Chương 13: Cái bẫy ngọt ngào

Lúc Kiều Hân thức dậy vào sáng hôm sau đã là mười một giờ trưa. Nàng không có thói quen lạ giường, tối qua thần kinh lại liên tục bị kéo căng cho nên sau khi tắm nước ấm xong, cả người như viên kẹo bông gòn vừa chạm vào gối đã tan chảy.

Chỉ là sao nàng có thể ngủ thẳng đến mười một giờ trưa?

Sau khi vệ sinh cá nhân, nàng đi ra phòng ngủ tìm một vòng cũng không thấy bóng dáng Hạ Thời Minh. Có lẽ hắn đã ra ngoài rồi.

Dì Trương đang chuẩn bị bữa trưa trong phòng bếp, vừa thấy có tiếng động liền biết là Kiều Hân đã dậy, liền bê bữa sáng còn ấm đặt lên bàn. “Kiều tiểu thư, các món bữa trưa còn đang làm chưa xong, cô trước tiến ăn một chút lót bụng đi.”

“Dì Trương, Thất gia ra ngoài rồi sao?”

“Thiếu gia sáng sớm đã ra ngoài rồi. Ngài ấy phân phó tôi đưa cái này cho tiểu thư, dặn tiểu thư khi nào dậy sẽ cần đến cái này.” Dì Trương đưa ra một mảnh giấy, trên đó viết một dãy số điện thoại.

Nét chữ mảnh nhưng bá đạo, phóng khoáng.

Kiều Hân gật đầu nhận lấy mảnh giấy, theo thói quen đi tới túi xách muốn tìm điện thoại di động. Lúc này nàng mới phát hiện ra mình vẫn đang mặc áo của Hạ Thời Minh. Nàng quay đầu chạy về phòng ngủ tìm thấy điện thoại, lại nhìn dãy số trên mảnh giấy nhập vào, kiểm tra lại hai lần rồi mới nhấn nút gọi đi. Điện thoại kêu tút tút vài tiếng mới có người nghe máy.

“Thất gia, em là Kiều Hân.” Nàng cầm điện thoại trong tay vẫn là có chút lo lắng, tiếp xúc thân cận với hắn như hiện tại làm nàng cảm thấy như trong giấc mộng vậy.

“Ừ. Dậy rồi sao?” Đầu dây bên kia vang lên tiếng nói lười biếng.

“Thật xin lỗi…em cũng không biết vì sao lại ngủ quên.” Nàng có chút ảo não vì mình ngủ đến tận trưa muộn mới tỉnh. Người đàn ông cười nhạo, phảng phất nghe được điều gì không thể tin được, “Thế cho nên em gọi điện cho tôi để xin lỗi vì đã ngủ dậy muộn?”

Kiều Hân không biết phải trả lời thế nào trước lời châm chọc này.

“Tôi bên này còn có chút việc, lát tôi sẽ gửi số điện thoại của tài xế cho em. Em muốn đi đâu thì nói với anh ta là được.”

"Dạ. Cảm ơn." Hạ Thời Minh đang ngồi trong phòng làm việc, nhìn ra ngoài cửa sổ thấy bầu trời không ngừng chuyển động, không khí ủ dột của Lăng Thành suốt một tuần cuối cùng cũng sáng lên. Giọng điệu của cô gái trong veo như bạch ngọc, giống như ngày nắng lâu chưa phai làm người ta vui vẻ đến không thể giải thích được.

Ăn cơm trưa xong, Kiều Hân định đi gặp Diêu Tỷ. Chuyện nàng và Hạ Thời Minh phải báo cho chị ấy biết, không biết sau khi nghe chuyện này Diêu Tỷ có mắng nàng điên không.

Biệt thự nằm ở khu vực đồi núi phía bắc Lăng Thành. Mặc dù địa hình rất tốt nhưng đi taxi cũng không tiện chút nào, Kiều Hân đã thử mấy lần nhưng phần mềm taxi hoàn toàn không nhận lệnh. Cuối cùng, nàng không còn cách nào khác ngoài việc làm phiên tài xế Hạ Thời Minh phân phó cho nàng.

