Vân Mộng - Vân Bình Thành
Lam Hi Thần phục hồi tinh thần, nhận ra hai người đang đứng trên đường lớn mắt to mắt nhỏ nhìn nhau. Nhất thời bất tri bất giác cảm thấy có chút không đúng quy phạm, vì thế đưa vị Mạnh Dao công tử vào quán trà.
Lam Hi Thần gọi một bình trà, lại kêu thêm ít điểm tâm, mới mở miệng hỏi: "Ngươi....chính là Mạnh Dao?"
Manh Dao cẩn trọng nhìn hắn một cái, rất không minh bạch tại sao một vị đại công tử con cháu thế gia cành vàng lá ngọc vì cớ gì phải tìm hắn, chỉ có thể gật gật đầu: "Đúng vậy, Lam công tử, chính là ta."
"Trong thành Vân Bình này có người trùng tên với ngươi hay không?"
Mạnh Dao nghĩ tới lui, "Theo Mạnh Dao biết là không có." Sau lại nhẹ giọng hỏi, "Không biết công tử, vì sao phải tìm ta?"
Lam Hi Thần còn chưa trả lời, điểm tâm đã được đưa lên, Mạnh Dao nhìn đĩa điểm tâm tinh xảo có chút khát vọng, lại không động đũa. Lam Hi Thần lại nhìn thấu bộ dáng nhỏ kia, như thế nào cũng không nghĩ được, người này cùng với người đem cả Huyền môn bách gia xoay trong tay mà đệ đệ nói đến thật sự là một hay sao.
Nhìn bộ dáng Mạnh Dao, nếu bản thân không cho phép, hắn sẽ tuyệt đối không ăn, Lam Hi Thần cười bất đắc dĩ: "Ngươi đói cứ ăn đi, ta đã tích cốc, vốn dĩ gọi điểm tâm cho ngươi."
" Vâng, Mạnh Dao cảm tạ công tử." Nói xong, cầm lấy một cái bánh hoa quế đưa lên miệng nhỏ cắn một cái.
Nhân lúc cái miệng nhỏ đang thưởng thức bánh, Lam Hi Thần vắt óc tìm một lý do thoái thác, lại nhớ đên gia quy Lam Thị không được nói dối, châm chước mãi mới gian nan mở miệng: "Mấy ngày trước, Lam mỗ có một giấc mộng, có một vị cao nhân chỉ điểm, tìm một vị công tử tên là Mạnh Dao ở Vân Bình, mang về Lam gia giúp hắn tu thành chính đạo."
Mạnh Dao ngoài miệng ăn bánh quế hoa, nhưng đôi mắt vẫn nhìn Lam Hi Thần, xem sắc mặt vị này gian nan nói một tràn, trong lòng nhịn không được nghĩ: Vị Lam công tử này, thật sự không thích hợp để nói dối a~.
Tuy nghĩ như vậy, ngoài miệng vẫn là không có vạch trần người kia, mẫu thân của hắn, vẫn luôn luôn tâm niệm hắn có thể tu tiên, nhận tổ quy tông, thậm chí không tiếc bán đi di vật của bà ngoại, cũng muốn giúp hắn có được một quyển tâm pháp.
Mà vị Lam công tử này, tuy lời nói vừa rồi mười phần đều không phải sự thật, cũng không biết tại sao đến tột cùng muốn tìm hắn, nhưng xác thật lời nói dối vừa rồi không có lấy nửa phần ác ý.
Hơn nữa, vị này khí độ bất phàm, chính là tùy tiện đứng ở bất cứ đâu, cũng như một viên trạch thế minh châu rực rỡ lấp lánh, nếu hắn thật sự có thể đi theo vị này tu tiên.....
Thấy Mạnh Dao trầm mặc không nói, Lam Hi Thần có chút khẩn trương, không biết lý do vừa rồi bản thân giải thích có đủ để khiến người kia tin tưởng hay không, chỉ có thể mở miệng hỏi: "Mạnh công tử, ngươi có nguyện ý cùng ta trở về Lam gia?"
