Khi mở cánh cửa chiếc xe ô tô màu đen. Chợt ông Bình ngửi thấy một mùi tanh tưởi và hôi thối bốc lên từ phía trong xe. Quá khó chịu vì cái mùi đó, ông liền tìm hiểu xem thứ mùi đó phát ra từ đâu. Và khi ông mở cốp sau cả xe thì hỡi ôi, trong đó là một xác người con gái thâm tím, đã bắt đầu sự phân hủy và bốc mùi. Những con ruồi nhặng cứ thi nhau bay tới đậu vào cái xác khiến ông muốn nôn mửa.
Là Trọng đã ra tay sát hại người con gái này, vì vậy cho nên buổi sáng hôm trước trước khi hắn rời khỏi nhà, hắn ta mới có vẻ mặt thích thú đến như vậy. Một sự sung sướиɠ như sắp làm được điều gì đó. Thì ra là vì hắn muốn gϊếŧ cô gái này, nên mới sung sướиɠ như vậy. Thật là một sở thích tàn nhẫn của con quỷ đã trú ngụ trong con người của Trọng.
Một mảnh giấy được ghi nguệch ngoạc ném trên thân xác của người con gái. Mảnh giấy đó có ghi: “Con ả đàn bà đàng điếm và sự bất công của cuộc sống, vì dựa hơi sắc đẹp làm trò bẩn thỉu sau lưng tôi, cô đáng phải chết!”
Đọc những dòng chữ trên mảnh giấy, ông Bình có thể nhìn thấy sự đố kị lên đến đỉnh điểm của Trọng. Rất có thể vì lý do đó mà Envy, con quỷ đố kị đã có thể len lỏi trụ ngụ trong thân xác của Trọng, cũng như việc làm ra tội ác và những hành động đáng ghê tởm trước đó.
Nhưng dù sao, sự gϊếŧ người này cũng không phải là chủ tâm của Trọng muốn làm vậy, mà là do con quỷ trú ngụ trong người hắn sai khiến. Trọng không có tội, ông Bình nghĩ như vậy. Và ngay sau đó ông muốn giấu nhẹm cái xác đi.
Ông nghĩ ngay đến vườn hoa. Sẽ là một sự che lấp tuyệt đến mức tài tình mà không ai có thể phát hiện ra được. Ai lại có thể nghĩ dưới những ông hoa là một cái xác cơ chứ.
Và thế là ông nghĩ đến ngay việc đó và cách giúp Trọng phi tang cái xác.
Ông đem cái xem ra hì hục đào cẩn trọng đặt những khóm hoa qua một bên, rồi lại vần cái xác cô gái tới gần trước khi đào sâu thêm.
Xác cô gái được giấu trong một chiếc bao tải cỡ lớn, được sức tạm nước hoa để che bớt đi cái mùi xú uế, tránh cho lũ ruồi nhặng bay xung quanh để cho những người qua đường nào đó nhỡ may đi qua khu vực này không thể nghi ngờ.
Đặt cái xác ngay cạnh khóm hoa, ông Bình lại tiếp tục đào sâu xuống lòng đất. Ông lựa chọn chỗ đất mềm nhất để đào và là chỗ đất có cái ụ cao hơn hẳn các chỗ khác. Chính là cái chỗ mà ông cảm thấy kì lạ ở ngày hôm trước, nơi những khóm hoa cao hơn một chút.
Đang đào như vậy được một lúc thì chợt cánh tay của ông dừng lại. Chiếc xẻng hình như vừa mới va quệt phải thứ gì đó, một thứ vừa mềm vừa cứng như xương thịt.
Ông Bình cẩn trọng gạt từng lớp đất thêm nữa, và lần này ông ta lại tiếp tục ngã gục xuống đất hoảng sợ. Vì ở ngay cái ụ đất cao bất thường ấy, lại là một cái xác người. Cũng là một xác người phụ nữ rất trẻ trung, trên đó có rắt một mảnh giấy ở ngực. Ông Bình đem mảnh giấy ấy ra đọc thì cũng vẫn là những chữ tương tự như lúc trước: “Con ả đàn bà đàng điếm và sự bất công của cuộc sống, vì dựa hơi sắc đẹp làm trò bẩn thỉu sau lưng tôi, cô đáng phải chết!”
Ông Bình ném mảnh giấy xuống đất, liền nghĩ đến Trọng. Chính hắn đã gϊếŧ một người nữa và chôn xác cô ta xuống đây. Vậy là mỗi một ngày hắn đều gϊếŧ một người. Và cái điểm bất thường ở ụ hoa mà ông Bình nhận ra hôm rồi, chẳng phải là vì ụ hoa đó lớn lên nhanh chóng. Mà điều đó chỉ chứng tỏ rằng là đã có một cái xác được chôn cất vụng về tại đó.
Ông Bình nghĩ lại, thảo nào mà đất ở khu vực này lại mềm như vậy. Những khóm hoa cũng rất dễ di chuyển nữa.
Ông Bình không nghĩ ngợi lâu, lại đem đào một cái khóm hóa khác cách đấy một mét. Rồi chôn cái xác giấu xuống đó, lấp lại đất ở miệng huyệt cái xác thứ nhất. Rồi lại đặt những khóm hoa lên với vẻ hết sức tự nhiên.
Ông Bình cố gắng quên đi những chuyện này, vì dù sao đó cũng chỉ là những hành động của Trọng khi bị con quỷ xâm nhập mà thôi.