Hai mươi phút sau, tài xế đậu xe trước sân biệt thự, chính là chiếc Rolls-Royce Ghost màu tím sẫm chói mắt.

Sau khi lên xe, Kiều Hân hỏi Thất gia nếu muốn dùng xe thì phải làm sao, đưa xe cho nàng có bất tiện không? Tài xế cung kính đáp: "Ngài ấy bên kia còn có xe khác, cô đừng lo."

Kiều Hân yên lặng gật đầu, chỉ nghĩ mình thật sự rất ngốc, còn lo lắng hắn không có xe dùng sao. Đám thiếu gia, công tử hào môn như bọn họ thích xe gì có xe đó, xe của hắn có khi còn nhiều hơn cả quần áo của nàng nữa.

Ngồi trong xe, nàng đã không còn cảm giác rụt rè, ngập ngừng như đêm qua nữa. Trong xe vẫn còn lưu lại mùi hương trên cơ thể hắn. Mùi đã phai tới nốt hương cuối, phảng phất giống như một khu rừng yên ả sau cơn mưa bão, tràn đầy hương gây mê gắt gao vây khốn lấy nàng giống như con nai nhỏ không tìm được lối ra.

Nàng thở ra một hơi dài, chống lại suy nghĩ mê man trong đầu.

Trước khi xuống xe, tài xế hỏi nàng có cần anh ta đợi bên ngoài không, nàng nói có thể phải chờ rất lâu nên không làm phiền phải đứng đợi.

Nàng đã hẹn Diêu tỷ tại một quán cafe trung tâm thành phố. Tiệc trà chiều ở đây được phục vụ khá tốt. Rất nhiều người nổi tiếng và giàu có thích đặt phòng riêng ở đây. Nàng chọn nó vì gần trụ sở tập đoàn của Hạ Thời Minh, chỉ cách một quảng trường là đến.

Diêu Niệm Âm đến sớm hơn nàng nên đã gọi đồ sẵn, một ấm trà hoa hồng, một đĩa bánh Napoleon dâu tây và một đĩa bánh chanh leo phô mai. Kiều Hân kéo ghế ra, cười nói: "Oa, có bánh kem dâu tây! Em ăn một miếng được không?"

Diêu Niệm Âm trừng mắt nhìn nàng rồi hất cằm, lấy chiếc dĩa trong tay nàng ra: “Nữ minh tinh chỉ xứng được uống trà thôi.”

Kiều Hân bĩu môi rót cho mình một tách trà, lại chợt nghĩ đến việc tối qua bị ai đó đút cho cả một bát hoành thánh lớn. Nếu Diêu tỷ mà biết được không biết sẽ tức giận đến mức nào đây?

“Nói đi, em có chuyện gì mà lại hẹn chị đến đây?” Diêu Niệm Âm nhìn xung quanh, quán cafe này được trang trí rất đẹp theo phong cách Rococo của Pháp, và tất nhiên giá cả cũng rất hoa lệ. Một cái bánh Napoleon dâu tây ở đây có giá những hai trăm lẻ tám nhân dân tệ (khoảng hơn 700k vnđ).“Nói cho chị nghe, có chuyện gì vậy?” Diêu Niệm Âm nhìn xung quanh.

“Còn không phải do quán cafe này rất đẹp sao? Cho nên em đã rủ chị tới đây ăn uống chút gì cho mới mẻ đó.”

Diệu Niệm Âm trừng mắt nhìn nàng: “Định giả ngu với chị sao? Có phải hay không bị Trình Trạch làm rồi?” (Diêu tỷ thô cá :D haha)

Kiều Hân nhấp một ngụm trà hoa hồng, lắc đầu.

“Còn chưa có làm sao? Tối hôm qua chẳng lẽ anh ta lại không động chân động tay gì với em?...Tình huống hiện tại của em rất khó khăn, em không quyến rũ được Trình Trạch thì tìm đâu ra ba trăm vạn đây?”

"Diêu Tỷ..." Kiều Hân ngập ngừng lên tiếng, "Em không có cùng Trình Trạch."

“Sao? Thật sự là không thành?”