Mạnh Dao tuy là không nói, nhưng trong đầu đã liên tục nhảy số, nhìn ánh mắt tha thiết của Lam Hi Thần, hít một hơi thật sâu: "Mạnh Dao nguyện ý."
Đời hắn, ngoại trừ mẫu thân, vốn là không có gì để cậy vào, đến nỗi bản thân mình cũng chưa từng gặp qua phụ thân, cũng không có quá nhiều hy vọng nhận tổ quy tông.
Còn có gì để tệ hơn? Chỉ cần xuất hiện cơ hội, bất luận là một cọng rơm, hắn cũng sẽ bắt lấy.
Trên đời này ngoài mẫu thân và vài vị tỷ tỷ giao hảo tốt với mẫu thân hắn ra, từ nhỏ thứ nghe được đều là thứ nhi tử hại tiện, đến học đường đều bị đồng học đuổi ra, giống Lam Hi Thần gọi mình Mạnh công tử, vẫn là lần đầu tiên.
" Kia thật đúng là.....quá tốt." Lam Hi Thần âm thầm thở một hơi dài nhẹ nhõm, sau lại cười nói: "Ngươi hảo hảo ăn, không đủ lại gọi thêm, sau đó chúng ta đi chuộc lại di vật của lệnh đường mẫu thân, lại hướng lệnh đường từ biệt."
Mạnh Dao gật gật đầu, hai người đến hiệu cầm đồ xong liền về đến câu lan viện, nơi Mạnh Dao lớn lên.
Đứng ở cửa câu lan viện, Mạnh Dao bỗng cản lại Lam Hi Thần đang định bước vào, bối rối nói: "Lam công tử, phiền người ở cửa đợi ta một chút, một mình ta đi từ biệt mẫu thân là được, câu lan viện......không phải là một nơi tốt."
Không biết vì sao, Mạnh Dao theo bản năng không muốn để Lam Hi Thần thấy những cái khó coi trong câu lan viện.
Lam Hi Thần chuẩn bị bước vào câu lan viện xác thực đã đấu tranh tư tưởng kịch liệt, hiện tại nghe Mạnh Dao nói vậy, thật làm hắn nhẹ nhàng thở ra, "Được, Lam mỗ chờ tại đây."
"Vâng" Mạnh Dao cúi đầu thấp giọng đáp: "Ta sẽ mau trở lại."
"Mạnh Công tử, từ từ." Lam Hi Thần gọi lại, từ trong tay áo lấy ra một túi tiền hoa văn mây cuốn, đem túi tiền để vào trong tay hắn, " Chổ này không nhiều lắm, nhưng hẳn là cũng đủ cho lệnh đường dùng một thời gian, môn sinh Lam thị đều có thể lãnh tiền tiêu vặt, đến lúc đó mỗi tháng có thể gửi cho lệnh đường."
( Túi tiền của Lam đại công tử Lam gia, một trong bốn đại thế gia mà Đại ca bảo không nhiều lắm.....) Mạnh Dao có chút dại ra nhìn túi tiền tinh xảo trong tay, ngày thường miệng nhỏ dẻo cỡ nào, bây giờ cũng chỉ có thể chậm rãi nói bốn chữ:" Đa tạ công tử.", xoay người bước vào.
Mạnh Dao trở ra rất nhanh, hắn không có đồ vật gì muốn mang theo, chỉ có một túi hành lý nhỏ mang trên vai, liền thấy Lam Hi Thần lưng đeo kiếm, góc áo bị một trận gió nhẹ thổi qua mà lả lướt.
Mạnh Dao cảm thấy tâm của chính mình dường như cũng bị gió thổi bay hết một góc.
"Mạnh công tử." Lam Hi Thần thấy hắn ra tới, mở miệng gọi.
"Lam công tử." Mạnh Dao cung kính hành lễ, "Về sau, liền thỉnh Lam công tử chiếu cố."
