Chương 2: Vụ bê bối tình ái

Chỉ mất gần một giờ. Gần 10.000 nhân viên trong bệnh viện, từ cô lao công cho đến các ông chủ trong phòng thư, kể cả người canh giữ nhà xác trong bệnh viện đều biết về scandal thế kỷ: “Người mẫu nổi tiếng Mạch Triết phải lòng y tá Ngô Tiểu Mễ, vì để gặp người trong lòng mà không tiết tự làm mình bị thương”.

Tiểu Mễ đứng bên cửa sổ, buồn bã kéo rèm nhìn ra sân sau của khoa nội trú, nơi có hai người đang nói chuyện thần thần bí bí.

Hầu như mọi bí mật trong bệnh viện này được lan truyền đều bắt đầu bằng câu: “Để tôi kể cho cô một chuyện, cô không được kể cho người khác…”. Đã một tiếng ba phút kể từ khi Mạch Triết gây ra vụ bê bối đó. Ước chừng chuyện này cả thần linh quỷ quái đều đã biết rõ ràng.

Chết tiệt! Không lẽ hắn không biết một câu như vậy có hại cô đến mức nào sao? Mà cô, Ngô Tiểu Mễ cũng là một thiếu nữ ở độ tuổi hai mươi tám – Thôi được rồi. Hai mươi tám nghe có vẻ hơi lớn một chút . Vậy thì là hai lần tuổi mười bốn đi. Cô còn chưa nếm được vị ngọt ngào của tình yêu, lại bị anh ta hãm hại như thế này sao! Cứ cho là trước mặt bác sĩ Tống hắn muốn nói gì cũng được đi? Dù sao Bác sĩ Tống nổi tiếng là người kín miệng nhất trong bệnh viện. Nhưng còn Tiểu Hạnh~~ bà tám Tiểu Hạnh đó ~~ Chuyện nhỏ như lông gà vỏ tỏi qua miệng cô ấy điều trở thành kinh thiên động địa, long trời lở đất a.

Ông trời ơi, cô thật muốn đào một cái lỗ mà chui xuống dưới, đúng là so với Đậu Nga còn oan hơn nữa mà ~~

"Tiểu Mễ"

Tiểu Mễ đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình, tự oán giận đập đầu vào khung cửa sổ, một giọng nam trầm thấp vang lên từ phía sau. Tiểu Mễ giật mình quay đầu lại nhìn thấy bác sĩ Nguyên, người đang mặc áo blouse trắng đứng ở hành lang cũng đang nhìn về phía cô. Đứng cúng anh ấy còn có một vài người nữa, có lẽ anh ấy đang hướng dẫn các thực tập sinh năm nay. Mặt Tiểu Mễ đỏ bừng: "Xin chào, bác sĩ Nguyên..."

"Ừm. Cô đến văn phòng của anh một lát. Anh có vài chuyện muốn hỏi em."

Bác sĩ Nguyên chỉ nói câu đơn giản như vậy, đưa cuốn sổ ghi chú trong tay cho sinh viên bên cạnh rồi bước đến văn phòng của mình mà không ngoái lại. Tiểu Mễ cắn môi dưới. Thảm rồi. Nguyên Dã là bác sĩ phẫu thuật hàng đầu của bệnh viện, tuổi còn trẻ đã leo lên đến vị trí chủ nhiệm. Nhưng anh ấy còn được biệt danh là Diêm Vương mặt lạnh, hơn chín mươi phần trăm khi bị anh ấy gọi vào văn phòng đều không có kết quả tốt đẹp. Hôm nay đúng là một ngày xui xẻo đối với Ngô Tiểu Mễ. Về đến nhà nhất định phải mua lá bưởi về tắm để giải hạn.

