Chương 21: Nụ hôn phát đau

Đem những thứ chôn chặt dưới đáy lòng một lần trút ra hết, tâm tình Kiều Hân trở nên thoải mái, chẳng mấy chốc liền thϊếp đi. Tối hôm qua mất ngủ trằn trọc đến bốn, năm giờ sáng, lúc này lại được một người đàn ông ôm trong lòng làm cả người nàng mềm như tơ ném vào dòng nước ấm, nhu nhu mì mì, quyện thành bộ dáng thoải mái nhất thϊếp đi trong lòng Hạ Thời Minh.

Hắn nhẹ nhàng chạm lên đôi mi cong cong của nàng, có chút buồn cười. Cô nương này vừa nãy còn khóc như lê hoa đái vũ, nước mắt trên mặt còn chưa khô mà lúc này đã an an tĩnh tĩnh ngủ đi như vậy. Hắn cảm thấy như bản thân mình đang ôm một chiếc kẹo bông gòn, sát gần vào còn có thể nghe được mùi vị ngọt ngào thoang thoảng trên đầu mũi.

“Tổng giám đốc, thư ký vừa nhắn tin hỏi hội nghị hôm nay có tiếp tục không?” Tề Lệ ngồi ở ghế phụ tìm được khoảng lặng liền lên tiếng hỏi.

Hạ Thời Minh suy nghĩ một chút, “Không về nhà, đến công ty.”

Tề Lệ: “Vậy còn Kiều tiểu thư, tổng giám đốc?”

Hạ Thời Minh: “Đi cùng.”

Tề Lệ kinh ngạc, anh ta đi theo tổng giám đốc lâu như vậy chưa từng thấy ngài ấy đưa người phụ nữ nào tới trụ sở tập đoàn. Anh ta biết phiền toái nhất là khi phụ nữ vì việc tư tìm tới nơi làm việc. Nhưng sau khi nghĩ đi nghĩ lại thì lại cảm thấy cũng không có gì, không lẽ ông chủ lại vì Kiều tiểu thư mà hủy hội nghị, bỏ mặc mọi người ở công ty?

Sau khi xe đậu trong bãi đỗ xe dưới tầng hầm, Hạ Thời Minh không đánh thức Kiều Hân dậy mà trực tiếp ôm nàng tới thang máy riêng. Văn phòng Tổng giám đốc rất lớn, có một gian phòng bên trong dùng để nghỉ ngơi. Hắn đặt Kiều Hân xuống giường, lại đem cái chăn len mỏng đắp lên người nàng. Kiều Hân thấy động, mơ mơ màng màng mở mắt ra, phát hiện nơi này thật xa lạ, “Đây là đâu...”

“Ngủ đi. Lát nữa tôi sẽ kêu em dậy.” Hạ Thời Minh nhéo nhéo mũi nàng.

“Dạ.” Nàng nhẹ nhàng đáp rồi lại chìm vào giấc ngủ.

Thẳng đến khi trời tối dần.

Khi nàng tỉnh dậy thì ánh nắng đã tắt, hoàng hôn mờ ảo, đèn đường đã bắt đầu rực rỡ sáng lên. Kiều Hân ngái ngủ tìm kiếm điện thoại muốn nhìn thời gian, đột ngột ngồi bật dậy.

Đã sáu giờ tối.

Nàng vội vàng vén lên tấm chăn mỏng, không kịp mang giày đã chạy ra mở cửa. Cửa vừa mở nàng phát hiện một phòng làm việc rất lớn, nơi nàng vừa nằm ngủ chính là một căn phòng nhỏ trong văn phòng đó. Hoa văn tươi sáng, phong cách lãnh đạm lấy màu xám đen làm tông chủ đạo, phối hợp với rất nhiều tác phẩm nghệ thuật, tuy nàng không thể hiểu nhưng thoạt nhìn cũng biết giá trị vô cùng xa xỉ.

Hạ Thời Minh đang ở trong phòng làm việc thì thấy bên cạnh có tiếng động liền ngẩng đầu thấy cô gái nhỏ đã tỉnh, hắn đặt máy tính bảng xuống, đứng dậy đi về phía Kiều Hân, “Sao em không mang giày?”

Kiều Hân nhìn xuống, lúc này mới cảm giác được dưới chân có chút lạnh, “Em quên mất...”

Hạ Thời Minh tức giận đi đến nhấn lên trán nàng, “Còn không mau đi?”

Kiều Hân ngượng ngùng cười, vội vàng trở lại phòng nghỉ đeo giày vào, “Nhưng sao anh không gọi em dậy? Bây giờ đã hơn sáu giờ tối rồi.” Nàng nhẹ giọng oán trách.

