Chương 1: Gian tình

"Tiểu Mễ~~"

Một giọng nói nũng nịu vang lên từ phía sau. Tiểu Mễ nhắm mắt lại, nắm chặt tay và hít một hơi thật sâu. Lần thứ mười ba nhắc nhở bản thân mình bình tĩnh lại. Mình là một thiên sứ áo trắng. Đây là công việc. Vì vậy, dù người phía sau có tệ hại đến đâu, dù cô rất muốn nhanh chóng đạp anh ta một cước cũng phải kiềm chế lại.

"Tiểu Mễ~~"

Giọng nói điệu chảy nước lại vang lên, hai móng vuốt sói đập vào vai Tiểu Mễ: " Người ta muốn muốn cái kia ~~"

Một đường gân nổi lên trên trán của Tiểu Mễ. Vị bác sĩ đang điều trị bên cạnh đột nhiên lùi lại một bước, kinh hãi nhìn Tiểu Mễ, đồng thời lén lấy hồ sơ bệnh án ra che mặt để khỏi làm người qua đường phải chịu tội vạ lây. Tiểu Mễ mở mắt, quay lại, nở nụ cười hung ác hỏi người đàn ông cao hơn cô gần ba mươi centimet, dáng người cường tráng nhưng lại bày ra vẻ mặt ủy khuất: "Cái kia ? Cái kia là cái gì ?"

"Chính là cái kia đó "

Vương những ngón tay mảnh khảnh của mình chỉ vào cửa phòng tắm trong dãy phòng đặc biệt, ngượng ngùng đánh Tiểu Mễ một cái: "Ôi, em thật đáng ghét. Em biết rõ anh đang nói gì mà."

Hừ. Hai sợi.

Bác sĩ chủ trì khϊếp đảm nhìn sợi gân thứ hai xuất hiện trên trán của Tiểu Mễ. Sau đó Tiểu Mễ quay lại nhìn anh với tư thế cực kỳ cứng ngắc: "Bác sĩ Tống, làm phiền anh hãy đưa người đàn ông này vào phòng tắm. Tôi sợ nếu tôi làm sẽ không nhịn được mà bẻ gãy anh ta."

Wow~~Bạo lực quá~~Bẻ gãy. Bẻ gãy ở đâu? Bác sĩ Tống nhìn Tiểu Mễ, nhìn chiếc kéo lấp lánh trên kệ cạnh giường bệnh, rồi nhìn người đàn ông phía sau, sau đó ánh mắt tập trung vào một bộ phận quan trọng nào đó của người kia. Mồ hôi lạnh chảy xuống trán: "Được, được, không vấn đề gì."

Ông không muốn trên báo ngày mai xuất hiện tin tức giật gân: Một vụ án mạng xảy ra trong phòng chăm sóc đặc biệt, một y tá máu lạnh đã thiến một người mẫu.

Rõ ràng mỗi người trong phòng đều đang liên tưởng đến chuyện đó. Haha, haha, cười khan hai tiếng, trước khi Tiểu Mễ phát điên kịp thời thu hồi móng vuốt không thể quá xúc động: "Bác sĩ Tống, làm phiền anh quá."

Ngay khi bóng dáng của hai người đàn ông trưởng thành biến mất sau cánh cửa phòng tắm, cánh cửa phòng bệnh bị đẩy ra. Chỉ trong chốc lát, những ánh đèn flash liên tục sáng lên. Tiểu Hạnh kìm nén mặt đỏ bừng cầm cái khay chen qua vệ sĩ và đám phóng viên đang vây quanh trước của phòng bệnh sau đó nhanh chóng đóng cửa lại: "Mẹ của tôi ơi~~ Người bên ngoài quá khủng bố rồi~~"

Cũng không ngẩng đầu lên, Tiểu Mễ nhân lúc người không có ở đây nhanh tay thay ga trải giường và vỏ gối. Nếu không, đợi cho đến khi anh ta bước ra, cô cũng không biết sẽ cần bao nhiêu chiêu trò để hoàn thành cái việc tưởng chừng như đơn giản này. Tiểu Hạnh đặt cái khay trên tay xuống, chỉnh lại quần áo và đầu tóc của mình: "Chị Tiểu Mễ, như thế nào? Trông em có ổn không?"

"Đẹp."

