Vòng Tay Của Quỷ


Đọc xong mảnh giấy ấy mà cả thân người của ông Bình như muốn rũ xuống. Trọng ghi như vậy trong tờ giấy, liệu có khi nào là hắn đã phát hiện ra việc ông Bình đi báo tin cho cha xứ đến bắt gã. Vừa rồi khi dùng bữa tối, gã phong phanh nhắc đến chuyện ấy có khi nào là muốn thăm dò ông hay không?

Cảm giác lạnh lẽo ngày càng bủa vây trong tâm thảm của ông Bình. Ông bình đang đứng chôn chân nhìn vào cái xác của cha Huy Lê. Thì bỗng rất gần, chợt có tiếng Trọng vang lên hỏi:

– Bố à? Bố đang làm cái gì thế?

Ông Bình hoảng sợ tới mức bủn rủn chân tay, vội vàng đóng của cốp xe lại một cách kín đáo và nhẹ nhà. Rồi bước ra khỏi gara xe ô tô. Ra tới nơi ông nhìn thấy Trọng đang nhìn mình và mỉm cười. Ông cố gắng chống chế lấp liếʍ không muốn cho Trọng phát hiện nên nói:

– À không có gì, bố chỉ vào ga ra để xem xét mấy con chuột thôi mà, chúng kêu gào thật đáng ghét!

Trọng cũng mỉm cười gật đầu thản nhiên và nói:

– Phải rồi, những con chuột, đúng là những kẻ thích chốn tránh và khiến người ta phải khó chịu. Những con chuột đó đáng phải chết, nhưng đôi khi chúng ta chẳng thể bắt được chúng và xuống tay được. Hoặc là vì chúng còn có lợi ích, hoặc là vì chúng quá tinh ranh và rất nhanh…

Trọng nói xong lại nghênh ngang bước vào trong nhà. Những lời mà Trọng vừa nói, càng khiến cho ông Bình cảm thấy khϊếp đảm đến ghê sợ, sống lưng ông cứ có cảm giác lạnh lẽo, và thân người ông cứ run lên bần bật.

Trọng bước đến thềm cửa, chợt từ từ quay đầu lại nhìn ông Bình. Ông Bình lấy hết sức cản đảm, cố gắng tỏ ra bình thường mỉm cười nhìn Trọng. Và Trọng thì cũng mỉm cười nhìn ông và nói:

– Trời khuya rồi, bên ngoài lạnh lắm. Bố nên đi ngủ sớm đi không kẻo lại ốm mất!

Ông Bình cố nhẫn nại và đáp:

– Ừ, con cũng đi ngủ sớm đi. Bố đóng cửa gara lại rồi cũng sẽ vào thôi…

Trọng gật đầu rồi lại tiếp tục bước vào trong nhà và biến mất sau cánh cửa. Ông Bình toát mồ hôi, lau những giọt mồ hôi ướt đẫm trên trán. Cố gắng trấn tĩnh và vạch ra kế hoạch tiếp theo.



Sớm hôm sau.

Ông Bình dậy từ rất sớm và chuẩn bị bữa sáng, kèm theo một mảnh giấy để lại cho Trọng nói:

– Bố có việc gấp phải ra khỏi nhà, con dùng bữa rồi đi làm sớm đi nhé!

Khi Trọng tỉnh dậy, hắn nhìn thấy mảnh giấy đó thì chỉ cười nhạt. Và lặng lẽ ngồi xuống ghế để thưởng thức bữa sáng mà ông Bình chuẩn bị cho mình.

Ông Bình lái xe ra khỏi Kim độ, đến một ngôi làng cách đó không xa. Tạt xe rẽ ngang vào một lối mòn nhỏ, dừng xe trước của một căn nhà bằng gỗ, bên cạnh có một cây chuối.

Trước cửa căn nhà, có một tấm gương bát quái được treo lên, và những hàng dài cành dâu với gỗ đào được xếp ngay ngắn ở ngay trước cửa như để trừ một thứ ma tà.

Khi ông Bình vừa bước xuống xe, lập tức đã có âm thanh từ bên trong nhà vọng ra hỏi:

– Ai đấy?

Ông Bình lập tức cười nói đáp lại:

– Thưa thầy, là con, Bình đây ạ.

Âm thanh trong nhà vội vã đáp ra, xen lẫn tiếng mừng rỡ nói:

– Bình hả, Bình nào?

Ông Bình hơi thẫn người buồn rầu, nhưng cũng phải, người này không nhận ra ông là cũng đúng. Bởi vì ông đã rời khỏi đây trên dưới hai mươi năm. Lúc đó ông chưa sùng đạo thiên chúa, và cũng rất kính cẩn người này. Nhưng càng về sau này lớn lên, quan điểm của hai người càng cách biệt nên ông đã lựa chọn rời bỏ nơi này, cũng như rời bỏ đạo gia và đến với đạo thiên chúa.

Trong khi cánh cửa của chúa sụp đổ vì con quỷ Envy ngự trị, thì một lối thoát còn lại chính là sự ruồng bỏ ngày xưa ông Bình dành cho đạo gia, nay lại trở thành một phương án cứu nguy.

Ông Bình thận bước vào bậc thềm, vào tới nơi, ông chỉ thấy một lão già râu tóc bạc phơ, tuy già nhưng vẫn có vẻ khỏe khoắn lạ thường. Đang mặc một chiếc áo ngủ bằng cotton, thoải mái nhâm nhi chén chè đặc.

