Chương 38: Cúi người xuống liếʍ sạch sẽ

Kể từ khi đặt ra tiền lệ này, hầu như mỗi ngày Hứa Điềm đều trò chuyện với Từ Chính Thanh trước khi đi ngủ, nửa học tập nửa riêng tư, những lời chào đơn giản bình thường hoặc một số vấn đề vặt vãnh cũng đủ để Hứa Điềm có một giấc ngủ ngon.

Có lẽ đây là trải nghiệm độc nhất vô nhị khi yêu một anh già, Hứa Điềm cảm thấy hai người không hề có thời gian yêu nhau, chỉ hòa hợp ở chung như một đôi vợ chồng già.

Ấm áp và chân thành, vừa đủ ấm lòng.

Tuy nhiên, đôi khi cuộc sống vẫn cần những điều vui vẻ bất ngờ.

Hôm nay là sinh nhật của Từ Chính Thanh, Hứa Điềm cố ý xin giáo viên nghỉ nửa ngày, đến cửa hàng hoa chọn một bó hoa cho Từ Chính Thanh.

Ngoài cái này ra, cô còn ăn mặc tiết kiệm, mua được chiếc áo sơ mi với mức giá không thể chấp nhận được đối với một sinh viên.

Buổi tối, lúc Từ Chính Thanh tan tầm trở về đã nhìn thấy Hứa Điềm ôm hoa, cùng với chiếc túi hàng hiệu ngồi trên đất ở ngoài cửa.

Từ Chính Thanh sửng sốt: "Điềm Điềm? Ngồi ở đây làm gì, sao không gọi điện thoại, chìa khóa của em đâu?"

Hứa Điềm bật dậy, nhét bó hoa vào trong lòng ngực anh: "Chúc mừng sinh nhật, thầy Từ!"

Lúc cô ra ngoài có chút quá hưng phấn, để chìa khóa vào túi khác, quên mang theo, dù sao cô đợi cũng không lâu lắm.

Lần đầu tiên trong cuộc đời Từ Chính Thanh nhận được hoa, không biết trong lòng cảm thấy thế nào, nhưng khẳng định là rất tốt, anh chân thành nói cảm ơn.

Hai người vào nhà, trong tay Hứa Điềm xách theo túi vừa mua đồ trong siêu thị, xung phong nhận việc tự làm cho Từ Chính Thanh một chiếc bánh kem.

Về cơ bản cô chưa từng nấu ăn bao giờ, hôm qua mới lên mạng tìm cách làm bánh, với sự giúp đỡ của Từ Chính Thanh, hai người làm việc hơn một tiếng đồng hồ mới cho ra một chiếc bánh gần như không nhìn thấy kem đâu,không có hình dáng gì...

Nhìn từ góc độ hoàn toàn khách quan, Từ Chính Thanh cảm thấy chiếc bánh trông giống như một cái chậu bị méo.

Tuy nhiên, sở dĩ con người được gọi là "người" là vì họ có ý thức chủ quan mạnh mẽ. Từ Chính Thanh nhìn ánh mắt mong đợi của Hứa Điềm, nói: "Rất tuyệt."

Hứa Điềm cũng biết mình có trình độ như thế nào, nhưng có liên quan gì đâu?

Cô vui vẻ cắm một cây nến lên trên chiếc chậu méo, thắp sáng rồi đưa cho Từ Chính Thanh: "Mau ước đi."

Lúc trước Từ Chính Thanh tổ chức sinh nhật chỉ có rượu champagne và những gương mặt quen hay lạ, chiếc bánh rất lớn nhưng lại không có nến, anh cũng chưa từng ước điều gì.

Mười mấy giây sau, Từ Chính Thanh mở mắt ra, thổi một hơi.

Ngọn nến bị gió thổi tắt, Hứa Điềm nhanh tay nhúng ngón trỏ vào một ít kem rồi quẹt lên mặt Từ Chính Thanh.

Cô cười ranh mãnh, nhưng Từ Chính Thanh lại không có phản ứng gì, vẻ mặt có chút nghiêm túc.

Hứa Điềm cho rằng anh không quen với cách chơi đùa của người trẻ tuổi, sợ anh liên tưởng đến mình đang lãng phí đồ ăn, nên nhanh chóng cúi người xuống liếʍ sạch sẽ.

Ánh mắt Từ Chính Thanh tối sầm.

Đừng nói, ăn cũng khá ngon.

Hứa Điềm nhấm nháp một chúp, bị gợi lên cơn thèm ăn. Từ Chính Thanh cắt cho cô một miếng to, mình lại không muốn nếm thử.

Vì vậy, Từ Chính Thanh rụt rè tỏ vẻ: "Lát nữa anh ăn sau."

Hứa Điềm ăn xong,sau khi xác định cô đã ăn no, Từ Chính Thanh lập tức gấp không chờ nổi kéo cô vào phòng ngủ, còn cầm theo chiếc bánh kem chưa ăn xong.

Một tay Từ Chính Thanh cầm bánh kem, một tay vỗ vỗ vào mông Hứa Điềm,khàn giọng nói: "Đi tắm rửa."

Nhất thời Hứa Điềm bối rối, không hiểu vì sao đột nhiên từ bàn ăn chuyển sang chiến đấu trên giường.

Tuy nhiên, kể từ ngày vô tình xem được bộ phim khiêu da^ʍ kia, như đã mở ra cánh cửa đến một thế giới mới, Từ Chính Thanh trở nên bình tĩnh hơn trước sự thật: 'đàn ông đều có du͙© vọиɠ, và anh cũng là đàn ông'.

Mặc dù trên giường vẫn không buồn hé răng, lời cợt nhả không nhiều lắm, nhưng trên cơ bản anh đã muốn làm gì thì làm.