Chương 1: Lá gan lớn, vυ' cũng không nhỏ

"Các anh các chị, các cô chú, phía trước đến trạm A thành tây, mời xuống tàu....."

Loa đến trạm vang lên, Hứa Điềm kéo vali hành lý, thong thả đi theo đám đông về phía lối ra.

Trời còn chưa tối, gió nhẹ thổi qua, cơn gió ngày hè nóng nực ập vào mặt làm tỉnh táo hẳn, lưa thưa vụn vặt, cơn buồn bực dâng lên trong lòng.

Di động vẫn luôn rung lên từ lúc lên đường, Hứa Điềm giống như không nghe thấy, vẫn luôn chờ ra khỏi trạm tàu mới lấy ra xem.

Mấy lần điện thoại đều do Đại Phi gọi đến, hắn còn phát mấy tin nhắn giọng nói, ý oán trách tại sao Hứa Điềm đã yêu đương với mình nửa năm, vẫn không cho thân mật, không cho ngủ, nghi ngờ rằng cô không yêu hắn.

Hứa Điềm khép lại di động, đi đến ven đường ngăn một chiếc xe taxi.

Thật ra yêu hay không yêu, bản thân Hứa Điềm cũng không biết.

Lúc trước Đại Phi theo đuổi cô, theo ba tháng, đi theo sau làm tuỳ tùng chăm sóc tỉ mỉ, Hứa Điềm không thể nhận lấy những lý do của hắn mà không hồi đáp, vậy nên hai người trở thành bạn trai bạn gái, sau đó đến nửa năm yêu xa đất khách quê người.

Tình yêu bắt đầu bình đạm, giữa cũng không có gì gợn sóng phập phồng, bọn họ dường như không cãi nhau. Ngoài lúc Đại Phi có nhu cầu sinh lý mà Hứa Điềm không muốn. Vậy nên mới nghi ngờ rốt cuộc Hứa Điềm có yêu hắn hay không, nhưng đúng là Hứa Điềm thật sự không thể tiếp nhận chuyện đó.

Trước kia cô cũng có trộm xem qua phim ngắn, bên trong nữ chính bị đàn ông làm, mỗi người đều kêu gào mất hồn hoặc thống khổ, dáng vẻ như đang rất sung sướиɠ. Nhưng Hứa Điềm chỉ cảm thấy khuất nhục, cùng với ghê tởm.

Cho nên về vấn đề này, mỗi lần đều do Đại Phi thoả hiệp chấm dứt, nhưng lần này......

"Con bao lớn mà quen bạn trai hả? Có phải ra ngoài học thói hư của người ta? Cô gái tốt nên giữ mình trong sạch."

Mẹ cô ân cần dạy bảo, phảng phất còn ở bên tai, nhưng Hứa Điềm không phải là một cô gái tốt đẹp gì. Một tia như kɧoáı ©ảʍ trả thù nổ tung trong l*иg ngực. Tim Hứa Điềm đang đập run rẩy.

Xe taxi dừng lại ở cửa trường Đại Học A, Hứa Điềm gấp không chờ nổi nhảy xuống xe, mới vừa tính gọi điện thoại cho Đại Phi, lại nghe được tiếng nói quen thuộc: "Em yêu, ngày lễ vui vẻ."

Nhìn qua đó, Đại Phi đang cầm bó hoa hồng, đưa tay về phía một cô gái nóng bỏng. Cô gái nhận bó hoa, oán trách: "Em đã bao lớn rồi, lại còn có quà Tết thiếu nhi."

"Lớn cái gì, em gì vĩnh viễn 18 tuổi, tôi ở nơi này em sẽ mãi mãi được yêu chiều như em bé."

Cô gái cười hì hì, Đại Phi ôm eo cô gái, đi về một hướng khác, hoàn toàn không chú ý đến Hứa Điềm ở cách đó không xa.

Ánh mắt Hứa Điềm đăm đăm, một hồi lâu mới phản ứng lại, bản thân mình đang bị nɠɵạı ŧìиɧ.

Bóng dáng hai người kia đã sớm không nhìn thấy đâu nữa, Hứa Điềm mờ mịt nhìn xung quanh, phát hiện thành phố này phồn hoa xa lạ, đám đông đi tới đi lui, nhưng không có một gương mặt nào làm cô cảm thấy ôn hòa thân thiết.

Hứa Điềm kéo vali hành lý trở về, một thân chật vật.

Đột nhiên, có tiếng còi vang lên, Hứa Điềm ngẩng đầu, mới chú ý tới phía trước giống như có một loạt vị trí đỗ xe, có xe phải rời khỏi, chỗ cô đang đứng có thể ngăn trở xe của người khác.

