Chương 24: Phát hiện thôn trang

Trưa thứ 6

Đúng hẹn lại đến, Lâm Thiên vận chuyển vũ khí trang bị đến huyện thành Nam Dương.

Trải qua nhiều lần giao dịch, hai bên đã tương đối tin tưởng nhau cho lên Lâm Thiên là trực tiếp vận chuyển vũ khí trang bị đến chỗ bên cạnh huyện nha vào mỗi ngày thứ 6 trong tuần.

Gần đến điểm hẹn, từ xa xa Lâm Thiên đã thấy Mộ Vũ Uyển cùng vài người đứng chờ sẵn.

- Địa chủ ca ca, ta đem bạc đến giao nộp cho ngươi a.

Khi tới gần, Mộ Vũ Uyển trước tiên mở miệng trêu ghẹo Lâm Thiên.

Lâm Thiên nhảy xuống ngựa, tay cầm roi da nhẹ nhàng nâng lên cái cằm của nàng

- Tiểu mỹ nhân, ca không chỉ muốn bạc, còn muốn cả người thì làm sao bây giờ?

Hai người xem như là đã quen thuộc. Gặp mặt thỉnh thoảng lại đùa bỡn đùa bỡn một chút.

- Làm người cũng không thể quá tham lam a ca ca...

Hơi nghiêng đầu né tránh roi da, Mộ Vũ Uyển có chút õng ẹo mà dán người tới, hai tay chống lên ngực của Lâm Thiên.

- Không đùa. Đi làm việc a

Không chút lưu tình, Lâm Thiên giơ lên roi da liền quất nhẹ vào cái mông của nàng.

Mộ Vũ Uyển xoa xoa cái mông, u oán mà trừng mắt nhìn hắn rồi đi về chỗ xe ngựa. Bắt đầu kiểm tra hàng hóa.

Lâm Thiên cũng đi đếm bạc.

Tin tưởng là tin tưởng, thế nhưng hàng hóa số lượng là vẫn phải kiểm tra. Tiền bạc vẫn phải đếm... Mọi chuyện phải sòng phẳng thì mới làm ăn lâu dài được.

Nói đến, hoàn chỉnh bộ vũ khí trang bị phẩm cấp chưa hoàn thiện này được bán đi với giá cả vô cùng cao. Bình quân cao tới 10 lượng bạc một bộ.

Này để cho Lâm Thiên cùng Mộ Vũ Uyển đều kiếm được đầy bồn đầy bát.

Các bang hội lớn thực sự là rất nhiều tiền.

Bang hội nhiều thành viên, mỗi người góp một chút tiền bạc... Cuối cùng tạo thành một số lượng không nhỏ.

Đại bang hội trung bình đều có cả vạn thành viên.

Ví dụ như một tuần mỗi thành viên góp 1 lượng bạc, như vậy bang hội liền có 1 vạn lạng bạc/ tuần.

Đương nhiên mỗi tuần một thành viên 1 lạng bạc là không thể nào.

(Kỷ Nguyên) Không chỉ không có nạp tiền mà kiếm tiền trong trò chơi cũng là rất khó.

Trò chơi mở ra đến bây giờ đã gần 2 tháng. Thế nhưng có thể số lượng lớn bán ra vũ khí trang bị cũng chỉ có Tiên Nữ Hội.

Bởi vậy Tiên Nữ Hội của Mộ Vũ Uyển bây giờ cực kỳ nổi danh.

Mỗi tuần mở hội đấu giá một lần, không chỉ có các bang hội ở hiện thực trong thành phố đến tham gia mà còn có thật nhiều bang hội ở những thành phố khác cũng đến.

Thứ khiến các bang hội đến tham gia, đỏ mắt đó chính là hoàn chỉnh bộ vũ khí trang bị.

Mặc dù phẩm chất chỉ là chưa hoàn thiện, thế nhưng là nó có thể đại biểu bang hội mặt mũi cùng với lôi kéo trói chân thành viên tài nguyên.

Trước mắt bộ vũ khí trang bị hoàn chỉnh bang hội mua về không phải là cho hương dũng trong thôn của mình. Mà là cấp phát cho các thành viên trong bang hội.

Này nguyên nhân là bởi vì số lượng quá ít.

Tiên Nữ Hội đã bán ra vài trăm bộ, thế nhưng bang hội rất nhiều. Thành viên càng là nhiều vô số kể....

....

Kiểm đếm xong hàng hóa Mộ Vũ Uyển lại cùng Lâm Thiên trò chuyện.

