn thấy."

"Nhìn thấy..." Ôn Tình đứng khựng lại trước mặt Lam Vong Cơ, sắc mặt kỳ quái, chậm rãi dùng thanh âm chỉ có ba người mới nghe được nói: "Chưa giao hoan với Càn nguyên, hình xăm của hắn vốn dĩ không thể xuất hiện. Ngươi nói ngươi... nhìn thấy?"

Trung dung vốn dĩ không quá mẫn cảm với mùi hương của Càn nguyên, lúc này đứng gần như vậy, Ôn Tình mới giật mình nhận ra người trước mặt mình là một Càn nguyên. Rõ ràng Ngụy Vô Tiện hắn...

Ôn Tình đưa mắt dò xét Ngụy Vô Tiện. Ngụy Vô Tiện hình như đoán được ngay sau đây nàng muốn nói cái gì, hai mắt trợn ngược, muốn đưa tay lên bịt miệng nàng lại. Ôn Tình nói:

"Lúc nãy còn chưa kịp hỏi các hạ, ngươi là gì của hắn..?"

Lam Vong Cơ đáp:

"Đồng môn, sư huynh."

"Ồ...!"

Mấy người nhà họ Ôn vốn đang trốn ở trong góc phòng đều ló đầu ra, đứng dậy đồng loạt cúi đầu, hai mắt sáng lên mà nhìn y:

"Nghe danh đã lâu! Nghe danh đã lâu!"

"Bà bà!" Tiểu hài tử đáng nép trong lòng lão bà kia cười khanh khách nói: "Vị ca ca này chính là sư huynh mà ngày nào Ngụy ca ca cũng nhắc đến sao? Tam thẩm nói Ngụy ca ca thật sự rất thích rất thích huynh ấy nha!"

Lam Vong Cơ lập tức sững sờ, đưa mắt nhìn về phía sau, không một tiếng động dừng lại trên người Ngụy Vô Tiện đang đỏ ửng cả vành tai mà quay mặt sang hướng khác ra vẻ không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

"Ồ."

Ôn Tình mỉm cười, như thể trút được gánh nặng trong lòng, ra vẻ cuối cùng cũng có thể đem bát nước đã bưng trong tay nhiều năm hất ra ngoài.

"Hóa ra cái cây khô mà hắn thà chết không buông, không phải người thì nhất định không gả kia... chính là ngươi sao."

______________

Ngụy Vô Tiện ngày ngày rảnh rỗi không có gì làm:

"Chậc, buồn chán quá nhỉ, để ta kể cho các ngươi nghe về sư huynh của ta nhé."

"Sư huynh của ta vô cùng tuấn mỹ, tính tình lại đặc biệt tốt."

"Hắn tốt với ta tốt không kể sao cho hết, lại còn biết nấu ăn nữa cơ!"

Blablablablablabla...

"Ôi, các ngươi đừng có bỏ đi mà!"[Vong Tiện] Một Đêm Hoang Đường - Chương 15Khoe con!

Với cả mai lên bàn mổ ruột thừa á.

Vài ngày nữa hổng có chương đâu.