“Em...”, nàng nhìn Diêu Niệm Âm khịt mũi một cái, cuối cùng thu hết can đảm nói ra từng chữ một, “Em đi theo Hạ Thời Minh.”

"..."

Diêu Niệm Âm lặng như tờ, bỗng nhiên lắc lắc cái đầu, múc một miếng bánh to nhét vào miệng, cho đến khi nuốt xong miếng bánh, Diêu Niệm Âm vẫn cảm thấy mình đang nghe nhầm, mới hỏi lại: "Em nói cái gì? Em đi theo ai? "

"Hạ Thời Minh." Kiều Hân không chút do dự lặp lại cái tên đó, sau đó nói với Diêu Niệm Âm về chuyện đã xảy ra tối hôm qua. Diêu Niệm Âm trợn mắt há miệng như đang nghe một vở kịch. Cuối cùng, nàng nhấp một ngụm trà để làm ẩm cổ họng, đưa ra kết luận: "Diêu Tỷ, chị nói có phải em xong đời rồi hay không?"

"Muốn nghe lời nói thật hay là lời nói hay?"

“Em muốn nghe lời nói hay.”

"Lời hay chính là vị trí tiểu hoa đán lưu lượng tiếp theo, em có thể được đặt ghế trước!"

"Còn lời nói thật thì sao?"

Diêu Niệm Âm hít sâu một hơi, "Kỳ thật, ánh mắt Thất gia đúng là không tồi chút nào!"

"..." Kiều Hân dở khóc dở cười.

“Trước đây không phải chị nói em không được trêu chọc đến hắn sao?”

“Nhưng em đã kích động hắn chuyện này rồi, nên câu đó sẽ bị coi là vô nghĩa.”

“Dạ.” Giọng nàng vẫn như cũ mềm nhẹ, nhưng có lẽ lần này như ngọn cỏ tranh chứ không phải là một chiếc lông vũ.

Lúc sau đề tài này trở nên thoải mái hơn, Kiều Hân không ngờ quanh năm lăn lộn trong giới giải trí như Diêu tỷ vốn đã mệt mỏi vì phải nghe mấy thứ dây dưa phức tạp này vẫn còn sức quan tâm chuyện nàng và Hạ Thời Minh đến như vậy.

“Vậy là tối hôm qua Hạ tổng cứu em khỏi tay Trình Trạch, sau đó em theo hắn về biệt thư của hắn?”

"Vâng…” Diêu Niệm Âm cổ quái đảo mắt quanh người nàng một lượt, thấp giọng nói, “Vậy…cái kia…tối hôm qua hắn có phải hay không đem em…”

Kiều Hân sắc mặt đỏ bừng, sợ Diêu tỷ tiếp tục nói ra cái chuyện gì đó liền lập tức ngắt lời cô: "Diêu tỷ! Bọn em không có làm gì hết! Em ngủ trong phòng dành cho khách!"

Lần này, vẻ mặt của Diêu Niệm Âm càng kỳ quái hơn, "Em như khối thịt tươi đưa đến miệng hắn như vậy, Thất gia nhịn được sao?"

“…” Kiều Hân bực tức nhìn Diêu Niệm Âm, nàng liên tục xua tay bắt cô không được hỏi nữa.

Hai người trò chuyện thêm vài câu, Diêu Niệm Âm gửi lịch trình làm việc mấy ngày tới của nàng vào điện thoại di động. Kiều Hân nhìn lịch trình không có nhiều việc lắm, chụp ảnh bìa cho hai tạp chí nhỏ, quay video ngắn quảng cáo cho một thương hiệu không có tên tuổi.

“Kiều Hân, chị phải nhắc nhở với em điều này. Em nên tận dụng tốt cơ hội ở bên Hạ thiếu gia lần này. Nếu hắn chịu giúp đỡ, em sẽ có được tài nguyên hàng đầu trong ngành, những thứ mà không ai có thể có được.”

"Hân Hân, đừng đợi đến cuối cùng mới hối hận."

Kiều Hân cười cười, không nói tiếp.