Hứa Điềm vội tránh đường, nhưng phía sau vừa vặn là một bậc nhỏ, cô hoảng sợ gian nan không đứng vững, nháy mắt liền ngồi xuống luôn đó. Tay cầm vali hành lí cũng đổ theo, nện ở trên chân.

"Á." Hứa Điềm kêu lên đau đớn.

Rất nhanh, chủ xe vừa ấn còi chạy nhanh xuống, lấy vali hành lí ra, hỏi cô: "Có sao không, có thể đứng đứng lên được không?"

Một giọn nam ôn hoà,trầm ổn, thong dong, kỳ dị làm cho Hứa Điềm tại hoàn cảnh xa lạ này như tìm được một cảm xúc kiên định.

Theo bản năng Hứa Điềm nhìn qua, đập vào mắt là gương mặt cực kỳ anh tuấn, mặt mày như hoạ. Hình như anh lớn hơn Hứa Điềm vài tuổi, gương mặt trộn lẫn giữa thiếu niên và thanh niên, quanh thân lại tản ra hơi thở khí chất thuộc về người đàn ông trưởng thành.

Bất luận ở đâu, đàn ông như vậy đều làm người trước mắt sáng ngời.

Người đàn ông có vẻ rất tốt tính, nhìn Hứa Điềm phát ngốc, lại hỏi một lần.

Hứa Điềm thử thử, nơi mắt cá chân lập tức truyền đến cơn đau xuyên tim, cô lắc đầu.

Người đàn ông cúi người đem cô từ trên mặt đất bế lên: "Đi bệnh viện trước"

Thân thể cách chất liệu vải dệt mỏng manh dán chặt vào nhau, Hứa Điềm bị bao phủ ở hương thơm nhàn nhạt của gỗ mộc, nhiệt độ cơ thể người đàn ông truyền đến, lúc này cô mới ý thức được thì ra bản thân mình lại lạnh lẽo đến vậy.

Kết quả kiểm tra ở bênh viện có rất nhanh, xương cốt không thành vấn đề, chỉ đơn giản bị trật chân, trở về phun thuốc tiêu máu bầm là được.

Tuy rằng sự cố này cùng Từ Chính Thanh không có liên quan gì, nhưng anh đã có trách nhiệm, không chỉ bỏ tiền thuốc men, còn hỏi Hứa Điềm: "Có chỗ ở không? Đưa em đi."

Hứa Điềm lần nữa lắc lắc đầu, Từ Chính Thanh dựa theo nơi mình tiện đường đi về phía trước:

"Phía trước khách sạn, ở đó một đêm. Em ở bên này có bạn bè không? Muốn gọi điện cho họ đến đây không?"

Hứa Điềm im lặng.

Từ Chính Thanh đã hiểu, cười: "Cô gái nhỏ mà gan lớn vậy, một người quen cũng không có mà dám qua đây chơi, cũng không sợ gặp phải người xấu."

Hứa Điềm liền hỏi anh: "Vậy anh là người xấu sao?"

"......"

Nhìn dáng vẻ nghẹn lại của anh, Hứa Điềm cuối cùng cũng lộ ra nụ cười duy nhất vào tối nay.

Cô đột nhiên nghĩ, nếu là vì trả thù, vì sao không phải là người đàn ông trước mặt này chứ?

Đến khách sạn, Từ Chính Thanh thuê phòng xong, đưa Hứa Điềm đi lên. Anh không định đi vào, kịp thời dừng bước ở cửa, chỉ để lại số điện thoại của mình, nói cho cô vết thương tốt có thể tìm anh.

Người đàn ông này dịu dàng và thật thà quá mức.

Ý niệm vừa toát ra ở trên xe lúc nãy lại bốc lên, hơn nữa trải qua một thời gian lúc nãy, càng trở nên kiên định. Trong lòng nghĩ một lúc nữa phải nói như thế nào, Hứa Điềm tránh sang một bên, ý bảo anh kéo hộ vali hành lí vào phòng.

Cô tựa vào ván cửa nhìn bóng dáng của anh, trong đầu trống rỗng.

Từ Chính Thanh đã đem vali hành lý của Hứa Điềm vào chỗ mà cô chỉ, nhìn thấy cái cớ cuối cùng này cũng sắp không giữ anh lại được nữa, âm thanh của Hứa Điềm khô khốc, mở miệng:

"Tôi cảm thấy anh nói không đúng."

Cô cũng không biết bản thân mình đang muốn nói gì.

"Gì không đúng?"

Từ Chính Thanh không hề đề phòng đi qua cạnh cửa.

Giây tiếp theo, anh nghe được Hứa Điềm nói: "Tôi không chỉ có lá gan lớn, vυ" cũng không nhỏ, anh có muốn thử một chút không?."