Chương 2

Vậy nên đó là lý do tại sao "Ngụy Vô Tiện" – một thế gia công tử như hắn lại sống tại nơi này.

Nhưng, đứng trên lập trường suy nghĩ của hắn, nếu gặp những chuyện như vậy, hắn chắn chắn cũng sẽ làm như "Ngụy Vô Tiện" kia, vậy nên về sau hắn cũng không còn kinh ngạc nữa. Sợ rằng nếu có người biết hắn không phải là Di Lăng lão tổ Ngụy Vô Tiện, những người Ôn gia bên cạnh hắn sẽ gặp nguy hiểm, vậy nên hắn sẽ không nói cho bất kỳ ai sự thật về thân thế của mình mà sẽ học theo hành vi "Ngụy Vô Tiện" của thế giới này, tiếp tục sống như thế.

Hắn rất thông minh, chưa bị ai phát hiện. Thật ra hắn cũng không phải là dạng công tử bột được nuông chiều từ bé gì, khi còn nhỏ lưu lạc ngoài đầu đường, ngủ trên đất cũng từng ngủ qua, ngủ trong sơn động thế này thì có là gì, chỉ là ngẫu nhiên vào lúc đêm khuya vắng vẻ, hắn sẽ bắt đầu nổi lên phiền muộn.

Lẽ ra hắn nên ngửi thấy mùi hoa sen thanh nhã, tỉnh lại trong Liên Hoa Ổ mỹ lệ, có Giang thúc thúc ôn hòa mỉm cười, còn có canh sườn củ sen thật ngon của sư tỷ, tuy rằng Ngu phu nhân thường hay mắng hắn, nhưng hắn có thể khi dễ Giang Trừng, đòi lại chút tiện nghi.

Mỗi ngày hắn đều có thể sống rất vui vẻ, dù là thời gian cầu học khó khăn nhất ở Vân Thâm, hắn cũng có thể đi trêu chọc người nào đó tìm niềm vui, sao bây giờ Ngụy Vô Tiện hắn phải ở đây chịu tội thế này?

Mà cái tốt duy nhất chính là, Ngu phu nhân ở thế giới kia gần đây vô cùng kỳ lạ, suốt ngày sắp xếp xem mắt cho hắn, cũng may là đến nơi này rồi thì hắn không cần gả chồng nữa. Hắn không giống những Khôn Trạch khác, cho tới nay chưa từng có Càn Nguyên nào lọt được vào mắt hắn, rất nhiều Càn Nguyên từng bị Ngụy Vô Tiện đánh cho sấp mặt, cho nên xưa nay hắn đều khịt mũi coi thường Càn Nguyên, nào có nghĩ tới gả cho Càn Nguyên chứ. Ngụy Vô Tiện không nhịn được vỗ tay tán thưởng ở trong lòng: "Tốt! Ở đây rất tốt, có thể tự do rồi!

Hắn tuổi còn nhỏ, ngày tháng nghịch phá trên núi đã sớm không thỏa mãn được hắn, nên cứ la lối đòi xuống núi. Ôn Tình chỉ nghĩ hắn lại buồn chán, nên đưa tiền cùng một cái bao tải cho Ngụy Vô Tiện, khi hắn định co giò chạy xuống núi, Ôn Tình lại ôm tiểu A Uyển tới, dúi vào tay hắn.

Ngụy Vô Tiện là Khôn Trạch, hơn nữa còn là một Khôn Trạch không muốn gả ra ngoài, nên có chút cảm giác kháng cự đối với trẻ con. Mà bản thân hắn vẫn còn là một đứa nhỏ, sao mà trông được một đứa nhỏ khác chứ?

Nhưng, khi nhìn thấy đôi mắt to tròn đáng yêu đang chớp chớp của A Uyển, nghe nhóc con cất giọng sữa gọi hắn: "Tiện ca ca, đệ, đệ cũng muốn đi.", Ngụy Vô Tiện liền cảm thấy, dù sao ở thế giới này hắn không thể sinh, còn sợ con nít làm gì nữa, chọc trẻ con là vui nhất mà.

Hắn liền cắp nhóc A Uyển dưới nách, cười to: "Đi thôi!" rồi chạy như bay xuống núi.

Ôn Ninh đuổi theo từ phía sau: "Ngụy, Ngụy, Ngụy công, công tử..."

Nhưng Ôn Ninh nói chuyện thật sự quá chậm, Ngụy Vô Tiện đã sớm chạy mất bóng từ lâu. Ôn Tình ôm một giỏ thảo dược, nói: "A Ninh, không phải chuyện quan trọng gì thì đừng nóng vội, chờ hắn về rồi nói sau."

Ôn Ninh lấy ra một cây sáo màu đen ra, nói: "Ngụy công tử, quên, quên mang..."

Cái giỏ trong tay Ôn Tình rớt xuống đất, nhưng nàng cũng bình tĩnh lại rất nhanh, ngồi xổm xuống nhặt giỏ lên, nói: "Không sao, hắn chính là Ngụy Vô Tiện, không có Trần Tình cũng không thành vấn đề."

Nhưng Ôn Ninh lại rất lo lắng, gần đây y cảm thấy hình như Ngụy Vô Tiện có chút kỳ lạ, nhưng lạ chỗ nào thì y lại không nói ra được, ví dụ như lần trước, công tử phải mất tận ba ngày mới làm cho đám tẩu thi kia ngừng nhảy múa được. Ôn Tình vẫn nói là đây là trò đùa dai của Ngụy Vô Tiện, nhưng công tử là người nhàm chán đến vậy sao?

Ôn Tình liền nói: "Chẳng lẽ không phải sao?"

Ôn Ninh nghĩ một chút, gật đầu, hình như đúng là vậy.

*

Dưới chân núi, trên đường lớn ở Di Lăng, không biết đây là lần thứ mấy, ngày thứ bao nhiêu Lam Vong Cơ đi trên con đường náo nhiệt này. Y không thích nơi nhiều người đông đúc như vậy, nhưng khi rảnh rỗi không có việc gì, y đã quen đi tới đi lui ở chỗ này.

Tuy rằng cơ hội mong manh, nhưng cũng không phải là không có hy vọng. Chẳng phải lần trước y đã gặp được người muốn gặp ở nơi này rồi sao? Vậy nên, không phải là không thể, là y chưa đủ cố gắng thôi.

Một lần gặp gỡ tình cờ đã làm dấy lên ngọn lửa chờ mong trong Lam Vong Cơ, khiến nó càng cháy càng lớn. Có lẽ sẽ không gặp lại, nhưng chỉ cần có cơ hội, dù chỉ nhìn thoáng qua từ xa, Lam Vong Cơ vẫn muốn gặp lại Ngụy Vô Tiện một lần nữa.