Nàng là nhành hoa, là tơ liễu, bám lấy hắn chỉ vì muốn mượn quyền lực của hắn bay lên cửu trùng thiên. Nàng cũng biết rằng tất cả mọi người, bao gồm cả hắn, tất nhiên cũng sẽ nghĩ về nàng như thế trong câu chuyện này.

Nhưng nàng hoàn toàn không muốn bị đánh giá theo cách đó.

Đơn giản chỉ ởi vì sự bướng bỉnh, cố chấp, không cần lí do.

Đang nói chuyện đột nhiên điện thoại di động trên mặt bàn rung lên, màn hình hiện ra một vòng cung xoay tròn rất đẹp mắt. Là số điện thoại của Hạ Thời Minh.

“Tôi vừa mới xong việc. Em đang ở đâu? Tôi sẽ qua đón.”

Kiều Hân đọc địa chỉ, nói thêm là gần trụ sở tập đoàn hắn. Đầu dây bên kia không có nói gì, chỉ có tiếng cười nhẹ vang lên. “Chờ tôi.” Hắn nói ra hai chữ rồi cúp máy.

Diêu Niệm Âm bên này chậc một tiếng, nghĩ đến câu hỏi của Kiều Hân khi nãy.

Tuyệt, Hân Hân! Xong rồi! Khẳng định là xong đời rồi!

-----

Sau khi Kiều Hân thanh toán hóa đơn, nàng đứng ở bên đường chờ đợi, Diêu Niệm Âm cũng chờ cùng nàng một lúc. Kiều Hân nói nếu Diêu tỷ có việc có thể đi trước nhưng cô nhất định đứng đợi cùng nàng. Diêu Niệm Âm nói, mình phải cảm ơn vị anh hùng đã cứu giúp em gái Kiều Hân của cô.

Kiều Hân cười vui vẻ, đứng ở ven đường thỉnh thoảng nhìn những chiếc xe chạy qua. Mấy phút sau, một chiếc xe thể thao nghênh ngang đậu ngay trước mặt Kiều Hân. Là chiếc Aventador màu trắng bạc quá mức phô trương, người bên đường đi qua không hẹn cùng quay đầu lại liên tiếp xì xào, Kiều Hân cũng đi ra theo.

Cửa sổ ghế lái phụ hạ xuống, người đàn ông bên trong cười nói: "Nhìn cái gì mà nhìn? Còn chưa lên xe?"

Kiều Hân bất đắc dĩ nhìn Diêu Niệm Âm, hỏi cô có muốn tiến tới chào hỏi hay không. Diêu Niệm Âm gật gật đầu, nhìn qua cửa sổ xe, kính cẩn chào. Hạ Thời Minh thái độ ôn hòa hiếm thấy, đáp lại lời chào của Diêu Niệm Âm, nhẹ nói: "Kiều Hân nhà tôi sau này nhờ cô chiếu cố giúp."

Nghe được câu này, Diêu Niệm Âm kinh hãi, nhanh chóng cười nói: "Ơ không không…Hạ tổng, người của ngài, chúng tôi tất nhiên đều đặt lên hàng đầu rồi.”

Kiều Hân nhà tôi!

Nghe qua những lời này khiến mười đầu ngón tay nàng run lên. Mùa đông Lăng Thành hiếm khi có được nắng, lúc này ánh mặt trời làm tan khí lạnh nhẹ nhàng rơi trên khuôn mặt ngọt ngào của nàng.

Phải chăng vận mệnh cũng tuân theo định luật bảo toàn?

Bằng không, tại sao vừa mới nãy lỡ mất miếng bánh dâu tây, giờ lại được bù đắp bởi một loại ngọt ngào khác?

------

Tạm biệt Diêu tỷ xong, nàng bước lên xe.

Hạ Thời Minh nhìn nàng một cái, phát hiện trên người nàng vẫn là cái áo khoác trắng cùng chiếc váy liền áo màu lam ngày hôm qua. Hắn nhíu mày, xém chút nữa che mũi ghét bỏ, nói: “Cả người toàn mùi thuốc lá với rượu!”

Kiều Hân thật sự rất ủy khuất, “Nhưng em không có quần áo nào để thay cả.”