Tiểu Mễ cúi đầu tiếp tục thay vỏ chăn. Mặt Tiểu Hạnh hưng phấn đỏ bừng: "Mạch Triết đâu? Mạch Triết đâu rồi? Có thể gặp trực tiếp anh ấy, em thật hạnh phúc."

"Anh ta trong phòng tắm."

Sau khi Tiểu Mễ thay xong chăn đệm, cô nhanh chóng dọn dẹp bàn ở đầu giường rồi ra hiệu cho Tiểu Hạnh đem khay tới. Tiểu Hạnh theo như chỉ dẫn đặt cái khay xuống, trong lòng vô cùng tiếc nuối: “A~~ Khi nào thì anh ấy mới ra ngoài~ em đã tốn rất nhiều công sức mới dùng thẻ chăm sóc da một năm để cầu xin chị Dương cho tôi cơ hội đưa cơm này đó."

Tiểu Mễ vỗ tay, cuối cùng cũng xong. A di đà phật. Cuối cùng cô đã hoàn thành mọi việc một cách nhanh chóng, có thể rời đi mà không cần lo lắng về việc người đàn ông đó kiếm cớ để tiếp tục gây rắc rối. Tiểu Mễ ôm ga trải giường, chăn bông và vỏ gối đã thay: "Em có đi không ? Em không đi thì chị đi đó."

"Này, chị Tiểu Mễ~~ Đợi một chút nữa, đợi thêm một chút nữa thôi mà ~"

Tiểu Hạnh nhanh chóng đưa tay ra nắm lấy cánh tay của Tiểu Mễ: “Anh ấy đi ra mà thấy em một mình trong phòng sợ là sẽ khó xử ~~ chị chờ em mấy phút thôi. Nhìn một cái, chỉ một cái nhìn thôi. Để em nhìn Mạch Triết ngoài đời như thế nào thôi, có được không ?"

Mạch Triết ngoài đời...

Thật là lạnh sống lưng. Nghĩ lại những chuyện trước đây biểu cảm đều là muốn chết không được. Tiểu Mễ đỗ mồ hôi lạnh trên người: "Không được, chị còn có việc phải làm, chị đi trước đây."

Thật không may, trước khi tay cô chạm vào tay nắm cửa, một giọng nói nhão nhẹt lại vang lên từ phía sau: "Tiểu Mễ~~"

Đúng là người thì chưa thấy đâu nhưng giọng nói đã vang xa ngàn dậm rồi. Tiểu Mễ nắm chặt tay. Cô cảm thấy máu khắp cơ thể đang sôi lên. Rất tốt. Đã lâu rồi cô mới có được cảm giác nhiệt huyết sôi trào thế này, thực sự khiến cô vô cùng hưng phấn. Nếu bây giờ trước mặt có thứ gì, cô sẽ không chút do dự mà chộp lấy rồi đập vào đầu người đàn ông phía sau. Nhưng thật đáng tiếc. Trước mặt cô chỉ có một cánh cửa nặng nề. Tiểu Mễ đang nghiêm cân nhắc mình có nên tháo cánh cửa này ra không.

Đồ đáng chết! Đánh cho anh ta dẹp lép lun!

Cửa phòng tắm mở ra. Bác sĩ Tống đỡ người đàn ông hoàng kim Mạch Triết ra ngoài. Không ngờ còn có người khác trong phòng sắc mặt Mạch Triết cũng cứng đờ. Tiểu Hạnh hoàn toàn bối rối trước giọng nói nhão nhẹt của Mạch Triết vừa rồi. Hiển nhiên là âm thanh này rõ ràng không phải do Bác sĩ Tống phát ra.

Như vậy, có lẽ nào... Người phát ra âm thanh này có phải chính là người mẫu quốc tế, người đẹp trai đến mức được mệnh danh là người đàn ông đẹp trai nhất châu Á – Mạch Triết sao?

Tiểu Hạnh bật khóc... Cuối cùng cũng hiểu tại sao chỉ có bác sĩ điều trị và Tiểu Mễ được chỉ định mới được phép ra vào phòng chăm sóc đặc biệt. Ông trời ơi! Ông thật bất công! Vì sao ông đã cho người đàn ông này vẻ ngoài nổi bật như vậy, tại sao lại cho anh ấy một giọng nói như gà trống vậy hả.