" Đó là tất nhiên." Lam Hi Thần mỉm cười gật đầu, vươn tay về hướng hắn, "Tuy rằng có chút đường đột, nhưng trong nhà có rất nhiều chuyện quan trọng cần xử lý, chỉ có thể mời Mạnh công tử cùng ta ngự kiếm hồi Cô Tô."
Hai người cầm tay nhau, đón gió ngự kiếm. Mạnh Dao là lần đầu tiên chứng kiến phương pháp ngự kiếm huyền diệu của tiên môn, phong cảnh sơn thủy trước mắt nhất thời làm hắn quá mức thích thú. Lam Hi Thần nhìn thần sắc của hắn, mở miệng nói:"Ngự kiếm là kỹ thuật cơ bản, Mạnh công tử thông tuệ, vài ngày liền có thể tự mình ngự kiếm."
Mạnh Dao cười ngượng ngùng, cũng biết bản thân vừa rồi xem đến quá mức mê mẩn, "Mạnh Dao ngu dốt, không dám vọng tưởng. Còn có...Lam công tử nếu không chê, có thể gọi ta là A Dao."
Lam Hi Thần nghe vậy đáp lời: " Như vậy cũng tốt, gọi ngươi là Mạnh công tử có chút không hay. A Dao cũng có thể gọi ta Hi Thần."
Mạnh Dao nhỏ giọng trả lời: "A Dao....không dám."
Lam Hi Thần cũng không miễn cưỡng, chỉ cười cười, ánh mắt chợt dừng lại trên đoàn người ở giữa ngọn núi, ăn mặc giáo phục tử y Giang gia cùng Kim tinh tuyết lãng bào, trực giác mách bảo không đúng, liền ngự kiếm xuống đất mới phát hiện, là vẻ mặt chật vật của Giang Trừng cùng Kim Tử Hiên.
" Giang công tử? Kim công tử?" Lam Hi Thần thấy bộ dáng chật vật bất kham của cả hai, lại không thấy bóng dáng đệ đệ cùng đi Kỳ Sơn giáo hóa, nhất thời khẩn trương không thôi.
"Trạch Vu Quân!" Người xung quanh thấy Lam Hi Thần không khỏi kích, Giang Trừng bất chấp cái gì lễ nghi, bắt lấy tay Lam Hi Thần kể ra chuyện tàn sát ở động Đồ Lục Huyền Vũ.
Lam Hi Thần nghe xong cau mày, lập tức truyền tin về Cô Tô phái môn sinh đến cứu viện, mà đám người của Giang Trừng cũng lập tức vòng trở về mà viện trợ.
Núi Mộ Khê - Động Đồ Lục Huyền Vũ
Sau một trận hôn, Ngụy Vô Tiện nằm liệt trong lòng ái nhân phục hồi hô hấp. Nhìn Lam Vong Cơ ánh mắt nhu tình như nước chăm chú nhìn mình, nhịn không được trêu chọc: "Lam nhị công tử sinh ra đã lợi hại, mặc kệ lúc nào đều có thể đem Di Lăng lão tổ hôn đến không phân rõ nam bắc, nửa phần sức lực cũng không có."
Lam Vong Cơ đã quen thói hằng ngày hồ ngôn loạn ngữ của hắn, thêm vào vui sướиɠ vừa mới hội ngộ chưa biến mất, cũng mặc Ngụy Vô Tiện miệng toàn nói phét, chỉ lặng lẽ để tay lên eo hắn véo một cái.
Ngụy Vô Tiện bị cái véo này của hắn cả người mềm nhũn, nếu không phải lúc sau còn phải để sức lực gϊếŧ Đồ Lục Huyền Vũ, hận không thể cùng Lam Vong Cơ tại đây mây mưa một phen.
Bỗng nhiên nhớ tới cái gì, móc ra một cái túi thơm, đưa đến trước mặt Lam Vong Cơ: "Nhị ca ca, ngươi xem, ta đem túi tiền đưa cho ngươi đây."
Lam Vong Cơ nhận túi thu để vào lòng ngực, "Đa tạ.....Viễn Đạo huynh."