- Mộ Nam ca, có cách nào đẩy nhanh tốc độ sản xuất sao? Tiên Nữ Hội chúng ta phải chịu áp lực rất lớn.

- Ừm? Tiên Nữ Hội cũng chịu người uy hϊếp?

- Không phải uy hϊếp...

Mộ Vũ Uyển cười khổ nói

- Tiên Nữ Hội bây giờ ở trong trạng thái đặc biệt, không có ai dám uy hϊếp chúng ta. Áp lực của chúng ta đến từ việc số lượng hàng hóa hạn chế....

Tiên Nữ Hội bây giờ quả thực là ở trạng thái đặc biệt.

Nhà buôn bán vũ khí trang bị duy nhất, nhà nào thế lực dám uy hϊếp các nàng?

Ép các nàng, các nàng chỉ cần hứa hẹn cung cấp cho các thế lực khác vũ khí trang bị.... Uy hϊếp các nàng người không phải chớp mắt trở thành toàn dân công địch rồi bị tiêu diệt...

- Đẩy mạnh tốc độ sản xuất là có thể.

Đầu óc nhanh chóng vận chuyển, Lâm Thiên rất nhanh liền có chủ ý để kiếm thêm lợi ích

- Bất quá ta phải bỏ ra chi phí rất lớn.

- Mộ Nam ca nói chi phí là?

- Chi phí để cho thôn dân của ta tăng ca sản xuất a.

Lâm Thiên trừng mắt nhìn Mộ Vũ Uyển

- Ta may mắn làm thôn trưởng của một thôn nghề nghiệp chủ yếu là rèn đúc.... Bây giờ muốn đẩy mạnh sản xuất chỉ có thể trả tiền cho bọn họ tăng ca...

- Mộ Nam ca còn trả tiền cho thôn dân?

- Giờ hành chính không cần trả tiền, tăng ca nếu như không trả tiền thì bọn họ chắc chắn sẽ có bức xúc... Thôn dân tạo phản... ta không phải là xong?

- Mộ Nam ca đừng nóng giận.

Mộ Vũ Uyển nở nụ cười khanh khách, vươn tay xoa xoa ngực của Lâm Thiên vài cái.

- Mộ Nam ca, nếu như gia tăng sản xuất, sản lượng có thể tăng lên gấp vài lần sao?

- Không thể. Bây giờ mỗi lần giao cho ngươi 100 bộ, như để cho thôn dân tăng ca lại thêm hàng trong kho... nhiều nhất có thể giao cho ngươi 200 bộ.

- Kia... Liền 200 bộ a. Vấn đề chi phí tăng ca Tiên Nữ Hội sẽ chịu toàn bộ.

- Không cần. Nếu như có lòng các ngươi liền cho ta quặng sắt a.

- Mộ Nam ca thiếu quặng sắt?

- Ngươi nói xem... Gia tăng sản lượng không phải là tài nguyên tiêu hao cũng nhiều hơn sao?

- Ta... Ta không phải là không biết sản xuất đi.

Mộ Vũ Uyển bĩu bĩu môi, nói

- Lần tới giao hàng ta sẽ mang quặng sắt đến. Mộ Nam ca yên tâm gia tăng sản lượng a...

.....

Mộ Vũ Uyển sau đó mang theo hàng hoá rời đi. Mà tâm trạng thoải mái Lâm Thiên liền dẫn theo Hoa Mộc Lan mấy người đi dạo quanh huyện thành rồi mới trở về thôn.

Vừa về tới trong thôn thì một người trong đội hộ vệ đã vội vàng chạy tới nói

- Thôn trưởng ngươi cuối cùng cũng trở về rồi. Đội ngũ tìm quặng mỏ bên kia bờ sông cùng người phát sinh xung đột... Mã An mấy người đã dẫn binh chạy qua...

Lâm Thiên nghe vậy thì hơi sửng sốt

- Bên kia sông? Ta bây giờ liền đi qua.

- Mộc Lan ngươi đem mấy cái rương bạc đưa đến cho Mộ Nam.

Nói chuyện, Lâm Thiên liền giục ngựa lao nhanh về chỗ bến thuyền.

Mặc dù chưa biết rõ ràng là tại sao lại xảy ra xung đột. Bất quá Lâm Thiên cũng không phải thực sự để ý nguyên nhân xung đột chuyện này.

Hắn để ý là đội ngũ tìm quặng mỏ cùng người xung đột, như vậy có nghĩa là bên kia bờ có thôn trang. Tệ nhất là có sơn trại.

Nếu như thôn trang còn tốt, sơn trại thì là khó rồi.

