Hôm sau lúc chạng vạng, ánh sáng yếu dần.
Nghi Lan Thành, phía tây trung tâm thành, một cửa hiệu mặt tiền sát đường, Tuế Hòa A Hương tạm biệt ông chủ, cất số ngân lượng nhiều lắm vào túi rồi đi ra.
Nhìn sắc trời rồi liếc mắt nhìn nhau một cái sau, bung dù đl đến một tòa nhà rộng lớn cách đó không xa.
Hai chữ “Vinh phủ” trên biển hiệu to đùng bắt mắt.
Chính đường Vinh phủ.
Tiệc tối bắt đầu, phu nhân đại phòng Vinh Lan Thị Vinh phủ, đoan đoan ngồi ở thủ vị bàn, nhìn hai đứa nhỏ choai choai đang gấp không chờ nổi muốn động đũa lấy đồ ăn, ho nhẹ một tiếng.
Phu nhân nhị phòng ngồi tay phải nhanh chóng vỗ vỗ mu bàn tay con trai nhà mình, để cậu bé bỏ đũa xuống.
ở phía đối diện, tiểu nha đầu tam phòng thấy thế liền nhe răng nanh, ngửa đầu cười ngọt ngào với mẫu thân của mình.
Phu nhân tam phòng vỗ vỗ đầu tiểu cô nương, thấp thỏm nhìn Vinh Lan Thị vài lần, sợ chọc giận nàng.
Dưới vị trí thủ vị của bàn tròn, con trai trưởng đích tôn buồn bực ngán ngẩm chọc chọc cái ly chứa đầy rượu, không hề để ý đến sự thịnh nộ của mẫu thân nhà mình.
Tỳ nữ phía sau mấy vị phu nhân cũng đều nơm nớp lo sợ, tất cả đều cúi đầu thật thấp chỉ dám dùng lỗ tai chờ đợi mệnh lệnh.
Ước chừng chờ thêm một nén nhang, đến khi tất cả đồ ăn nguội cả rồi cũng không thấy người trở về, đại phòng Vinh Lan Thị lạnh mặt quét mọi người
trong đường một lần, vỗ bàn một cái gọi quản gia tới:
“Đã tới giờ nào rồi! Đi lôi mấy người đáng bị chém ngàn đao kìa về đây cho tôi!”
Quản gia gập eo đáp lời, lập tức ra phủ đi tìm.
Sắc trời sẩm tối, qua một canh giờ nữa, mọi người còn đang ngồi ở bên cạnh bàn chờ đợi, ai cũng không dám động đũa hoặc là cáo từ rời đi, hai đứa nhỏ đói đến khóc vài lần đều bị mẫu thân “Cưỡng bức” hoặc “Lợi dụ” mạnh mẽ ngừng khóc, không khí nội đường nghiêm trọng dị thường, ai cũng không dám mở miệng nói
chuyện.
Khó khăn qua đến một khắc giờ Tuất, Vinh quản gia cuối cùng cũng đem ba vị lão gia Vinh phủ “Thỉnh về”, lại là một người mê mang một người say, một người thì sắc mặt xanh mét.
Người mê mang là nhị phòng, người say chính là tam phòng, sắc mặt xanh mét là trượng phu của Vinh Lan Thị-Vinh Thăng An.
Thấy mặt Vinh Thăng An còn khó coi hơn mình, lửa giận Vinh Lan Thị áp cả đêm lập tức bùng nổ, cũng không màng còn có người khác bên cạnh, lên tiếng gào rống: “Họ vinh! Ngươi bày cái mặt khó coi đó cho ai xem?
Như thế nào, hôm nay không đi mây mưa gặp lén mấy cái oanh oanh yến yến kia sao?”
Nghe vậy, Vinh Thăng An nhướng mày cả kinh, sau đó không kiên nhẫn nói: “Ngưoi đang nói mê sảng gì vậy!”
Dứt lời liền dường như không có việc gì ngồi vào bàn chuẩn bị dùng cơm, hoàn toàn không nhìn Vinh Lan Thị đã tức đến mức xanh mặt.
“Ăn cái gì mà ăn! Hòm nay ngươi không nói cho rõ ràng, lão nương không để yên cho ngươi đâu!”
“Ngươi phát điên gì nữa! Muốn phát thì đi chỗ khác mà phát, đừng có
quấy rầy ta ăn…..”