Hạ Thời Minh nghe được ngữ khí giận dỗi trong lời nói, trong lòng liền cười nhạo. Mới qua có một ngày liền không còn sợ hắn nữa sao? Không phải sáng nay còn vâng vâng dạ dạ xin lỗi hắn vì tội dậy muộn sao?

“Thất gia…Em muốn về nhà thay quần áo…”

“Em sống ở đâu?” Hạ Thời Minh nghĩ thầm thật sự rất phiền toái, không bằng đưa nàng đến trung tâm thương mại chọn lấy một bộ quần áo còn nhanh hơn.

Kiều Hân đọc ra địa chỉ, là chỗ gần bệnh viên nơi mà hắn tình cờ gặp nàng lần trước, cũng không gần đây lắm, nếu không kẹt xe thì cần khoảng nửa giờ mới tới.

Chiếc siêu xe gầm một tiếng rồi bay ra khỏi tọa độ ban đầu làm nàng giật mình theo quán tính giật người ra sau hét lên, người đàn ông bên cạnh bật cười thành tiếng. Kiều Hân lo lắng nắm chặt dây an toàn, mỗi lần lên xe hắn đều là cảm giác hồi hộp. Đây là lần đầu tiên nàng mong chờ bị tắc đường đến như thế, ít nhất nếu tắc đường thì người đàn ông này không thể lái xe điên cuồng như vậy.

Đến khi gần một tiểu khu nhà nàng, đó là một khu phố cổ của Lăng Thành, quang cảnh đồ vật xung quanh có hơi chút cũ kỹ, đường đi nhỏ hẹp, gồ ghề lồi lõm, căn bản không thích hợp với một chiếc xe thể thao gầm thấp. Hạ Thời Minh sau đó giảm tốc độ, chậm rãi lái xe. Kiều Hân sửng sốt nhìn hắn, "Chẳng lẽ mỗi lần lái xe…ngài đều điên cuồng như vậy sao?" Nàng thực sự không thể nghĩ ra cụm từ nào hay hơn.

Hạ Thời Minh khẽ nhướng mày, "Còn phải tùy xem ai ngồi bên cạnh tôi?" Kiều Hân hừ ra tiếng, quay đầu hướng ra ngoài cửa sổ, không để ý tới hắn nữa.

Mặc kệ tiếng la hét kinh hãi của nàng trong suốt quá trình, hắn lái xe càng lúc càng dữ dội, còn cố ý đi vòng qua đường cao tốc thành phố để tránh tắc đường, cuối cùng cũng không quên trêu chọc nàng. Kiều Hân cảm thấy người đàn ông này đúng là chỉ biết quan tâm đến vui vẻ của riêng mình.

Làm thế nào để vui vẻ, làm thế nào để cao hứng, làm thế nào cho đủ kí©h thí©ɧ.

Hạ Thời Minh chỉ thấy dáng vẻ tức giận của nàng có chút buồn cười. Nàng như vậy nhiều thêm một phần sống động, thú vị tựa như lần đầu tiên hắn thấy nàng, chính là cái lúc nàng nhìn thấy hắn rồi sợ hãi vùi đầu vào cái lu đồng.

Khi tới trước cổng tiểu khu, Kiều Hân lúc này mới lên tiếng: “Đi vào thì rẽ phải, đến cuối cùng thì rẽ trái. Nhưng đỗ xe ở đây không dễ, làm sao bây giờ?"

“Vậy giờ phải làm sao?” Hắn hỏi nàng một cách nghiêm túc.

Kiều Hân thật cẩn thận mà nói: "Chi bằng em xuống xe ở đây...Ngài có muốn...

Ngài có muốn đi về trước không?

Nàng chưa kịp nói hết lời, Hạ Thời Minh đột nhiên phanh xe lại. Kiều Hân lao về phía trước theo quán tính, lúc nàng còn đang bàng hoàng chỉ nghe thấy giọng điệu u ám của người đàn ông: "Em đây là muốn lừa tôi sao?"

----------------------------------

Mọi người đừng quên để lại phần bình luận và nhấn nút theo dõi truyện để cập nhật chương mới nhanh nhất nha ^^