Chương 2: Tiếng nói của anh nặng nề sắc dục

Từ Chính Thanh ngây ngẩn cả người.

Anh cho rằng mình lớn tuổi quá rồi nên ảo giác: "Em nói cái gì?"

Lúc nghĩ vậy mở miệng nói ra rất khó, nhưng đã nói ra rồi, tựa như một con ngựa hoang đứt cương, không thu lại được nữa.

Hứa Điềm loạn tâm, nói thẳng ra: "Tôi nói, anh có muốn lên giường với tôi không?"

Từ Chính Thanh không thể không nhìn lại cô gái nhỏ trước mắt này, gương mặt thanh thuần ngoan ngoãn, từ nhỏ chính là loại mà giáo viên đều yêu thích. Ai ngờ ngoan ngoãn chỉ là bên trong, còn cất giấu một hơi thở phản nghịch.

"Không......"

"Đừng từ chối."

Hứa Điềm ngăn lại lời anh định nói, dùng tốc độ sét đánh không kịp che tai lao đến. Động tác của cô hùng hổ, cánh tay mảnh khảnh gắt gao dán lấy Từ Chính Thanh, dùng hết toàn lực của bản thân kéo cổ anh xuống, đôi môi ấm áp dán vào ngoài miệng Từ Chính Thanh.

Từ Chính Thanh chưa kịp né tránh, lại vì kiêng kị chân Hứa Điềm bị thương, nên anh tránh không thoát, chỉ có thể chật vật giữ ổn định cơ thể hai người, tùy ý để Hứa Điềm dùng nước miếng thấm ướt môi anh.

Hứa Điềm không có kinh nghiệm, ở ngoài miệng Từ Chính Thanh gặm cắn chốc lát, không biết cách làm gì, chỉ học theo phim dùng đầu lưỡi liếʍ liếʍ, nhưng Từ Chính Thanh lại không hé môi.

Hứa Điềm đành phải một lần một lần liếʍ láp hàm răng trắng tinh, đồng thời đưa một bàn tay xuống sờ soạng trên người, tìm kiếm cúc áo sơ mi có thể cởi bỏ. Mùa hè mặc rất mỏng, Từ Chính Thanh bị sờ đến phát ngứa, anh không thể nhịn được nữa: "Đủ rồi......"

Cuối cùng Hứa Điềm cũng tìm được đường vào, đầu lưỡi như con rắn nhỏ linh hoạt chui vào đó, không hề kết cấu khuấy loạn trong khoang miệng người đàn ông, hôn, liếʍ, mυ"ŧ. Sau khi làm vài lần như vậy, Từ Chính Thanh bắt đầu vô ý thức đáp lại.

Hai người điên cuồng hôn môi, đầu lưỡi cuốn lấy, trao đổi nước bọt.

Lúc tách ra, cả hai đã ngã xuống trên giường, không phân biệt được ai là người ném quần áo xuống đất. Đôi môi Hứa Điềm hé mở, thở hồng hộc, dưới quần Từ Chính Thanh đỉnh thành một cái lều cao cao, cứng đến phát đau.

Hứa Điềm sợ Từ Chính Thanh đổi ý, căn cứ một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm, ý nghĩ phải tiến hành bước tiếp theo, bị Từ Chính Thanh ngăn lại: "Tắm rửa trước."

Tiếng nói của anh nặng nề sắc dục, Hứa Điềm chưa bao giờ gặp được sự gợi cảm như thế này.

Đúng thật là rửa sạch sẽ chút càng vệ sinh hơn, nhưng Hứa Điềm vẫn có chút chần chờ:

"Anh sẽ không nhân lúc tôi tắm rửa chạy mất chứ?"

"......"

Từ Chính Thanh liếc mắt nhìn hạ bộ của mình, ý bảo Hứa Điềm yên tâm: "Dáng vẻ này ra cửa sẽ trở thành biếи ŧɦái."

Hứa Điềm bán tín bán nghi đi vào phòng tắm, thẳng cho đén lúc tắm xong ra ngoài, nhìn thấy Từ Chính Thanh còn nằm ngửa trên giường, tâm cuối cùng cũng nuốt trở về trong bụng.

Sau đó đổi thành Từ Chính Thanh đi tắm, nhưng hình như anh có thói ở sạch, hai mươi phút vẫn chưa xong. Hứa Điềm chờ đợi nhàm chán, ngáp một cái, nhịn không được đổi thành một tư thế thoải mái.

