Chương 26

Thứ hai, mặc dù sự tình thật sự như hắn sở liệu nhưng muốn lục soát tìm ở toàn bộ Nghi Lan Thành còn khó khăn hơn việc lục soát núi hoang mấy ngày trước, sẽ hao phí sức người sức của không nói mà có khi còn không hiệu quả.

Mà để cho Cao Dã lo lắng đó là một khi nháo ra động tĩnh để hung thủ biết, sẽ có đầy đủ thời gian ứng đối, vậy thì càng thêm khó phá án.

Mặt khác, để tránh ảnh hưởng phán đoán, hắn quyết định tạm không đem án này liên hệ với oan hồn tiểu thư Kim Thư, bắt đầu điều tra ở nơi có

thể hành động:

Phái bốn gã nha sai đi tìm hiểu tin tức liên quan đến Kỳ Sơn; đồng thời còn làm Hoàng Tam, Lưu Hành đi tìm xem rìu rỉ sắt là từ đâu đến; hoặc cầm kim trâm đi cửa hàng cầm đồ hay tiệm trang sức hỏi xem.

Mà Cao Dã đi tới làng chài nhỏ đi tìm lão đánh cá hỏi tình huống ra biền hôm qua.

Thương lượng với đám người Hoàng Tam sẽ hội hợp vào giờ Tuất đêm nay ở cửa nha môn sau đó liền phân ra hành động, Cao Dã dùng tốc độ mau nhất đi vào làng chài nhỏ.

Thấy lão đánh cá ra biển bắt cá chưa về, trong nhà lại không người, Cao Dã đành phải hỏi mượn thôn dân con thuyền chuẩn bị ra biển đi tìm.

Lúc đi qua thôn liền gặp Lý Nguyệt Nga hồi sáng sớm đem trâm vàng giao cho hắn.

Thấy nàng đeo sọt và cuốc, cong lưng đl dọc theo đường nhỏ trong thôn hướng vào trong núi, Cao Dã vội đuổi theo: “Lý đại nương, ngươi đi đâu thế?”

Nhìn thấy hắn, trên mặt Lý Nguyệt Nga cười hòa ái, không còn bộ dáng sợ hãi sáng sớm: “Quan gia, là ngài à?”

Đồng thời, nàng vươn tay chỉ vào đỉnh núi cách đó không xa: “Ta nghĩ vẫn nên tìm một chỗ để chôn cất Đại Hắc cũng không uổng công nó ở cùng lão bà đây nhiều năm như vậy.”

“Đại Hắc?” Cao Dã thăm dò nhìn sọt trên lưng nàng, lúc này mới nhớ tới lão phụ có nói qua, trâm hoa đó là phát hiện trong bụng chó đen.



Bởi vì nghĩ có thể điều tra được gì đó từ tay nải đựng lòng heo nên hắn vội vàng hỏi: “Đại nương, cái bọc tay nải mà lão đánh cá đưa cho Đại Hắc ăn, ngươi có giữ lại không?”

Có, ở trong sọt của ta!”

Cao Dã nghe vậy vui vẻ nói: “Có thể cho ta nhìn qua không?”

Lý Nguyệt Nga không rõ nguyên do chỉ nga một tiếng, không có từ chối.

Nàng nhanh nhẹn bỏ cái cuốc xuống ven đường, rồi hạ sọt xuống, sau đó xốc cái nắp lên chỉ vào cái bọc bên cạnh chó đen đã quấn quanh hũ đựng cốt, hơi áy náy hỏi:

“Quan gia, ngài muốn lấy thứ này đi sao? Bởi vì Đại Hắc chết oan uổng, ta liền nghĩ đem nó cùng thiêu cũng coi như cho nó một cái công đạo!

Nếu còn hữu dụng, ta đây liền móc ra cho ngài, ngài chờ một chút!”

Thấy nàng còn chưa dứt lời mà đã bắt đầu hành động, Cao Dã vội vàng ngăn cản: “Lý đại nương, không cần phiền toái như vậy, nhà ngươi có giấy bút không? Ta vẽ lại hoa văn là được rồi!”

Cáo từ Lý Nguyệt Nga, Cao Dã cẩn thận cất tờ giấy vẽ hình hoa văn trên vải dệt vào trong lòng ngực, rồi hướng về phía con thuyền mượn đi tìm lão đánh cá, Kỳ Thành khập khiễng vội vã chạy tới phía hắn.

“Quan gia

Quan gia…Không

tốt!”