Ông lại quay trở về chỗ chiếc xe, lau máu và dấu vết hôi thối còn lưu lại của cái xác để phi tang. Rồi mới đến nhà thờ để gặp cha Huy Lê.
Khi đến nơi, cha Huy Lê rất niềm nở và cám ơn số tiền mà ông đã quyên góp dành cho nhà thờ. Đồng thời cha còn dặn ông:
– Ta vẫn có cảm giác con quỷ Envy dường như chưa chịu bỏ cuộc đâu. Con hãy cố gắng chú ý cậu ta một chút, nếu có giấu hiệu gì bất thường thì phải báo cho ta ngay.
Ông Bình cảm ơn cha một lượt, rồi cũng lên xe ra về. Nhưng vì trời vẫn còn sớm, nên ông quyết định tạt qua khu chợ trung tâm thành phố một chút để dạo chơi, đồng thời mua một chút thức ăn về nấu.
Nhưng ông Bình không biết rằng thực ra Trọng đã về nhà từ trước và chuẩn bị bữa cơm.
Tối hôm đó, Trọng về rất sớm và liên tục hát ngân nga hết sức vui tươi. Trên miệng hắn nở một nụ cười tươi rói, cũng như hôm nay là một dịp hiếm hoi mà hắn nấu một bữa cơm giúp ông Bình, đồng thời thực hiện hiếu phận của một người con.
Thông thường Trọng về rất muộn, chính vì thế những việc lặt vặt trong nhà không còn ai khác đều phải rơi vào tay ông Bình. Thế nên những dịp hắn có thể về sớm như thế này để nấu cho ông một bữa cơm quả thật là hết sức hiếm hoi.
Thấy ông Bình bước vào nhà, Trọng hân hoan cười nói:
– Bố đi đâu thế hả bố? Bố xem, con mới chuẩn bị xong món thịt bò bít tết đây này.
Ông Bình sững sờ, trên tay ông cầm toàn là thức ăn mua ngoài chợ về. Liền mỉm cười hỏi lại:
– Hôm nay con trai của bố có chuyện gì vui thế? Ở công ty lại thắng lớn hả?
Trọng không nói gì, chỉ mời ông Bình ngồi xuống và dùng bữa, ông Bình không từ chối. Mà chỉ đặt mớ thức ăn lên bàn bếp, rồi nhanh chóng quay ra ngồi xuống dùng bữa cùng hắn.
Khi này, Trọng mới từ tốn vừa bỏ miếng thịt bò bít tết vào trong miệng nhai đều, vừa nói:
– Con vui mừng lắm, vui mừng vì hôm nay đã làm được một việc. Giải quyết một kẻ tọc mạch và chuyên gây phá rối, hắn ta đã phải chịu hậu quả đấy, bố biết không?
Trọng vừa nói vừa cười, tuy hết sức thản nhiên, nhưng trong đó ẩn chứa bí mật gì thì chỉ có ông Bình mới biết. Ông cảm thấy lạnh sống lưng và miệng thịt bò bít tết chín tái vẫn còn đỏ máu trong miệng ông tan ra không giống như mọi khi, không phải là sự ngọt ngào của thịt bò tươi sống, mà là sự tanh tưởi của máu.
Ông Bình cố nuốt miếng thịt bò bít tết rồi uống nhanh một ngụm nước. Ông có cảm giác bồn chồn không yên, nhất định là đã có chuyện gì xảy ra.
Ông ăn tối xong thì Trọng cũng đem đồ đi rửa, gương mặt hắn hết sức thản nhiên và vui vẻ. Linh tính mách bảo cho ông Bình biết rằng, hắn rất có thể đã làm ra chuyện gì đó kinh khủng. Một chuyện tương tự như gϊếŧ người chẳng hạn. Loại trực giác này mỗi lần xuất hiện, đều là những cảm giác đúng đắn vì những điều nguy hiểm mà ông Bình có thể cảm nhận được.
Ông Bình chui vào trong phòng, không ra ngoài xem phim như thường lệ. Ông cẩn trọng dò xét xem Trọng đã về phòng hay chưa, rồi mới lén lút mò xuống gara ô tô. Nơi chiếc xe hôm nay Trọng dùng để đi làm đã mang ra ngoài. Ông luôn suy nghĩ rằng, liệu có khi nào hôm nay Trọng lại gϊếŧ người hay không? Và con quỷ Envy vẫn chưa buông tha cho Trọng.
Suy nghĩ ấy cứ vang lên trong đầu ông Bình, cho đến khi mọi sự mà ông chứng kiến đều chứng tỏ là ông đã đúng đắn.
Ông Bình mở cốp sau của chiếc xe xám bạc ra, liền giật lùi lại trợn mắt không tin. Lại càng lợm giọng thảng thốt ú ớ không nói được lời nào.
Trong cốp xe ấy, có một thân người hết sức quen thuộc, mặc đồ nhà thờ với bàn tay cầm cuốn kinh thánh.
Người đàn ông ấy chính là cha xứ. Cha xứ mắt mở to với đầy vẻ kinh hãi, cổ ông ta bị thít chặt bởi một sợi dây và môi ông ta tím ngắt. Trên ngực ông ta còn có một tờ giấy ghi những lời nguyển rủa: “Hậu quả dành cho những tọc mạch và chuyên gây phá rối. Ông đáng phải chết!”