Cô đi theo bác sĩ Nguyên đến cuối hành lang, rẽ vào một góc thì tìm thấy văn phòng của bác sĩ Nguyên. Bây giờ đang là buổi trưa, bác sĩ Nguyên mở cửa ra hiệu cho Tiểu Mễ đi vào, sau đó lấy tấm biển "Không phận sự miễn vào" treo trên tay cầm rồi khóa cửa lại. Trái tim của Tiểu Mễ như bị người ta treo lên cao. Lần này xong rồi. Có vẻ như bác sĩ Nguyên không chỉ muốn nhắc nhỡ cô mà còn muốn đóng cửa từ từ hỏi tội đây mà. biết trước sẽ như vậy thì sáng nay cô nhất định ăn thêm hai cái bánh bao nữa, lúc nãy tức giận tiêu hao gần hết năng lượng, bây giờ cô thật đói a ~~

"Ngồi đi."

Bác sĩ Nguyên chỉ vào chiếc ghế, đi vòng qua bàn làm việc nhẹ nhàng ngồi xuống. Nhắm mắt lại, xoa xoa thái dương một cách mệt mỏi: “Em có biết tại sao anh gọi em đến không?”

"Tôi……"

Biết? Không biết? Tiểu Mễ giữ khóe miệng cong 45 độ đắn đo suy nghĩ.

Bác sĩ Nguyên ngẩng đầu liếc nhìn Tiểu Mễ: "Sáng nay em dùng khay trong phòng đập vào đầu bệnh nhân. Có phải như vậy không?"

Tiểu Mễ chết lặng. Đây là Mạch Triết đã nộp đơn khiếu nại cô sao?

"Tôi...có phải bị bệnh nhân khiếu nại không?"

"… Không phải ."

Bác sĩ Nguyên khẽ cau mày, khoanh tay giọng điệu không vui nói: “Mặc dù anh nghe nói em và bệnh nhân có quan hệ đặc biệt, nên có sự đối xử đặc biết như vậy với anh ta, anh không có gì để nói. Tuy nhiên, bản thân em là một y tá. Đây là bệnh viện không phải cái chợ. Em nghĩ mình là mấy thím bán thức ăn ngoài chợ sao?

Mối quan hệ đặc biệt! Tiểu Mễ xấu hổ. Cảm thấy thật bất lực. Cô không biết tin đồn bệnh viện lan truyền là phiên bản nào rồi: “Quan hệ đặc biệt?”

Bác sĩ Nguyên dời ánh mắt đi: “Y tá trưởng nói, cô ấy lấy nhân cách của mình cam đoan Mạch Triết là chồng trước của em. Đã ly hôn nhưng vẫn không chịu buông tay.”

Tiểu Mễ chán nản. Cô đã cảm nhận sâu sắc nỗi kinh hoàng của tin đồn. Ly hôn? ! Một người chồng không chịu buông bỏ ? Nói không chừng đợi thêm một giờ nữa, con của bọn họ có thể chạy ra gọi mình là mẹ cũng nên. Cô nhanh chóng làm rõ: "Bác sĩ Nguyên, tôi không có mối quan hệ đặc biệt nào với anh ta cả. Nhưng Mạch Triết là người bạn thời thơ ấu của tôi cũng là hàng xóm cùng nhau lớn lên. Trước giờ chúng tôi đều cư xử như vậy với đối phương. Tiểu Hạnh chỉ hiểu lầm lời nói đùa giỡn của anh ấy mà thôi." Tiểu Mễ cười đến nghiến răng nghiến lợi: "Tiểu Hạnh này cũng thật là, sao có thể đùa giỡn như vậy chứ. Tôi xin lỗi, bác sĩ Nguyên, tôi sẽ chú ý hơn."

Không khí trầm mặc lan truyền trong văn phòng. Tiểu Mễ không nhận được câu trả nào khác từ Nguyên Dã nên cô lén lút ngẩng đầu lên, nhìn thấy đối phương đang chăm chú nhìn mình. Ngay khi ánh mắt anh chạm vào mắt cô, anh ta lập tức quay đi. Có một vết ửng hồng đáng ngờ trên gương mặt điển trai của anh. Ahhh~~Thật là một người đàn ông đẹp trai mà~~ cũng khá hợp khẩu vị của cô. Anh ấy thật ngây thơ mới chạm mắt một chút đã đỏ mặt rồi.