Cố nhắm mắt lại, mở ra.

Ánh mặt trời chói chang.

Ánh mặt trời ấm áp xuyên thấu qua cửa kính chiếu vào trên mặt, Hứa Điềm hòa hoãn một lát mới nhớ đến việc hôm qua, cô đột nhiên ngồi dậy, trong phòng nào còn có bóng hình của người đàn ông?

Lại cẩn thận suy nghĩ chi tiết tối qua, tuy rằng anh động tình, nhưng từ đầu đến cuối tay đều rất quy củ, làm gì có chuyện người đàn ông nào chuẩn bị cᏂị©Ꮒ choạc mà khắc chế như vậy chứ?

Hứa Điềm bất tri giác mới ý thức được, mình bị anh lừa cᏂị©Ꮒ, người đàn ông đó trước sau đều không tính lên giường với cô.

Khốn kiếp.

Vết thương trên chân không quá nghiêm trọng, hôm qua sau khi bôi thuốc ở bệnh viện, hôm nay đã chuyển biến tốt đẹp hơn, tối cô mua vé trở về trường.

Hoang đường qua đi, Hứa Điềm đem những suy nghĩ tạo phản đó vùi sâu, lắc mình thay đổi, lại trở thành nữ sinh ngoan ngoãn trong mắt bạn bè và thầy cô giáo.

"Ngọt ngào ơi, giúp tớ giữ chỗ, nửa giờ sau đến."

Bạn cùng phòng Đường Vưu Giai, mắt nhắm mắt mở thò đầu ra, ra vẻ khẩn cầu: 'Xin cậu."

"Được rồi."

Lớp đại học tương đối tự do, chỉ cần không bị giáo sư phát hiện, đến trễ cũng không có vấn đề gì lớn. Cho nên vào kỳ cuối, ai cũng vài lần không đến lớp như vậy.

Ngoại trừ Hứa Điềm.

Cô im ắng, dịu dàng, ngoan ngoãn nghiêm khắc.

Nửa giờ sau, Đường Vưu Giai lặng lẽ từ cửa sau chui vào phòng học, Hứa Điềm đang nhìn sách, phòng học chứa trăm người đông đúc, lại lặng ngắt như tờ.

"Sao lại thế này?" Đường Vưu Giai nhỏ giọng hỏi.

Hứa Điềm chỉ chỉ chỗ trống trên bục giảng, dùng khí âm trả lời: "Thầy Lưu nghỉ dài hạn, giáo viên mới chưa thấy đâu."

Đường Vưu Giai thiếu chút nữa hoan hô thành tiếng, tiếng Anh cô nàng không tốt, trước đó cùng thầy Lưu náo loạn không thoải mái, lúc nào cũng bị gọi lên hỏi bài, rất nén giận.

"Hy vọng thầy giáo mới ôn hòa soái ca, vai rộng chân dài, cơ bụng sáu múi, nhất định có thể kí©h thí©ɧ gen học tập của tớ." Đường Vưu Giai nhỏ giọng thì thầm.

Hứa Điềm giả vờ không nghe thấy, trên thực tế, lời hình dung đó của Đường Vưu Giai làm cô liên tưởng đến người đàn ông suýt chút nữa ngủ với mình ở thành phố A.

Trong lòng Hứa Điềm oán hận, ngũ vị tạp trần.

Lúc này, thầy giáo mới khoan thai đến muộn, Hứa Điềm rũ mắt thu dọn đồ dùng trên bàn, nghe thấy Đường Vưu Giai hô lên một tiếng trầm thấp kinh ngạc, những người xung quanh cũng vậy, hết đợt này đến đợt khác.

Hứa Điềm tò mò nhìn lên, sau đó sửng sốt.

Người đàn ông gần như đi nhanh đến, mặc một bộ vest nghiêm chỉnh đứng trên bục giảng, mặt mày như họa, gương mặt lạnh lùng, cả người lộ ra khí chất hơi thở cấm dục.

"Xin lỗi, có chút việc nên đến muộn, bây giờ chúng ta chính thức học bài. Tôi là Từ Chính Thanh."

Âm thanh của anh cũng lạnh như băng.

Nhưng Hứa Điềm biết, dưới thân anh mà cứng lên, là nóng.