Ngụy Vô Tiện mất một lúc mới phản ứng, đời này hắn không có nói cái gì mà Miên miên tư viễn đạo, dở khóc dở cười nói: "Lam Trạm, ngươi đúng là cái lu giấm, giấm dưỡng ba đời a."
Lam Vong Cơ thập phần quy phạm dựa vào vách đá, khóe miệng lại nhàn nhạt một ý cười.
Ngụy Vô Tiện cầm nhánh cây vẽ vẽ trên đất, "Đời này Vân Thâm Bất Tri Xứ không bị hủy, bọn họ hẳn là đi Vân Thâm xin giúp đỡ, bất quá lấy tính cách Giang Trừng vẫn là sẽ trực tiếp đi Vân Mộng, đúng rồi, con Đồ Lục kia vẫn là đợi chúng ta gϊếŧ, thanh kiếm kia ta còn muốn đem về, vạn nhất rơi vào tay Ôn Nhược Hàn, chỉ sợ không phải là chuyện tốt."
Lam Vong Cơ nhìn hắn một cái, nói: "Ngươi vẫn là muốn dùng quỷ đạo?"
Ngụy Vô Tiện nghiêng đầu nghĩ nghĩ, " Cũng không phải, ta vừa mới thử một chút, tu vi quỷ đạo hiện tại vẫn còn, chẳng qua hiện tại có Kim đan hộ thể, người khác không phát hiện ra. Xạ nhật chi chinh năm đó nếu không có ta tu quỷ đạo, không biết muốn đánh tới bao giờ. Đời trước nếu không nhờ Kim Quang Dao ám sát Ôn Nhược Hàn....A, Kim Quang Dao hiện tại đang ở đâu?"
" Thời gian này, hiện tại hẳn vẫn còn ở thành Vân Bình, chuẩn bị bái nhập làm môn hạ của Nhϊếp thị, ta lúc trước có nhắc đến hắn với huynh trưởng." Lam Vong Cơ nghĩ nghĩ, lại nói:" Huynh trưởng hẳn đã đi thành Vân Bình tìm hắn."
Ngụy Vô Tiện gật gật đầu, nghĩ đến thảm cảnh trong miếu Quan Âm ở kiếp trước, "Nếu Trạch Vu Quân có thể mang hắn về Lam gia sớm hơn, để hắn tiếp thu 3000 điều gia quy, không để hắn bị lão phụ thân kia đạp từ Kim Lân đài xuống. Bất quá nếu không có Liễm Phương Tôn hảo hảo tính kế, sợ là chúng ta còn phải đối diện Ôn Nhược Hàn. Kiếp trước thực lực Ôn Nhược Hàn thâm sâu không lường được, cũng không biết được phương pháp đối phó như thế nào. Thanh kiếm trong bụng Đồ Lục nếu rơi vào tay hắn, A? Ngươi nói ca ngươi sẽ đem Kim Quang Dao về sao? Nhưng mà lúc này bọn họ không quen không biết cũng chẳng thân a?
Lam Vong Cơ kiên định nói: "Sẽ"
Từ đời trước trọng sinh đến nay, Ngụy Vô Tiện đối với Lam Vong Cơ từ trước đến nay đều tín nhiệm vô điều kiện, cũng chẳng hỏi Lam Vong Cơ vì cái gì mà chắc chắn, tiếp tục mở miệng nói: "Chúng ta trước hết gϊếŧ Đồ Lục, vẫn là dùng cái nội ứng ngoại hợp, ta có tu vi quỷ đạo, vậy tu vi kiếp trước của ngươi vẫn là còn đi, lần này hẳn là sẽ thảm như lần trước."
Lam Vong Cơ ừ một tiếng đứng dậy: "Việc này không thể chậm trễ, ta đi bố trí huyền sát trận pháp."
Lúc này quả nhiên đơn giản hơn rất nhiều, chỉ tốn nửa nén hương liền treo cổ Đồ Lục Huyền Vũ. Hai người thương lượng xong, Ngụy Vô Tiện tiến vào rút đi thanh kiếm oán khí rồi rời khỏi. Kết quả sau khi treo cổ Đồ Lục, Ngụy Vô Tiện biến thành đứng nhìn thân thủ Lam Vong Cơ, không khỏi ở một bên cảm thán tu vi tăng nhanh ghê gớm. Thuận tiện nhiệt tình khen vài câu, Nhị ca ca thật là quá tuyệt vời, Hàm Quang Quân uy vũ.