Ngoài mặt Tiểu Mễ vẫn không có biểu cảm gì cả nhưng trong lòng thì đang nhộn nhạo rồi. Nguyên Dã không được tự nhiên ho hai tiếng: “Được rồi, không có chuyện gì nữa, từ giờ về sau cẩn thận hơn một chút, em có thể ra ngoài.”

Thật sự không còn chuyện gì nữa sao? Tiểu Mễ đứng dậy, khó có thể tin vào vận khí của mình: "Bác sĩ Nguyên, anh tin tôi sao?!"

“Ừa.” Nguyên Dã cúi đầu mở tài liệu trước mặt ra, giọng điệu thoải mái hơn rất nhiều: “Anh chỉ muốn gọi em đến đây để nghe em giải thích rõ ràng mọi chuyện.”

Thì ra là vậy. Tiểu Mễ cúi đầu nở một nụ cười rạng rỡ. Trời ạ, trên thế giới này sao lại có người tốt như vậy chứ: "Cám ơn bác sĩ Nguyên!"

Tuy thuận lợi thông qua cửa ải của bác sĩ Nguyên không có nghĩa là cô có thể dễ dàng thoát khỏi nanh vuốt của những cô gái buôn chuyện trong bệnh viện. Khi cô kết thúc công việc thì đã bảy giờ rưỡi tối. Tiểu Mễ thay quần áo với tốc độ chóng mặt và bỏ chạy về ký túc xá, sau đó dù bất kỳ ai gõ cửa cô cũng giả bộ như không có người ở đây. Thật không may, đồng nghiệp Lâm Tiểu Hạnh có chìa khóa phòng, cái gọi là tránh được một lúc nhưng không tránh được cả đời chính là như vậy. Sau giờ cơm tối, bạn cùng phòng Lâm Tiểu Hạnh trở lại.

Tiểu Mễ bị tấn công đầu tiên. Tiêu Hạnh vừa bước vào, liền lao về phía cô, cười nham hiểm: "Tiểu Hạnh, em đã về rồi à?"

"Haha, haha." Tiểu Hạnh mỉm cười nịnh nọt: "Chị Tiểu Mễ, chị vẫn còn thức à?"

"Em còn chưa trở lại làm sao chị có thể ngủ được chứ!" Tiểu Mễ nói xong rồi tiến về phía bộ phận nhạy cảm của Tiểu Hạnh: " Con bé này, còn dám nói bậy nữa không? Ly hôn? Chị đây chọt chết em mới được!!"

"Không phải em, không phải em. Em thề là em chỉ nói rằng anh ấy phải lòng chị mà thôi."

Tiểu Hạnh cười đến thở không ra hơi: “Em thề đấy!”

"Thật sao ?"

Tiểu Mễ dừng chân lại và nghi ngờ hỏi.

"Thật sự!" Đảm bảo còn thật hơn cả vàng.

"Được rồi, tha cho em."

Tiểu Mễ thu lại móng vuốt, định đứng lên thì bị Tiểu Tinh ôm chặt đùi nói: "Chị Tiểu Mễ. Xin chị đó, nể tình mối quan hệ sâu đậm của chúng ta, chị kể cho em nghe chuyện của chị và Mạch Triết đi có được không?"

Chuyện giữa cô và Mạch Triết?

Gân trên trán Tiểu Mễ nổi đầy gân xanh, cô tức giận hét lên: "Chị và anh ấy! Chẳng có chuyện gì hết!!"

Lời của Tiểu Mễ là đều là sự thật. Ngô Tiểu Mễ và Mạch Triết chẳng có quan hệ gì sâu xa cả, chỉ là thanh mai trúc mã cùng lớn lên mà thôi. Tuy nhiên, mẹ của hai người lại là bạn bè rất thân thiết. Cả hai được đặt cùng nhau từ trong nôi. Lúc nhỏ từng cùng tắm cùng ngủ, lớn một chút lại bị người lớn hai nhà cho học cùng một trường mẫu giáo và cũng được xếp vào cùng một lớp. Cho đến kỳ thi tuyển sinh đại học, hai người mới tách ra, chỉ có thể gặp nhau ở nhà vào dịp Tết.