“Tôi thấy em ngủ rất ngon, không đành lòng kêu em dậy.” Hạ Thời Minh dựa vào khung cửa nhìn nàng đang đeo giày vào. Cô gái mặc quần tây được cắt cách điệu, để lộ ra đôi mắt cá chân tuyết trắng, ngón chân nhỏ nhắn mượt mà, chiếc móng xinh xắn đủ tinh xảo khiến đôi chân tràn đầy linh hoạt, mỏng manh yêu kiều.

Ánh mắt hắn tối sầm lại, nhanh chóng đi tới quỳ gối trước mặt nàng, Kiều Hân còn chưa kịp phản ứng, đôi giày còn đang đậu trên đầu ngón chân đã bị hắn cầm lấy ném sang một bên.

“Làm sao vậy...” Lòng bàn chân nàng chạm vào bàn tay ấm áp của hắn, một cảm giác như dòng điện xẹt qua tâm cô gái nhỏ. Hạ Thời Minh không nói lời nào, thưởng thức ngón chân đang ngượng ngùng cuộn lại, hầu kết hắn khẽ động, đột nhiên cả người phủ lên người nàng. Kiều Hân sợ hãi kêu ra tiếng, cổ tay bị hắn độc ác bóp chặt giơ cao lêи đỉиɦ đầu.

Ghế sô pha là loại được lấp đầy bởi chất liệu xốp cao cấp mềm như bọt biển, bị lực mạnh đè lên ép chặt xuống làm sống lưng nàng có thể cảm nhận rõ kết cấu của xương gỗ vững chắc bên dưới.

Đau! Một cảm giác cứng rắn truyền tới từ sau lưng, nhưng nàng chỉ có thể chịu đựng, nước mắt lưng tròng, “Thất gia...”

“Đừng nói chuyện.” Người đàn ông cường thế ra lệnh, trong giọng nói hàm chứa một tia nóng gấp không dễ phát hiện. Một giây tiếp theo, hắn cúi đầu xuống ngậm lấy môi nàng, hoàn toàn không cho nàng một giây suy nghĩ.

Không phải là một nụ hôn dịu dàng, nụ hôn đầu tiên hắn trao nàng là một nụ hôn mạnh mẽ, cường hãn, hoàn toàn đẩy nàng đến bờ vực nghẹt thở. Kiều Hân ngưỡng cổ thừa nhận, giống như một con sếu đầu đỏ ở trong đầm lầy chết đi sống lại. Cũng không biết trải qua bao lâu để dưỡng khí trở lại tràn vào trong buồng phổi đang ngột ngạt, trong khi nàng chật vật, xấu hổ hô hấp, hắn ưu nhã sửa sang lại cổ áo xộc xệch cho nàng.

“Đi. Tôi mang em đi ăn cái gì đó.” Hạ Thời Minh trở lại bộ dạng thường ngày, như thể hết thảy hung hãn, cường thế vừa rồi đều không liên quan gì đến hắn. Hắn vẫn như cũ là một người đàn ông vừa lãnh đạm, chừng mực vừa bất cần, ngả ngớn.

Mà nàng, chỉ là một con mồi chưa bị lấy máu.

Đây là lần đầu tiên Kiều Hân đến trụ sở tập đoàn Hạ thị nhưng lại chưa kịp nhìn thấy gì hết, thang máy riêng nối thẳng với văn phòng và bãi đỗ xe dưới tầng hầm cho ngay cả cửa văn phòng cũng không cần phải mở ra nữa. “Đáng tiếc...” Kiều Hân lẩm bẩm.

“Đáng tiếc?” Hạ Thời Minh nâng cằm nàng, thấy một vẻ mặt mơ hồ, “Đáng tiếc không tiếp tục?”

Kiều Hân trợn to hai mắt, thật không thể tin được, nàng mới nói ra bốn chữ này cũng có thể bị hắn mượn cơ hội đùa giỡn một phen.

“Anh không đứng đắn!” Nàng nghiêm túc chỉ ra lỗi lầm của hắn. Có lẽ một hồi tiếp xúc gần gũi da thịt đã kéo bọn họ ngày càng gần hơn. Nàng không còn sợ hắn nữa, giọng điệu khi nói chuyện biểu lộ ra một chút nóng nảy.

Hạ Thời Minh khóe mắt hơi nhướng lên, trong mắt hiện lên một tầng sương mù dày đặc, nhìn chằm chằm nàng thêm vài giây khiến nàng có chút không biết phải làm sao, “Tiếc cái gì?” Hắn nói.

"Không có chuyện gì." Nàng hai mắt mở lớn chỉ dám nhìn xuống ngón chân, "Đây là lần đầu tiên em đến công ty của anh nhưng chưa được nhìn thấy cái gì cả."

Hạ Thời Minh cười nhạo, còn tưởng rằng nàng đang muốn nói cái gì đó quan trọng, giọng điệu không quan tâm, "Lần sau muốn xem gì thì tự mình tới, còn sợ không có cơ hội sao?"