Ông Bình tới trước mặt lão già kia chắp tay và nói:

– Thưa thầy… là con… là Bình… là Đoàn Văn Bình ngày xưa đây thầy!

Lão già tỏ vẻ ngơ ngác như không hiểu, lúc sau liền chợt làm bộ vỗ đầu như may mắn vừa nhớ ra một chuyện gì đó, lão ta nói:

– À, có phải là thằng trời đánh, thằng ôn vật… thằng Bình của làng Đông Nghị ngày ấy không? Trời ơi… thằng trời đánh ngày ấy vẫn chưa chết à?

Ông Bình tỏ vẻ xấu hổ, cúi gằm mặt. Nếu không phải vì Trọng con trai ông ta, thì ông cũng chắc chưa bao giờ nghĩ mình sẽ quay lại nơi này để nhận lấy sự xỉ vả của lão già đạo gia này.

Lão già này tên Hoàn, là người nổi danh trong vùng thời ấy về thuật đạo toán.

Ông Bình chắp tay và nói:

– Lạy thầy, tội lỗi ngày xưa của con. Ngàn vạn lần đều là do con ngu dại, ngày ấy con suy nghĩ ngu si nên mới không biết tâm ý của thầy. Xin thầy lượng thứ cho con…

Ông Bình nói xong lại lạy tạ đến mấy lần. Thầy Hoàn đôi mắt sáng quắc quát lên:

– Chẳng phải là vì anh hối hận cái gì đâu, mà là vì anh có việc muốn nhờ cậy tôi nên mới đến đây thôi có đúng không?

Ông Bình xoa tay nói:

– Dạ thưa, quả đúng là có việc như vậy. Nhưng nếu con không hối hận, thì sao lại nghĩ đến việc quay lại tìm thầy được thưa thầy? Xin thầy minh xét cho…

Thầy Hoàn nhếch mép cười nói:

– Chuyện ấy thì tôi chẳng muốn nhắc lại làm gì, chỉ có điều là tôi muốn nói. Nếu giờ anh muốn mời tôi đi làm việc, thì không phải là dựa vào tình nghĩa thầy trò khi xưa đâu. Tôi và anh sớm đã ân đoạn nghĩa tuyệt chỉ còn là người dưng. Anh cần phải có lòng thành…

Ông Bình mừng rỡ nói ngay:

– Dạ thưa thầy, thực ra con cũng đã chuẩn bị trước, nên nhân đây có chút lễ mọn thì xin gửi điện thầy!

Rồi ông Bình rút từ trong ví tiền ra một cái phong bao dày cộp, nhét vào cạnh điện thờ của thầy Hoàn.

Thầy Hoàn vân vê chòm râu bạc của mình và hỏi:

– Được rồi, vậy chứ anh muốn khi nào thì để tôi đi giải quyết việc ấy?

Ông Bình:

– Dạ thưa thầy, ngay đêm nay, càng sớm càng tốt ạ. Việc này cần kíp lắm rồi, thằng con trai con nó bị quỷ nhập. Mong thầy giúp đỡ, con không muốn lộ cho nó biết việc này vì sợ nguy hiểm. Nên xin thầy cứ lặng lẽ mà làm cho, cứ coi như là thầy tự ra tay trừ ma quỷ chứ không phải là con bảo. Đừng lộ cho nó biết việc ấy kẻo nó lại trách con.

Thầy Hoàn gật đầu nói ngay:

– Lễ thì tôi cũng đã nhận đủ, đêm nay tôi sẽ âm thầm đến nhà anh, anh cứ để lại cái địa chỉ với số nhà. Rồi mở cửa thoải mái dọn đường cho tôi. Tôi sẽ lặng lẽ làm việc nhanh thôi. Tiếng tôi xưa nay anh cũng đã biết, chắc không cần phải nhắc lại…

Ông Bình vâng lời làm theo, lạy tạ cám ơn đến mấy lượt, rồi mới ra về ngay.

Đêm ấy, đúng như những gì mà thầy Hoàn nói. Ông Bình đã dọn sẵn nhà cửa, để mở tất cả chốt cửa rồi lặng yên chờ đợi.

Đúng mười hai giờ đêm, một cái bóng người mặc đạo bào màu vàng, nhanh thoăn thoắt lẩn khuất trong đêm rồi chui vào trong căn nhà.

Ông Bình lặng lẽ quan sát hết mọi động tĩnh, chỉ thấy thầy Hoàn nghiêm chỉnh nhảy vọt vào trong căn phòng của Trọng. Thầy ta cố gắng bước đi thật nhẹ để không phát ra một tiếng động nào, cố gắng để không đánh động cho Trọng phát hiện ra là có người đang ẩn nấp ở sau lưng mình.

Vụt một cái, cả thân người thầy Hoàn nhanh như chim nhạn nhảy bổ đến đè nghiến lấy người của Trọng. Rồi dán lên mặt hắn ta một lá bùa, miệng rầm rầm đọc:

– Linh linh cấp cấp, khu trừ ma quỷ!

Rồi đem thắp một ngọn nến ở hướng chính Đông, liên tục quát nạt hô gọi quỷ thần.

Trọng giãy giụa kêu gào một lúc rồi ngừng bặt, dường như hắn đã chịu buông tha cho số phận. Thầy Hoàn thả lỏng toàn thân, thở dài một lúc, rồi đem lá bùa trên người hắn đốt cháy đi hòa với nước. Đổ vào miệng hắn, rồi lại đem gương bát quái ra dò xét. Một lúc sau thì tự nói:

Thêm Bình Luận