"A~~Sao em lại không may mắn như chị có được một thanh mai trúc mã như thế này chứ!!"

Tiểu Hạnh ôm gối hóng chuyện, sau dó lại giận dỗi thốt lên: "Chị thậm chí còn không nói với em rằng chị quen biết Mạch Triết!"

"Chị nói thì em sẽ tin sao ?" Tiểu Mễ lắc đầu: "Hơn nữa, cuộc sống của cậy ấy hoàn toàn khác với chúng ta. Chị nói về cậu ấy để làm gì chứ?"

"Thật sự giữa hai người không có quan hệ gì sao?"

Tiểu Hạnh nhanh chóng tiếp cận và ép Tiểu Mễ vào chân tường, chuẩn bị tra tấn cô một cách dã man nếu cần thiết. Tiểu Mễ lắc đầu kiên quyết: "Em nhìn vào mắt của chị đi. Không có! Đúng vậy! Một chút quan hệ mập mờ cũng không có!"

Tiểu Hạnh nản lòng nhưng sau đó lại trở nên hưng phấn cực độ: “Chị Tiểu Mễ, chị Tiểu Mễ, chị và Mạch Triết có quan hệ tốt như vậy, chị có thể giúp em xin một tấm ảnh có chữ ký được không ~~ A, nếu là ảnh có chữ ký thì tốt nhất của em và anh ấy. Ôi, chỉ nghĩ thôi đã thấy đẹp rồi. Có bao nhiêu phụ nữ phải ghen tị với em. Chị Tiểu Mễ, chị Tiểu Mễ?”

Tiểu Mễ ôm gối lên che đầu: "Chị không nghe gì hết~~ Đi ngủ đi!"

Theo lẽ thường, cùng nhau lớn lên thì giữa hai người ít nhiều gì cũng phải có tình cảm mà cái gọi là “thanh mai trúc mã” nên có chứ. Trên thực tế, ngay từ khi mẹ của hai gia đình mang thai và biết đó là một trai một gái, họ đã quyết định sau này sẽ ghép hai đứa thành một cặp, thậm chí còn vui vẻ sắp xếp một cuộc hôn nhân hoàn mỹ luôn rồi. Nhưng mà. Đúng như Tiểu Mễ đã nói, tuyệt đối không thể có chuyện gì xảy ra giữa cô và Mạch Triết.

Bởi vì Mạch Triết là một GAY đúng nghĩa. Nói cách khác, cậu ấy chỉ thích đàn ông!

Bí mật này, trừ Mạch Triết và bạn trai của hắn, Tiểu Mễ có lẽ là người duy nhất trên thế giới biết được bí mật này.

Tiểu Mễ đôi khi thở dài. Một người đàn ông đẹp trai như vậy ~ Tại sao lại không thích phụ nữ? Hai người chơi với nhau từ nhỏ. Mạch Triết gần như rất nghe lời Tiểu Mễ, ngoại hình lại nổi bật như vậy cùng một chỗ với cậu ấy đương nhiên khiến người kén chọn như Tiểu Mễ cũng cảm thấy rất hài lòng. Đó cũng là lý do tại sao Mạch Triết năm nay đã hai mươi tám tuổi mà lại vẫn ở tình trạng “độc thân hoàng kim” giữ mình trong sạch, không qua lại thân thiết với bất kì cô gái nào, bảo vệ “mối tình đầu trong sáng” của mình.

Chà, nhờ ơn của Mạch Triết mà vị trí mối tình đầu quý giá của cô có thể gìn giữ thêm một thời gian nữa. Tin đồn lan rộng như vậy thì làm sao cô tìm được bạn trai đây~~

Tiểu Mễ đang phát sầu trong ổ chăn của mình, cô cũng vô cùng lo lắng. Cô hiểu rõ rằng nếu bí mật này của Mạch Triết bị công khai, nó sẽ ảnh hưởng xấu đến sự nghiệp của anh ta. Tiểu Mễ thầm hạ quyết tâm, trong bóng tối đôi mắt sáng lên quyết tâm. Dù thế nào đi nữa, vì Mạch Triết, cô phải giữ bí mật này thật chặt!