Nhanh chóng gϊếŧ chết Đồ Lục Huyền Vũ, hai người trở về đống lửa, Ngụy Vô Tiện chán ghét đem thanh kiếm ném sang một bên. Như năm đó nằm trên đùi Lam Vong Cơ, than thở: "Giang Trừng thật là chậm a, bây giờ còn chưa đến."
Lam Vong Cơ thấy đầu tóc hắn lộn xộn liền vén vài lọn tóc đi nói: "Bọn họ không có kiếm, đi bộ nên chậm."
Ngụy Vô Tiện vui vẻ hưởng thụ, điều chỉnh tư thế một chút, lẩm bẩm nói:" Đời trước tựa đầu lên đùi ngươi, ta còn tưởng bản thân nằm mơ, ngươi khi đó còn nói chán ghét ta....."
Lam Vong Cơ trầm mặc một lúc, mở miệng nói: "Ta khi đó cho rằng ngươi tâm duyệt nữ tử, lại nhận thức được tình cảm của chính mình, nhất thời khúc mắt, mới....."
Ngụy Vô Tiện cười khẽ một tiếng, "Hảo, nhị ca ca, ta biết, cũng trách ta khi đó dại dột đi mộc du cầu, một chút cũng không thông, còn tốt, còn không sai quá."
Còn tốt, còn ở bên nhau.
Ngụy Vô Tiện duỗi tay kéo đuôi đai buộc trán đoan chính của Lam Vong Cơ, Đồ Lục cũng gϊếŧ xong rồi, nhìn gương mặt tuấn mỹ của thiếu niên Lam Vong Cơ, nhất thời có chút động tâm, gợi lên một chút tâm tư kiều diễm. Vì thế một cái tay không ngoan ngoãn yên lặng vòng ra cổ sau của Lam Vong Cơ, vuốt ve cổ y, người cũng chậm rãi ngồi dậy, môi kề sát bên tai, thanh âm nhẹ nhàng: "Nhị ca ca, thật nhàm chán, có muốn làm chút chuyện thú vị không?"
Dứt lời, liền hôn lên, nụ hôn mang nỗi lòng kích động, có chút vội vàng. Như vậy hôn triền miên lâm li, từ lúc hai người trở về đến nay, đây vẫn là lần đầu tiên.
Hai người kiếp trước cơ hồ mỗi ngày đều phải lăn lộn một phen, thân thể đều là vô cùng quen thuộc, Lam Vong Cơ lập tức lấy về quyền chủ đạo, răng môi một phen giao triền, nhẹ nhàng thổi qua Ngụy Vô Tiện từng đợt từng đợt tê dại.
Tay Lam Vong Cơ đã để ở trên thắt lưng của Ngụy Vô Tiện, lúc này ý đã loạn tình đã mê, lập tức có thể xuân phong nhất độ, ngoài động lại xa xa truyền đến một tiếng kêu to quen thuộc.
" Ngụy Vô Tiện!!!!!! Ngươi còn sống không!"
Lam Vong Cơ sửng sốt, nhẹ nhàng kìm chế hơi thở trì trệ, yên lặng duỗi tay giúp Ngụy Vô Tiện sửa sang quần áo có chút hỗn độn, mà Ngụy Vô Tiện cũng nghiến răng nghiến lợi mà hướng cửa động hô: "Giang Trừng, ngươi cũng thật là, chọn, lúc, đến!"
- ----------------------------------------------------------------------------
Không có H:)))) tèn ten, không sao tui biết cảm giác của mọi người mà:)))))))) hí hí
Lặn lội qua bao nhiêu bộ đồng nhân, Giang Trừng vẫn luôn là một cái bóng đèn sáng lung linh thắp sáng Vong Tiện......