Chương 39: Tổ Chức Death Bị Tiêu Diệt

Ba tháng sau…

Thư phòng của Đoan Mộc Hàn Thiên …

Hắc Long và Hải Quân bước vào phòng, đặt tập hồ sơ lên bàn, Hải Quân lên tiếng báo cáo:

- Lão đại… Lương lão đại báo tin họ đã dẹp gọn cơ sở chính của Death…

- Ừm…( Hàn Thiên không ngẩng đầu lên, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng chăm chú xem tài liệu.)

Hai người bọn họ báo cáo thêm vài tình hình quan trọng nữa liền lui ra.

Đến khu căn cứ, Hắc Minh và Cẩn Y đang bàn luận gì đó ở bàn gỗ ngoài sân, hai người đi lại và ngồi xuống.

- Dẹp sạch Death rồi hả? (Hắc Minh nói)

- Ừm… Lương lão đại ra tay rất gọn… không hề nể tình nghĩa cũ.(Hải Quân trả lời anh ta)

- Ai bảo thủ đoạn của Death quá tàn nhẫn…(Cẩn Y cũng lên tiếng)

- Cũng nhờ người đó chỉ điểm quả thật đúng như Lão đại suy đoán cô ta chính là mượn giao gϊếŧ người (Hắc Long nói)

- Một người phụ nữ quá đáng sợ… dám lợi dụng Đoan Mộc gia và Lương gia để khử tổ chức Death (Hắc Minh)

- May là lão đại tránh được cô ta mà cô ta thì cũng chẵng còn…

Bốn người bỗng trầm mặc hẳn ai cũng đeo đuổi suy nghĩ riêng của mình nhưng chung quy vẫn là " Người phụ nữ như thế mà bước vào Đoan Mộc gia thì quả thật là đại hoạ…"

Sau chuyện của Băng Tâm, Lương gia và Đoan Mộc gia đều lao vào truy sát Tổ chức Death cùng Lưu Mẫn Hoa. Suốt ba tháng, đánh triệt các cơ sở của Death và mãi đến 5 ngày trước, họ nhận được một tin chỉ điểm của một người thì mới tóm gọn được tổ chức Death.

Từ đây tổ chức sát thủ Death lừng danh đã đi vào dĩ vãng…Người chỉ điểm là ai?

Chính Lưu Mẫn Hoa thì ra cô ấy hận tổ chức Death thấu xương… vì biết được chính tổ chức Death đã hại chết cha mẹ cô ấy… Cũng đáng thương cho cô ấy… mang quá nhiều hận thù

- Cô ấy giờ sao rồi?

- Đã tự sát…

- Tự sát?

- Đúng vậy… ngay hôm Lương lão đại “dọn dẹp” tổ chức Death

- Ừ…Mình thấy như thế là quá nhẹ nhàng cho cô ta

- Người cũng đã mất rồi… cậu so đo làm gì…

- Cậu nói thế có giống người bị hại không…?

- Chuyện cũng qua rồi… cậu chấp nhất làm gì… chẵng phải mình đã bình an rồi sao?

- Cậu còn nhắc hại mình tim suýt chút nữa thì đã văng ra ngoài tổn thọ tận mấy năm cậu phải lo đền bù thiệt hại cho mình…

- Biết… biết… cậu nói gì mình cũng nghe tất…

Băng Tâm vòng tay ôm lấy Vân Di mà nũng nịu. Nhớ lại lúc cô dọa mọi người phát hoảng, liềm cảm thấy có nợ với bọn họ rất nhiều.

Băng Tâm đã thoát chết trong gang tấc. Thuốc ấy đã giải được Alani

- À… cậu thật không muốn khôi phục lại Hoả Long?(Vân Di nghiêm túc hỏi.)

- Không…(cô không hề do dự.)

Hàn Thiên đã biết tất cả mọi chuyện về thân thế của cô và Hàn Thiên trong kế hoạch tiêu diệt Death thì còn có kế hoạch khác là tái lập Hoả Long nhưng cô đã quyết từ chối, anh cũng thuận theo ý cô, bãi bỏ kế hoạch phụ đó.

- Hôn lễ của cậu chuẩn bị đến đâu rồi?(cô bỗng lên tiếng hỏi.

- Đã xong… chờ cậu khỏe hẳn để làm phù dâu thôi…

- Mình khỏe hẳn rồi… chỉ là Lão đại vẫn chưa chịu công nhận là mình khỏe thôi…

- Hahaha… không vội… còn hơn một tháng nữa…

- Ừ… còn Khải Vân uyển đã chuẩn bị tới đâu rồi?

Khải Vân uyển là khu biệt thự Khải Trạch xây dựng cho anh ta và Vân Di. Sau khi kết hôn hai người bọn họ sẽ sống ở đó, cũng nằm đối diện với Đoan Mộc gia, cách nhau một con đường rất rộng.

- Xong hết rồi… á cậu nhắc mới nhớ, mình có hẹn với Khải Trạch đi ăn cậu…vào nhà không?

- Không mình muốn ngồi đây một lát nữa…

- Vậy để mình gọi thím Châu cho cậu…

- Ừm… tạm biệt…

- Tạm biệt…

Cô lặng lẽ ngồi nhớ lại tình cảnh của mình ba tháng trước. Tuy thoát khỏi Alani nhưng khắp cơ thể đều bị tổn thương nặng nề từ hệ hô hấp tuần hoàn, thần kinh, tiêu hóa,… không chừa một chỗ. Hậu quả là bây giờ cô không được vận động mạnh, hay đau đầu khó thở, ăn uống phải kỹ càng… cô bây giờ cô giống một cây cảnh yếu ớt… sống sót là tốt rồi. Nhưng tình cảnh này cũng không phải không được cải thiện. Dưới năng lực của Cẩn Y, cô đã hồi phục khoảng 60 mươi phần trăm.

- Em định phơi chết hết vi khuẩn em mới vừa lòng sao?

Tiếng nói ai đó bá đạo vang lên cô mỉm cười ngẩng đầu lên.

- Có nắng lắm đâu…

- Còn cãi…(Anh ngồi xuống, kéo cô vào lòng) Ừm… chuyện của Death…

- Em biết rồi… anh và Lương Hạo làm việc… em không có gì nghi ngờ…(Cô vòng tay ôm lấy cổ anh, nhìn thẳng vào mắt anh.)

- Có thể lược bỏ cái tên họ Lương kia được không?

- Haha… anh tính toán quá nha…

- Hừ…

Cô cười khúc khích nhìn anh, anh cười rồi nói:

Đợi hôn lễ của bọn họ xong, em khỏe hẳn rồi chúng ta tổ chức hôn lễ… thế nào?

- Hừ… em khỏe lắm rồi… mà anh vẫn chưa cầu hôn em…(cô chu môi trách cứ.)

- Có khả năng không? (Anh cười cười, hỏi lại.)

- À… đúng là không có khả năng… thôi bỏ qua bước đó đi…(cô nghĩ nghĩ một lúc rồi gật gù cho qua.)

Anh bật cười thành tiếng trước thái độ và hành động của cô.Cô thì đang tưởng tượng cảnh Lão đại băng giá ngàn năm không tan này cầm bó hoa hồng và nhẫn cầu hôn cô, nghĩ thế nào thì cũng vô cùng vô cùng không hợp lý. Hai khái niệm “lão đại” và " cầu hôn" không thể nào cùng phe được. Vẫn là bỏ đi… nếu không mọi người sẽ cười Lão đại của cô đến chết mất.