Chương 18: Thích em

Đây là lần đầu tiên Tiêu Trạm chủ động nói chuyện với Trình Dục từ sau vụ hôm qua, chủ đề vẫn liên quan tới võng phối, nhưng câu hỏi lại khiến anh hơi bất ngờ.

"Nếu như anh nói đó chính là câu chuyện về anh, em có tin không?" Một lát sau, Trình Dục hỏi ngược lại.

Tiêu Trạm dời ánh mắt nhìn về phía bên ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng cười, nụ cười của anh vừa thoải mái vừa khiên Trình Dục bất an lạ lùng. Tiêu Trạm quay đầu lại, vươn tay cởi khăn quàng trên cổ xuống, đưa nó cho Trình Dục trước cái nhìn ngỡ ngàng của anh.

"Hôm nay cảm ơn anh, hẹn gặp lại." Nói xong, anh đẩy cửa xe ra. Mưa rơi lất phất phủ xuống tay áo anh, lưu lại dấu vết ẩm ướt.

Đột nhiên, Trình Dục nghĩ tới suy đoán của Triệu Vân Khải hôm qua, trong nháy mắt, EQ của anh tăng cao chạm đỉnh. Anh vươn một tay kéo Tiêu Trạm quay lại trong xe, vội nói.

"Tiêu Trạm, chẳng lẽ em không hề cảm thấy nhân vật em phối có chút gì đó quen thuộc hay sao?"

Tiêu Trạm ngẩn người.

Trình Dục ngắm nhìn đường nét gương mặt tinh tế của anh, một loại cảm xúc đã chôn vui dưới đáy lòng từ rất lâu bỗng dưng phun trào mạnh mẽ, vọt thẳng lên vượt qua rào cản mà anh tự đặt cho bản thân.

"Tiêu Trạm, anh thích em, từ hồi lớp mười một tới giờ vẫn luôn rất thích em."

Lời tỏ tình vừa dứt, Trình Dục cảm thấy xiềng xích trói buộc anh nhiều năm qua đã đứt gãy, mười hai năm thầm mến đợi chờ đã làm trái tim anh khô cạn mệt mỏi. Trước kia, anh chỉ dám đứng ở xa xa nhìn ngắm người này, thậm chí Trình Dục còn nghĩ nếu như Tiêu Trạm tìm thấy được hạnh phúc của bản thân trước khi mình kịp trở nên xứng đôi với anh, Trình Dục chấp nhận buông tay. May mắn thay, anh đã chờ được tới lúc đó.

Xe cộ xung quanh vẫn di chuyển như thoi đưa, hiện tại trong đầu Tiêu Trạm chỉ còn lại câu nói vừa rồi của Trình Dục, anh ấy nói, anh ấy thích mình. Nhân vật thiếu niên được thầm mến trong vở kịch "Chùm sáng" kia chính là mình ư?

Sao mọi sự trên đời lại có thể trùng hợp tới vậy? Nhưng tất cả đều có thể xuôi chèo mát mái. Vốn anh không hiểu mình đã chờ đợi nhiều năm như vậy vì điều gì, nhưng trong giây phút này, anh đã hiểu rồi.

Người mà anh thầm mến bốn năm đã thích anh tận mười hai năm. Anh không biết nên phản ứng thế nào cho phải.

"Tiêu Trạm, nếu như em cảm thấy giới tính là chướng ngại lớn nhất, sau này anh tuyệt đối sẽ không tới quấy rầy em." Từ trước tới giờ Trình Dục hoàn toàn không biết xu hướng tìиɧ ɖu͙© của Tiêu Trạm là gì. Anh chưa từng thấy Tiêu Trạm có phản ứng khác thường với bất cứ ai, nhưng nếu Tiêu Trạm đã nhận diễn đam mỹ, chắc hắn không bài xích gay. "Nếu em không có chướng ngại về giới tính, liệu có thể cho anh một cơ hội theo đuổi em hay không?" Trình Dục thầm nghĩ trong giây lát rồi bổ sung thêm. "Anh lớn hơn em một tuổi, không có kinh nghiệm yêu đương, em có thể cho anh một cơ hội không?"

Tiêu Trạm lấy lại tinh thần, nghiêng đầu nhìn người đàn ông anh tuấn đang thấp thỏm chờ mong, chỉ cảm thấy hơi ấm trong xe cũng không sánh nổi với sự nóng rực đang bốc lên trong lòng mình.

"Nếu như sau khi tan học, trời vẫn còn mưa, anh hãy tới đón em nhé." Anh nghe thấy bản thân đã nói vậy.

Trình Dục sững sờ, sau đó gương mặt anh lộ ra vẻ nửa sợ hãi nửa mừng rỡ. Anh cười toe toét, nhìn thật ngốc, vội vàng đáp liên tiếp vài tiếng. "Được, được, được mà. Em nhớ chú ý giữ ấm, buổi... buổi tối anh tới đón em."

Tiêu Trạm khẽ vuốt cằm người đàn ông đang cười ngu kia một cái, sau khi xuống xe thì chống cái ô màu đen to lớn của Trình Dục xuống đất, chậm rãi đóng cửa xe lại.