Chương 39: Anh muốn nếm thử bánh kem

Từ Chính Thanh cũng sang bên cạnh tắm rửa.

Trở lại vừa lúc gặp được Hứa Điềm đi từ phòng vệ sinh ra, anh ôm Hứa Điềm hôn hít ngửi ngửi một chút, mùi dầu gội hoà cùng sữa tắm thơm mát dưới đầu mũi, Từ Chính Thanh thở dài một tiếng thỏa mãn.

Anh vừa quấn lấy Hứa Điềm hôn môi, dùng đầu lưỡi câu lấy lưỡi cô, dùng sức mυ"ŧ vào, trêu đùa, phát ra tiếng nước tấm tắc. Tay kia cũng không thành thật, xoa dọc theo vòng eo lướt xuống đôi mông vểnh, cách khăn tắm xoa bóp mông thịt Hứa Điềm.

Hai người một đường ôm hôn, đến trên giường, Hứa Điềm đã thở hổn hển, bị Từ Chính Thanh cũng đang thở hổn hển đùa nghịch thành nằm thẳng trên giường.

Từ Chính Thanh cũng chỉ vây khăn tắm quanh eo, hơn nữa bởi vì động tình, đưa mắt nhìn còn là có thể thấy được đã đỉnh lên một bao lớn, anh cũng không muốn che giấu, trực tiếp kéo khăn xuống ném ở cuối giường.

côn th*t màu đỏ thẫm không một chút thẹn hùng giương cao, thậm chí bởi vì hưng phấn hơi hơi run rẩy.

dương v*t Từ Chính Thanh trông rất đẹp, thô to dữ tợn rất nhiều, vì màu sắc trắng hồng nhìn qua rất sạch sẽ, mới nhìn vào sẽ không làm người ta cảm thấy băn khoăn vì dơ bẩn hay hạ lưu.

Nói thật, Hứa Điềm vốn đã rất quen thuộc với chuyện này, nhưng khi côn th*t sạch đẹp này đột nhiên xuất hiện ngay trước mắt, theo bản năng trong lòng Hứa Điềm vẫn có cảm giác ngượng ngùng của một cô gái mới lớn.

Cô không được tự nhiên di chuyển tầm mắt.

Từ Chính Thanh không áp lên ngay lập tức, quỳ xuống cởi khăn tắm cho cô.

Lớp vải mềm mại xòe ra hai bên, lộ ra thân hình trần trụi xinh đẹp của thiếu nữ trong không khí.

Từ Chính Thanh từ trên cao nhìn xuống một lát, không biết đang nghĩ ngợi gì. Tầm mắt anh lãnh đạm trầm tĩnh lại giống như trần trụi, Hứa Điềm cảm giác mình như bị ánh mắt này sờ đến toàn thân.

Sau vài giây dài dòng ngắn ngủi, cuối cùng Hứa Điềm cũng không thể chịu đựng được nữa, không kiên nhẫn gập chân lại, cô đỏ mặt đưa tay chặn ánh mắt của Từ Chính Thanh: "Đừng nhìn nữa, nhanh lên..."

Từ Chính Thanh bắt lấy tay cô, cười trấn an: "Ngoan, đừng nhúc nhích."

Anh ngồi dậy, lấy tới bánh kem đặt trên đầu giường. Trực giác Hứa Điềm không tốt lắm: "Thầy Từ, dáng vẻ thầy trông thật gợϊ ȶìиᏂ."

Từ Chính Thanh không hé răng, dùng đầu ngón tay chấm một chút bơ màu trắng ngà, tùy ý bôi trên xương quai xanh của cô.

Lúc này Hứa Điềm mới rõ ý Từ Chính Thanh muốn làm gì, hối hận muộn màng nhận ra ý tưởng này dường như là do chính mình đưa cho anh.

Bơ dấp dính lạnh lẽo, dừng ở trên làn da xúc cảm rất kỳ diệu. Hứa Điềm rùng mình, theo bản năng né tránh.

Trời đất,lúc cô bôi kem lên mặt Từ Chính Thanh, cô chưa bao giờ nghĩ mọi chuyện lại đi theo chiều hướng khiêu da^ʍ!

Hứa Điềm có ý ngăn lại anh: "Đừng bôi nữa Từ Chính Thanh, anh chơi vui vẻ như vậy?"

Từ Chính Thanh mắt điếc tai ngơ, đi theo đường riêng của mình: "Anh muốn nếm thử bánh kem"

Anh mυ"ŧ mát bơ trên xương quai xanh của Hứa Điềm, liếʍ kem trên khóe miệng, bình luận với vẻ mặt nghiêm túc như đang đứng trên bục giảng: "Đây là chiếc bánh sinh nhật ngon nhất mà anh từng ăn."

Hứa Điềm: "......"

Hứa Điềm còn có thể nói gì nữa.

Chỉ có thể tùy ý Từ Chính Thanh đem kem bơ bôi hết lên làn da mình, sau đó mυ"ŧ vào ăn luôn.

Quá trình này cực kỳ dài dòng, đến lúc cuối cùng anh đã thưởng thức xong 'bữa tối', Hứa Điềm đã mệt mỏi. Hai người vốn đã rất quen thuộc với nhau, không cần phải nói thêm gì nữa, chỉ đơn giản hai ánh mắt giao nhau, Từ Chính Thanh lập tức hiểu ra.

Cô muốn.

Từ Chính Thanh mím môi, ôm Hứa Điềm đi vào phòng tắm, một tay mở ra vòi hoa sen. Ngay lúc nước ấm xối xuống làn da, Từ Chính Thanh ấn người cô lên vách tường đá ở phòng tắm, vội vàng từ phía sau cắm vào.

Yên lặng, an tĩnh, lúc ra lúc vào, thời điểm Từ Chính Thanh làʍ t̠ìиɦ vĩnh viễn với phong cách như thế này. Hứa Điềm lại không kiềm chế được, đau sẽ nói, sướиɠ sẽ rêи ɾỉ thành tiếng, thèm muốn cũng chính mình động. Cô đã phản hồi chân thực nhất, nhiệt tình nhất mỗi một lần Từ Chính Thanh thọc vào rút ra.

d*m thủy, tϊиɧ ɖϊ©h͙, nước ấm, kêu rên, rêи ɾỉ, tiếng vang thân thể va chạm dâʍ đãиɠ, cùng với kɧoáı ©ảʍ cực lạc của nhân gian, những yếu tố này va chạm với nhau, dễ dàng đưa con người lên cao trào.

Xong việc, Từ Chính Thanh tắm rửa cho Hứa Điềm sạch sẽ, đưa cô về giường, anh quay lại phòng tắm dọn dẹp.

Hứa Điềm ngơ ngác nằm trên giường, thân thể rất mệt mỏi, nhưng đầu óc lại rất hưng phấn, căn bản không buồn ngủ.

Điện thoại di động của Hứa Điềm để ở ngoài phòng khách, nhưng cô không muốn ra lấy, nhìn thấy di động dùng cho công việc của Từ Chính Thanh ở đầu giường, cô muốn hỏi Từ Chính Thanh có thể mượn di động của anh để xem video hay không.

Đúng lúc này, tiếng chuông di động vang lên, màn hình sáng lên, Hứa Điềm cầm máy lên đưa mắt nhìn thấy có tin nhắn đến:

Có người có thể, vậy vì sao không thể là em?

Hướng lời nói của đối phương không rõ ràng, nhưng trực giác của Hứa Điềm nói cho cô biết, người này là một cô gái, hơn nữa cô gái này cũng đang nói chuyện tình ái.