Một đường giục ngựa lao nhanh, chẳng mấy chốc đã đến được bến thuyền.

Bởi vì chuyện tình gấp rút, cho lên Lâm Thiên liền dắt cả ngựa lên thuyền.

- Thôn trưởng chờ chút...

- Không phải để ngươi mang bạc đến chỗ Mộ Nam sao?

- Ta để người khác làm...

- Được rồi.. mau lên.

Người đến là Hoa Mộc Lan còn có mấy người của đội hộ vệ.

Lâm Thiên cũng không nhiều lời mà để cho các nàng nhanh chóng lên thuyền.

Trên thuyền, người cùng ngựa là có chút chen chúc....

Vừa đặt chân đến bờ bên kia, Lâm Thiên gặp vài người thôn dân đang xì xào bàn tán, liền hỏi

- Mã An mấy người trong thôn chúng ta đi hướng nào?

- Thôn trưởng, bọn họ chạy tới thôn trang ở hướng kia...

Thôn dân giơ tay chỉ chỉ.

Lâm Thiên gật đầu rồi lên ngựa phi vụt đi.

Từ trong miệng thôn dân biết được cùng người của mình phát sinh xung đột là người của thôn trang khác. Trong lòng cũng là thở ra một hơi.

Ngựa chạy nhanh qua vùng đất mới được khai hoang. Lại xuyên qua một cánh rừng nhỏ nữa Lâm Thiên cuối cùng cũng thấy được nhà thôn trang kia.

Thôn trang nhìn qua không quá lớn. Chắc hẳn cũng không có quá vài trăm người.

Ở cửa thôn lúc này Lâm Sơn, Mã An, Trương Long Triệu Hổ cùng mấy chục binh lính đang giằng co với thôn trang thôn dân.

Đám thôn dân tay cầm gậy gộc, các loại dụng cụ làm nông... Biểu lộ có phần hoảng hốt khi đối diện với vũ khí trang bị đầy đủ nhóm binh lính.

- Thôn trưởng...

- Thôn trưởng...

Gặp Lâm Thiên đến, Lâm gia thôn mấy người liền nhanh chân đi tới.

- Lâm lão, tình huống như thế nào?

- Thôn trưởng, mấy người thợ tìm mỏ của chúng ta phát hiện bên ngọn núi nhỏ chỗ kia có một mỏ quặng....

Lâm Sơn nhanh chóng nói rõ chuyện xảy ra cho Lâm Thiên.

Đơn giản chính là thợ mỏ tìm được mỏ quặng, người trong thôn kia phát hiện... Hai bên phát sinh xung đột...

- Lâm lão, ngươi trở về trấn an đội khai hoang. Để cho mọi người tiếp tục công việc. Chuyện này ta tới xử lý.

- Thôn trưởng làm việc ta yên tâm.

- Mã An, cưỡi ngựa của ta đưa Lâm lão đi.

Mã An nhận lệnh mà cùng Lâm Sơn rời đi.

Nhìn xem còn đang lẫn nhau đề phòng nhóm binh lính cùng thôn dân thôn xóm, Lâm Thiên chậm rãi đi tới chỗ giữa hai đội người, nói

- Ta là Lâm Thiên, Lâm gia thôn thôn trưởng. Ta muốn cùng thôn trưởng của các ngươi nói chuyện.

Lâm Thiên vừa nói chuyện, bên trong thôn một lão đầu cũng tách ra đám thôn dân đang cầm gậy gộc mà tiến lên

- Lão già Trần Văn, là Trần gia thôn thôn trưởng... Xin chào Lâm thôn trưởng.

- Gặp qua Trần lão. Không biết chúng ta có thể vào bên trong nói chuyện sao?

- Tất nhiên có thể. Lâm thôn trưởng xin mời vào trong...

Trần Văn hơi nghiêng người, đưa tay làm tư thế mời

Trần gia thôn thôn dân chần chừ một chút thì cũng tách ra hai bên.

Nhìn xem cầm trong tay đều là gậy gộc Trần gia thôn thôn dân, Lâm Thiên liền cùng Trương Long Triệu Hổ nhóm người nói

- Các ngươi trở về Lâm gia thôn a.

- Thôn trưởng...

- Trở về a. Ở đây không phải là có đội hộ vệ sao?

Trương Long Triệu Hổ cùng đám binh lính trừng mắt hung dữ nhìn đám thôn dân của Trần gia thôn một chút, sau đó mới lần lượt rời đi.

- Mọi người cũng tản đi. Đang làm cái gì thì trở về làm cái gì...

Trần Văn cũng cùng với thôn dân nói...