Nhất thời đầu óc Trình Dục trở nên trống rỗng. Anh hoàn toàn không biết mình nên nghĩ cái gì vào lúc này, hay không biết phải làm thế nào để tiêu hoá được thông tinh ập đến đột ngột này.
Cho tới khi Triệu Vân Khải tỉnh táo lại đẩy anh một cái, khẽ nói. "Hình như Kim Ô là Tiêu Trạm thì phải?"
Điều này nằm ngoại dự kiến của anh, nếu sớm biết Kim Ô là Tiêu Trạm, thì hôm đó anh căng như dây đàn trong nhóm chat chẳng phải chữa lợn lành thành lợn què hay sao? Thật đúng là mất cả chì lẫn chài.
Trình Dục ngước lên nhìn anh, nếu Tiêu Trạm là Kim Ô... vậy thì phải làm sao? Cho dù hai người là một thì biết làm sao bây giờ? Chẳng lẽ anh cần phải ỷ vào việc Tiêu Trạm là fan của mình trên mạng để tiếp cận và phát triển thành yêu qua mạng ư?
Anh không thể làm vậy được.
"Này, cậu ngây người ra đó làm gì?" Triệu Vân Khải vỗ vai anh. "Cơ hội tốt như vậy, cậu không định nắm chặt sao?"
Trình Dục cười: "Vậy mày thử nói tao nghe xem nắm chặt như thế nào đây? Mặc dù cậu ấy là fan của tao trên mạng, nhưng cũng có thể nói chỉ có tình cảm hâm mộ của fan đối với thần tượng, chẳng lẽ mày muốn tao đi lừa tình người ta?"
Triệu Vân Khải ngẫm lại cho kỹ, nghe vậy cũng thấy đúng, thích giọng nói không có nghĩa sẽ thích cả con người. Vừa rồi anh quá kích động nên đã không nghĩ sâu xa hơn.
"Trên mạng thì thôi vậy, nhưng mày cũng phải cố gắng thêm tý nữa trong hiện thực đi chứ? Đã dọn nhà tới làm hàng xóm rồi mà không có tiến triển gì thì uổng công tao giúp mày chuyển nhà."
Ánh mắt Trình Dục hướng tới bóng dáng mảnh khảnh cao ráo trong bếp, cực kì kiên định.
Tiêu Trạm sắp xếp bát đũa xong thì xoay người lại, đúng lúc bắt gặp đôi mắt đen sâu thăm thẳm kia đang ngẩn người nhìn anh, trong lòng cảm thấy hơi kỳ quái.
Anh cởi tạp dề xuống, để sang một bên rồi đi qua. "Có muốn uống trà không?" Nói xong, anh cầm lấy chén trà hai người kia đã uống trước khi ăn cơm.
Trình Dục vội vàng đứng lấy đoạt lấy. "Để tôi tự làm, anh nghỉ ngơi chút đi."
Tay anh đυ.ng vào tay Tiêu Trạm, thật lạnh lẽo, trái tim anh bỗng rung lên, rụt tay về.
Bước chân Tiêu Trạm hơi ngừng lại, lần đầu tiên gặp nhau, anh đã bắt tay Trình Dục, lúc ấy đã biết lòng bàn tay người này rất ấm áp. Cái đυ.ng chạm thoáng chốc vừa rồi cũng vậy, vô cùng ấm áp.
Rót trà cho hai người xong, Tiêu Trạm ngồi xuống trước mặt họ, không biết nên nói cái gì.
Bầu không khí bỗng trở nên mất tự nhiên.
Triệu Vân Khải nhìn bạn nối khố của mình, lại nhìn sang Tiêu Trạm, haiz, cả hai người đều không nói lời nào, anh bị kẹp ở giữa thật đáng thương mà.
"Tiêu Trạm." Hai tay Triệu Vân Khải ôm chén trà, "Thật ra chúng ta không chỉ là bạn đại học, chúng ta còn học chung trường cấp ba nữa đó. Nhưng hồi đó cậu học ban xã hội, tôi và Trình Dục ở bên ban tự nhiên." Anh hết chuyện để nói đành phải nói chuyện này. Cấp ba ấy hả? Đối với anh mà nói, thời cấp ba tuyệt đối không phải ký ức vui vẻ gì cho cam.
"Hồi cấp ba cậu cũng biết tôi ư?" Tiêu Trạm kinh ngạc. Bản thân anh không phải là một người quá quan tâm tới những người xung quanh, cho nên khi đi học, anh dành hết sự chú ý cho cuốn sách giáo khoa, ngoại trừ thầy cô giáo và một số bạn học trông quen quen thì hầu như anh không biết ai cả.
"Đúng thế, cậu nổi tiếng từ hồi cấp ba mà." Triệu Vân Khải thở dài. "Có rất nhiều nữ sinh thích cậu, cậu không biết hả?"
Tiêu Trạm khẽ mỉm cười và lắc đầu. Anh biết xu hướng tìиɧ ɖu͙© của mình, cho nên không quá để ý tới các bạn nữ, đương nhiên là cũng không để ý tới các bạn nam.
"Tôi cảm thấy chắc là do cậu hơi lạnh lùng, nếu không thì cũng không đến mức độc thân tới tận bây giờ..." Nói tới đây, Triệu Vân Khải đột nhiên ngừng lại, bởi vì Trình Dục đang liếc mắt ám chỉ anh.
"Thầy Tiêu." Gương mặt anh tuấn của Trình Dục gượng gạo. "Tôi vừa mới chuyển đến đây ở, không biết anh có sẵn lòng dẫn tôi đi dạo xung quanh một chút hay không?"
Tiêu Trạm thấy cơm nước xong xuôi rồi đi tản bộ cũng được, vì vậy đồng ý. "Được."