Kiều Hân lập tức nâng lên ánh mắt nhìn anh, cười vui vẻ tới tận đáy mắt: "Sau đó em nhìn thấy anh Hướng Diệc, có thể xin anh ấy xin chữ ký được không?"

Hướng Diệc là diễn viên hàng đầu trong làng giải trí hiện nay với hàng triệu người hâm mộ điên cuồng. Năm ngoái, anh ta đã tham gia diễn xuất trong bộ phim điện ảnh đầu tiên đề tài xuyên không và đã giành được giải nam diễn viên phụ xuất sắc nhất tại lễ trao giải Kim Tượng.

Thang máy xuống đến tầng hầm, cửa tự động vừa lúc mở ra.

Hạ Thời Minh không có ý cười liếc nàng một cái, ý tứ cảnh cáo rõ ràng, "Tôi đây đảm bảo em tới chỗ này một vạn lần cũng không gặp được anh ta."

“Anh dựa quyền đè người.” Kiều Hân bĩu bĩu môi không phục.

Người đàn ông không kiên nhẫn siết chặt cổ tay nàng, “Tôi không những có thể đè em, còn có thể bổ nhào vào người em!”

“...” Mặt nàng trở lên nóng bừng, lập tức tự giác im lặng.

Hai người lên xe, xe chạy tới một nhà hàng. Tài xế lái rất ổn định, trên xe đã thay một bài hát tiếng Anh nhẹ nhàng rất hợp với Lăng Thành đêm nay. Hạ Thời Minh liếc nhìn Kiều Hân đang thu người trong góc, "Lại đây." Giọng điệu mạnh mẽ, không cho phép trái lời.

Kiều Hân suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn thỏa hiệp tiến về phía hắn từng chút một. Hạ Thời Minh thấy nàng xích tới liền vươn tay tóm lấy người nàng, bàn tay nóng ran áp lên eo đang vặn vẹo không yên của nàng. Lực đạo bàn tay không mạnh đến mức gây đau, chỉ là có chút ngứa ngáy, nàng nhịn không được hừ ra tiếng. Hạ Thời Minh cười cười lực đạo trong tay càng mạnh thêm ghì chặt xuống, lần này có chút gây đau. “Đau!” Nàng ngước mắt lên nhìn hắn, tầm mắt rơi vào khuôn cằm nghiêm nghị, sạch sẽ, không một tia trói buộc.

Hạ Thời Minh lại siết chặt vòng tay, ôm chặt nàng vào trong lãnh địa của hắn, cười cười xem bộ dáng nàng hô hấp không nổi. Giống như một chú cá nhỏ mắc trong hồ nước cạn, há miệng khao khát dưỡng khí, thể hiện một vẻ đẹp khi con người ta đang giãy giụa tuyệt vọng để sinh tồn. “Đau cũng phải chịu.” Hắn ác liệt nói bên tai nàng, sau đó đi tới cắn cắn theo vành tai nàng uốn lượn xuống dưới. Kiều Hân giống như một con búp bê không có linh hồn, thoáng qua cửa sổ chỉ nhìn thấy ánh đèn hết ngọn này đến ngọn khác phản chiếu trong ánh mắt nàng.

Chờ đến khi xe chạy đến nhà hàng hắn mới buông tha nàng. Kiều Hân xuống xe đi theo phía sau hắn.

Bóng lưng hắn phản chiếu trong mắt nàng, trong veo như ánh trăng dưới nước, lại giống như sương đêm ngưng đọng trong đêm tối. Hắn tuyệt đối sẽ không nói cho nàng biết hắn là người như thế nào, nàng chỉ có thể tự vẽ nhứng bức tranh dựa vào trí tưởng tượng của mình, hoặc cố gắng hình dung ra. Đi theo bên cạnh hắn vĩnh viễn là cảm giác giống như bị che đi hai mắt, chỉ có thể thấp thỏm qua sông.

Nhưng lúc này, Kiều Hân cũng đã hiểu rõ hơn một chút. Phàm là nhập cuộc vào trò chơi của hắn, nàng chỉ có thể ngoan ngoãn làm hắn vui vẻ, cao hứng, không được phép từ chối. Chỉ có thể tuân theo phép tắc do hắn định ra.

Đó là một nhà hàng kiểu Nhật truyền thống, điểm đặc biệt là món thịt bò Wagyu A5 tươi được đưa trực tiếp từ Nhật Bản hàng ngày. Món khai vị là salad trứng cá muối, thịt bò tartar kèm trứng và cá chép sốt nấm. Lần đầu Kiều Hân nếm thử thịt bò sống, ban đầu còn thấy có chút khó ăn nhưng sau khi ăn xong lại cảm thấy hương vị rất tuyệt vời. Hạ Thời Minh thấy nàng mê man nhíu mày một cái, không khỏi bật cười hỏi, "Biểu hiện của em như vậy là thế nào? Ăn không ngon sao?"

