Có được đáp án, biểu tình Cao Dã không có tươi sáng hơn mà ngược lại chợt nghiêm trọng âm trầm xuống.
Thấy hắn phát ngốc ngơ ngác nhìn chằm chằm một chỗ đất trống giống như bị cái gì không rõ thao túng tâm thần, đám người Hoàng Tam phát lạnh.
“Bổ đầu? Bổ đầu? Ngươi làm sao vậy?”
Thấy Cao Dã hồi lâu không có động tác khác, vẫn luôn duy trì tư thế giơ tay che ngực, mấy người lo lắng kêu gọi hết đợt này đến đựt khác, ngay cả
lay động cánh tay hắn cũng không thấy hiệu quả.
Lưu Hành lớn tuổi, gặp chuyện vẫn còn bình tĩnh hơn người khác vài phần, nắm chặt tay quay sang tiểu bộ khoái nhanh nhẹ nói: “Mau, Tiểu Minh, bổ đầu trúng tà rồi! Mau đi lấy chén nước trong lại đây, nhớ rõ, lấy ba chiếc đũa nữa!”
Tiểu bộ khoái vừa nghe phân phó lập tức liền như sấm rền gió cuốn chạy không thấy bóng dáng.
Chỉ là chân trước hắn mới vừa đi,
Cao Dã đã phục hồi tinh thần lại dưới sự giày vò của Hoàng Tam và Lưu Hành.
Nhìn thấy hắn buông tay vỗ ngực, mấy người bị dọa đến nhảy dựng, lập tức nhanh chóng thối lui ra sau vài bước.
“Bổ đầu….Ngươi đây là trá “thi” hay
là…”
Hoàng Tam ôm ngực hỏi, vừa hỏi vừa sờ sờ bên hông.
Cao Dã nghe hắn nói chuyện không đâu, nhất thời không hiểu được, Lưu Hành giải thích: “Bổ đầu, vừa rồi dáng dấp ngươi thật giống như trúng tà vậy, Hoàng bộ đầu lo lắng ngươi..”
Nghe giải thích xong, trên mặt Cao Dã hiện lên u ám, giơ chân đá vào mông Hoàng Tam: “Lão tử còn sống sờ sờ, trá cái đầu ngươi! Còn có, đã nói bao nhiêu lần với các ngươi rồi, đừng ốc treo quỷ quái yêu ma trên miệng! Để đại nhân nghe thế nào cũng bị đánh một trận!”
Mấy người gật đầu tiếng còn chưa dứt, tiểu bộ khoái đã chạy như bay đem bát nước tới.
Chiếc đũa cắm ở trong nước, tiểu bộ khoái vội vàng hoang mang rối loạn cũng không xem tình huống chung quanh, trực tiếp đưa trước mặt Cao Dã.
Lưu Hành thấy thế, duỗi tay che ở phía trước, vẻ mặt xấu hổ khụ một tiếng, sau đó nghiêm nét mặt nói: “Tiểu Minh mau thu mấy thứ này lại, chúng ta chính là nhóm công sai, sao có thể tin những thứ quỷ quái dị đàm được! Đặc biệt gần đây lời đòn nổi lên bốn phía, tất cả bá tánh đều hoảng sự, chúng ta càng phải ra sức làm gương!”
Hoàng Tam che mông ở một bên liên tục gật đầu: “Đúng! Người khôn
ngoan không tin tin đồn!
Bộ khoái Tiểu Minh còn chưa phản ứng lại là đã xảy ra cái gì, còn giơ bát nước đưa cho Cao Dã nhìn, bộ dáng thật là khờ ngốc.
Thấy thế, Cao Dã không có trách cứ nhiều, trầm giọng bảo không có lần sau rồi bắt đầu phân công nhiệm vụ cần làm.
Tuy rằng, Cao Dã tin tưởng phán đoán của mình là chính xác nhưng trực tiếp lục soát tìm “Thi thể” cũng không khả thi.
Thứ nhất, trừ bỏ Kỳ Sơn có bị người khác gϊếŧ hay không trước mắt chưa
xác định.