Chương 40: Hôn Lễ

Sau khi hôn lễ của Khải Trạch và Vân Di thì 5 tháng sau Hắc Bạch đạo nhận tin Lão đại Đoan Mộc gia kết hôn và Đoan Mộc phu nhân chính là Lãnh Băng Tâm từng là Rose nổi danh trong thế giới ngầm.

Hôn lễ cô và anh trở thành hôn lễ thế kỷ lớn nhất từ trước đến giờ ở thành phố S này.

Ngày hôn lễ…Trong phòng cô dâu…

- Chị dâu…(Vân Di nhịn cười, mềm giọng, nũng nịu gọi một tiếng.)

- Dẹp cái giọng điệu buồn nôn đấy của cậu ngay…(cô đã trang điểm xong xuôi, đang ngồi nghịch điện thoại, lườm Vân Di một cái sắc lẹm.)

- Này… này… cô dâu mà hung dữ thế…(Vân Di đi lại, kéo ghế ngồi đối diện cô)

Nhìn Băng Tâm một lúc lâu, cô vỗ tay một cái, cảm thán:

- Chị dâu mình đẹp nhất… hahaha

Lãnh Băng Tâm khoác chiếc váy cưới thiết kế kiểu dáng bồng xòe lộng lẫy, phần tùng váy xòe rộng như công chúa với những chi tiết ren đối xứng, phần tay được may bồng với lớp voan trắng mang hơi hướng quý tộc, vương giả. Trước ngực chính là 9 viên kim cương đính lấp lánh kiêu sa.

Hôm nay, cô đeo đủ bộ trang sức Huyết Lệ gồm dây chuyền, bông tai, vòng tay và nhẫn. Màu trắng của váy cưới, của làn da cô càng làm nổi bậc màu đỏ của Huyết Lệ - tượng trưng quyền lực Chủ mẫu Đoan Mộc gia.

Khu resort có hẳn một lễ đường sang trọng, mọi người đều đã đến kín lễ đường. Đường từ khu đỗ xe đến cổng lễ đường được bao bọc bởi hai hàng rào gỗ trắng, thắt nơ đỏ, hai bên đường rải đầy cánh hoa hồng đỏ.

Cô dâu và chú rể cùng nhau sánh bước vào lễ đường trong tiếng vỗ tay của mọi người.

Sau thủ tục tuyên thệ rườm rà là gì nhỉ?

À… Hôn nhau…

À không… trao nhẫn…

Trao nhẫn xong… là hôn.

Không đợi bên dưới khıêυ khí©h… mà hình như chả ai dám khıêυ khí©h cả. Bởi họ biết rõ họ đang dự hôn lễ của ai… Thiên lão đại đấy… Hàn Thiên ôm trọn Băng Tâm vào lòng.

- Anh yêu em

Ba chữ nhẹ nhàng rót vào tai Băng Tâm, cô ngỡ ngàng chưa kịp phản ứng thì đã bị nụ hôn của anh làm cho choáng váng.

Một giây ngỡ ngàng, sau đó rất nhanh lấy lại tinh thần, cô vòng tay qua cổ anh, tự tin đáp lại nụ hôn của anh.

Hai người rời nhau… tiếng vỗ tay vang lên rộn rã…

Tiếp theo là màn ném hoa cưới. Hàn Thiên vốn định bỏ qua nghi thức vô vị này nhưng cô lại nằng nặc đòi thực hiện, vì thế anh đành nhắm mắt cho qua, mặc cô làm gì thì làm.

Băng Tâm đứng trên bục cao, nhìn tất cả quý cô quý bà đang háo hức đứng bên dưới, tất cả quý ông tham gia hôn lễ đều đứng sang một bên. Băng Tâm đảo mắt một vòng rồi “tia” thẳng vào Cao Gia Hân đứng phía xa xa.

Vâng… sau một thời gian mặt dày mày dạn theo đuổi, cuối cùng tảng băng Lương Hạo đã ngã mũ chào thua hỏa lực của Cao Gia Hân và cũng trở thành bạn thân của bọn cô.

Cao Gia Hân giương lên cặp mắt khıêυ khí©h " Tôi đứng xa thế này… xem cô làm sao?"

Băng Tâm cười lạnh một cái rồi nháy mắt với Vân Di và Cẩn Y. Hai người kia nhanh chóng gật đầu hiểu ý.

Băng Tâm đắc ý quay người lại, dịch chuyển người định hướng một chút.

Một… Hai… Ba… Ném…

Mọi người bắt đầu ồ lên chen chúc nhau giành bó hoa.

Rất nhanh… chỉ nghe hai tiếng bộp… bộp…quay lại… bó hoa đã nằm ngay ngắn trên tay người nào đó vẫn đắc ý với vị trí của mình nãy giờ.

Vâng… hai cú bộp bộp đích thực là hai cú xoay người đá bay bó hoa của Vân Di và Cẩn Y… bó hoa hướng bị họ coi thành quả cầu mà đá bay đi…

Cao Gia Hân nhăn nhó nhìn bó hoa trên tay, cắn răng ghi thêm hận vào lòng. Cố nặn ra nụ cười tươi đáp lại lời chúc mừng của mọi người…

Một nhóm quý ông nào đó chứng kiến toàn bộ “vụ án ném hoa cưới”, không khỏi lắc đầu vì trò tinh ranh của ai kia. Sau một hồi ngẫm nghĩ bọn họ rút ra kết luận: " Tuyệt đối đừng để bốn người kia ở chung chỗ… cũng đừng đắc tội bọn họ"

Sau đó là tiệc đãi khách…

Và sau đó nữa… à ừm… là động phòng hoa chúc…

Tiễn khách tới tận khuya, bàn giao mọi việc lại cho Khải Trạch và nhóm Hắc Long, Khải Trạch kéo cô lên chiếc Porsche đen của mình, phóng đi mất.

Cô ngồi trên xe, tâm trạng đột nhiên căng thẳng lạ…

Đêm nay là đêm tân hôm của cô và anh đấy…

Hít một hơi sâu, cô ngồi thẳng lưng, tay bất giác nắm chặt lại, để trên đùi.

Thu hết hành động của cô vào mắt, anh bật cười thành tiếng, nói:

- Căng thẳng thế làm gì?

Cô quay sang lườm anh một cái thì bị nụ cười của anh làm cho choáng váng… nụ cười có lực sát thương cao quá…

Cả hai im lặng… không khí lại vì thế mà trở nên ám muội vô cùng…

Cô bèn dời ánh mắt ra bên ngoài, cô chăm chú nhìn cảnh vật đang lướt qua, dường như quá mệt mỏi sau một ngày bận bịu, cô thϊếp đi lúc nào không hay.

Lúc cô tỉnh dậy đã là hơn một giờ sáng, cô đang nằm trên một chiếc giường kingsize trong một căn phòng vô cùng sang trọng. Cô ngồi dậy, nhìn xung quanh, ánh đèn mờ mờ nhưng cũng đủ để cô nhìn thấy. Hương hoa thơm ngát, đèn pha lê lung linh mờ ảo… ai đó cũng bỏ không ít tâm tư chuẩn bị…

Cô bước xuống giường, trên người vẫn mặc đầm dạ hội ban tối. Xem ra người nào đó vẫn rất nghĩa khí…