Nhìn thấy Tiểu Hạnh đứng tại chỗ với đôi mắt đờ đẫn và kinh ngạc, Mạch Triết đã hiểu được ba phần. Anh thầm bực mình vì sao trong phòng có người thứ tư chứ, anh đã dặn dò rõ ràng là không được cho người khác vào. Nhưng vì đây là bệnh viện nơi Tiểu Mễ làm việc nên anh không thể làm gì được. Mạch Triết ngồi ở mép giường, đầu tiên gật đầu với Bác sĩ Tống để bày tỏ lòng biết ơn, sau đó nở một nụ cười công nghiệp với Tiểu Hạnh: "Xin chào, bạn là ai?~"

Tiểu Hạnh lại hóa đá. Ôi trời ơi! Hãy giáng sét đánh chết cô đi~ Làm sao cô ấy có thể hiểu lầm thần tượng của mình chứ? Giọng của anh ấy. Giọng của anh ấy. Nó êm dịu và du dương biết bao, ấn tượng không kém gì vẻ ngoài của anh. Và nụ cười của anh ấy. Ah, anh ấy đang cười với mình sao.

Tiểu Hạnh rõ ràng cảm thấy huyết áp tăng cao và đầu cô choáng váng. Hét lên một tiếng, mặt hắn đỏ bừng, thân thể mềm nhũn ngã xuống. Tiểu Mễ đứng phía sau nhanh mắt nhanh tay, nhanh chóng ra tay hỗ trợ Tiểu Hạnh: "Bác sĩ Tống!"

"Cô ấy không sao đâu. Cô ấy chỉ bị kích động thôi. Nghỉ ngơi và uống chút nước để bình tĩnh là được."

Bác sĩ Tống mỉm cười bất lực. Tiểu Mễ nói: "Vậy tôi sẽ đưa cô ấy ra ngoài."

"Ai muốn ra ngoài? Tôi không ra ngoài "

Tiểu Hạnh đang nửa khập khiễng trong vòng tay của Tiểu Mễ đột nhiên bật dậy như xác chết sống lại, khiến mọi người trong phòng sợ hãi lùi lại ba bước. Mạch Triết kinh hãi nhìn Tiểu Hạnh, lại đáng thương nhìn Tiểu Mễ đối diện: "Tiểu Mễ..."

Tiểu Hạnh tỉnh táo trở lại. Cô ấy nhướng mày nhìn Mạch Triết một cách nghi ngờ. Không đúng a. Nam sắc như thế không thể gần, tĩnh táo chút nào, phải tự chủ. Nhìn lại Tiểu Mễ. Người sau mặt không chút thay đổi. Mạch Triết, một siêu sao thần tượng quốc tế, thực sự đã gọi chị Tiểu Mễ là "Tiểu Mễ..." hơn nữa còn gọi rất tình cảm. Đúng vậy. Phòng bệnh này ngay từ đầu đã được ấn định chỉ có một y tá được vào là chị Tiểu Mễ. Tiểu Hạnh buồn bã quay lại nhìn Tiểu Mễ: "Chị Tiểu Mễ~"

Thật uổng công chúng ta vẫn ở chung ký túc xá. Cô ấy cho rằng mối quan hệ của hai người rất thân thiết. Không ngờ cô lại giấu giếm điều lớn như vậy, nửa chữ cũng không tiết lộ? !

Tiểu Mễ nhận được ẩn ý trong giọng điệu của Tiểu Hạnh dang tay: "Em đừng hiểu lầm. Chị hoàn toàn không biết người này. Bệnh nhân, chỉ là bệnh nhân thôi."

"Tiểu Mễ, em đang nói gì vậy ?"

Mạch Triết mở to mắt nhìn Tiểu Mễ: "Em... sao em có thể làm vậy với anh? Anh bị té gãy chân là vì muốn em thay đổi ý định, đến bệnh viện này cũng chỉ là muốn có thêm nhiều thời gần gủi với em. Em… Em lại nói rằng em không biết anh…”

Phụt. Sợi gân thứ ba xuất hiện.

Bác sĩ Tống lặng lẽ lùi lại hai bước và đứng sát vào tường. Quả nhiên. Trên mặt Tiểu Mễ hiện lên một nụ cười cực kỳ xấu xí. Cô bước tới, cầm lấy đồ trên bàn ném vào đầu Mạch Triết: "Chết tiệt, Mạch Triết, tôi liều mạng với anh ~~"