Kiều Hân còn đang nhai thứ gì đó trong miệng, nên trước tiên phải lắc đầu, sau khi nuốt nước bọt mới nói: "Món ngon như vậy làm sao có thể không ngon được! Trước đây em cùng bạn bè ăn thịt bò Wagyu, nhưng thật sự quá đắt, nhìn thực đơn chúng em chết lặng, thực đơn thật là khoa trương, lần đầu tiên em biết có loại thịt bò phải tính từng gam ”. Nàng nghĩ đến chuyện xấu hổ hồi đại học, cả người liền có chút hưng phấn, lời nói càng ngày càng nhiều.

“Rồi sau đó?” Hắn rất có hứng thú hỏi.

Kiều Hân nhớ lại cảnh tượng lúc đó, không khỏi nở nụ cười: “Sau đó bạn của em nói không ăn nữa muốn rời đi. Em nói không được, đến cũng đến rồi, dù sao cũng phải nếm thử một chút hương vị xem sao. Rồi chúng em mỗi người gọi một phần, là một phần lớn như vậy.” Nàng dùng tay làm thành một vòng tròn nhỏ, “Cuối cùng chúng em ăn cũng không no được, sau khi rời nhà hàng lại đi ăn lẩu cay.” Nói xong nàng phá lên cười, đôi mắt trở nên trong suốt long lanh như sao trời.

Lần đầu tiên thấy nàng như vậy, Hạ Thời Minh cảm thấy rất thú vị. Những tưởng nàng chỉ biết xấu hổ, ẩn nhẫn ủy khuất mỗi lần hắn bắt nạt, không ngờ nàng còn có hình ảnh hoạt bát sống động như vậy càng có phần thu hút hơn.

“Anh cười gì vậy?” Kiều Hân ý thức được vừa rồi mình nói chuyện có chút phấn khích, người đàn ông kia chắc là đang cười nhạo nàng không hiểu sự đời đây mà.

Hạ Thời Minh đưa dĩa bít tết đã cắt miếng nhỏ về phía nàng, đổi lấy dĩa chưa cắt, nhìn nàng có chút nghiêm túc: “Vậy thì xem ra hôm nay tôi phải cho em ăn no, nếu không lát nữa tôi lại phải dẫn em đi tìm lẩu cay mất.”

Kiều Hân cảm thấy người đàn ông này đúng thật là quá ác liệt, tức giận gắp một miếng thịt bò bỏ vào miệng.

Hắn nói thế nào liền làm thế đó. Mấy món tiếp theo, hắn đều gắp cho nàng ăn đến căng tròn bụng, khiến Kiều Hân thực sự có chút không thể ăn thêm được gì nữa, “Đừng bắt em ăn nữa, em no lắm rồi.” Nàng buồn bực nhìn hắn.

“Vậy thì nghỉ ngơi một chút, lát nữa còn có món tráng miệng.”

“A? Còn món gì nữa? Em ăn nhiều như vậy Diêu tỷ nhất định sẽ mắng, nói em là một nữ minh tinh không tự giác.”

Hạ Thời Minh không khỏi nhìn nàng nhiều hơn, có chút nghiền ngẫm nói: “Em là nữ minh tinh?”

Kiều Hân ngẩn người, sau đó mới nhận ra hắn là đang cười nhạo nàng, cười nhạo nàng ra ngoài còn không cần đeo khẩu trang, cũng ít người biết, mà lại dám dõng dạc nói mình là một nữ minh tinh. Nàng bị hắn chọc tức đến không nói ra thành lời, liên tiếp lặp đi lặp lại: “Anh…anh…”

Đôi mắt long lanh kia vừa trìu mến, vừa giấu giếm rụt rè làm hắn vừa thấy tâm đã trở nên ngứa ngáy, nhân cơ hội đưa quả dâu vào miệng nàng dỗ dành: “Được được, em chính là nữ minh tinh, được không?”

Lúc hắn dỗ dành người khác là thời điểm trở nên ôn nhu vô cùng, khiến nàng không thể cự tuyệt, phản kháng. Trái tim nàng chỉ có thể vì hắn phập phòng, can tâm tình nguyện vì hắn dâng lên, vì hắn bỏ xuống.

Nàng đương nhiên biết, bất luận cái gì cam tâm tình nguyện đều là điềm báo trước nguy hiểm. Bản năng con người là tìm kiếm lợi thế và tránh đi thiệt thòi, nhưng từ khi gặp hắn, nguy hiểm và cám dỗ trở thành từ đồng nghĩa.

Nàng không muốn tránh đi nó mà chỉ muốn tiến lại ngày càng gần.

Còn ngu ngốc hơn cả một con thiêu thân đứng trước ngọn lửa!