Vợ Yêu Ngọt Ngào

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Đúng như câu cơm nguội của người này nhưng là phở đặc biệt với người khác! Trong truyện Vợ Yêu Ngọt Ngào kể về cô vợ tên Doãn Tịnh Thủy tuy đã có gia đình nhưng người chồng phụ bạc của c …
Xem Thêm

Tịnh Thủy cười sáng lạn. “Thẩm Uyên sẽ không như vậy đâu. Dạ Lam có thể làm chứng, chúng mình cùng nhau lớn lên.”

Tâm tư Cốc Dạ Lam co rụt lại, cười cười: “Trưởng bối hai nhà đã tác hợp cho hai người từ nhỏ, trừ khi cậu hoặc Thẩm Uyên phản đối, người khác có thể nói gì được? Nhưng mà cậu cũng đừng quá tin tưởng hay lệ thuộc vào đàn ông, mình nghe nói có một lần Thẩm Uyên hẹn một tiểu học muội học cấp hai đi xem phim, kết quả tiểu học muội đến trễ mười phút, hắn giận đến mức ném vé xem phim vào mặt tiểu học muội kia, không thèm nhìn lại mà nghênh ngang rời đi. Có thể kết luận hắn không phải là không có tính khí nam nhân, tốt nhất là cậu nên từ bỏ tật xấu thích đi muộn của cậu đi!”

Đôi mắt hạnh tròn trịa của Tịnh Thủy mở to, ngạc nhiên nói: “Mình không biết có chuyện này, lúc trước khi anh ấy chưa lấy được bằng lái, mình cũng thường đi trễ nhưng anh cũng không tức giận nha! Hay là anh ấy tức ở trong lòng? Thảo nào, từ khi có bằng lái, anh ấy liền kiên trì muốn đưa đón mình, hẳn là dự phòng mình đến trễ.”

Cốc Dạ Lam hơi buồn bực. Tiểu học muội mà cô nói chính là cô, có một lần Tịnh Thủy bị đau bụng không muốn ra ngoài, đúng lúc cô ở nhà Tịnh Thủy nghe được, liền chớp lấy thời cơ tốt, chủ động hẹn Thẩm Uyên gặp nhau ở trước cổng rạp chiếu phim. Thẩm Uyên không thể không đồng ý. cô còn cố ý đợi phim chiếu được mười phút mới xuất hiện, muốn xem bộ dáng Thẩm Uyên vì cô mà gấp gáp, không ngờ hắn lại giận đến mức ném vé xem phim vào mặt cô, sau đó nghênh ngang rời đi.

cô đã thích Thẩm Uyên thật lâu, cảm thấy hắn thực giỏi, lại có khí khái của một người đàn ông tốt. không giống người cha vô năng, mềm yếu của cô, cả đời chỉ biết sống dưới váy mẹ.

một Thẩm Uyên như vậy, lại không phát giận với thói quen đến muộn của Doãn Tịnh Thủy?

Tịnh Thủy không muốn trở thành kẻ thù chung của ba người bọn họ, thông minh nói sang chuyện khác: “Lập Bình, cậu hẹn bọn mình ra ngoài là có tin tức tốt lành gì muốn cùng bọn mình chia sẻ vậy?”

Trác Lập Bình chờ thật lâu, cuối cùng cũng chờ được đến giờ khác này, dương dương tự đắc nói: “Các vị, mau chúc phúc cho mình đi, hâm mộ mình đi, cuối cùng mình cũng chinh phục được Triệu Lỗi, bây giờ anh ấy là bạn trai mình rồi!”

Đáng tiếc, không có ai vỗ tay hưởng ứng cô, lại càng không có người nào đứng dậy hoan hô.

Hồ Thấm Nhu cười nhạo một tiếng: “Gì đây? thì ra là cậu từ tiểu tam biến thành chính thất rồi , cướp đoạt bạn trai của người khác thành công, vậy mà còn muốn bọn mình theo cậu ăn mừng nha!”

Trác Lập Bình xị mặt xuống. “Mình cũng đâu phải cố ý muốn làm tiểu tam. Sau khi bọn mình yêu nhau mới phát hiện ra anh ấy có bạn gái. Đây là lỗi của mình sao? Mình khóc lớn một trận rồi yêu cầu Triệu Lỗi phải lựa chọn, cuối cũng Triệu Lỗi đã chọn mình, có gì không đúng sao?”

Hồ Thấm Nhu hừ lạnh. “không có gì không đúng, kết hôn rồi còn có thể ly hôn huống chi là đổi bạn gái! Chỉ cần cậu không lo lắng tập tính bắt cá hai tay của hắn là tốt rồi.”

Trác Lập binh nghe vậy, lập tức phản bác: “Hồ Thấm Nhu, cậu cũng không phải không biết, trong cái vòng đời luẩn quẩn này, quan hệ giữa người với người, tầng tầng lớp lớp, vô cùng phức tạp, cậu có dám cam đoan sau lưng một người đàn ông ưu tú chỉ có một người phụ nữ? Bây giờ là thời đại nào rồi, đàn ông chỉ cần có tiền một chút, có tài hoa một chút, muốn bắt cá hai tay, có tiểu tam, tiểu tứ, tiểu ngũ ều không phải việc khó. Rất nhiều cô gái bị lừa làm tiểu tam. Mình cũng chỉ là một trong số đó mà thôi.”

Hồ Thấm Nhu uống cà phê, tùy ý liếc mắt nhìn Doãn Tịnh Thủy. “Vẫn là Tịnh Thủy may mắn nhất a! Có một vị thanh mai trúc mã yêu sâu đậm, không cần phải lo lắng không cẩn thận trở thành tiểu tam. Nếu như có người đàn ông yêu mình, đối tốt với mình như Thẩm Uyên với Tịnh Thủy, mình cũng không ngại làm tiểu tam, về sau trở thành phù chính (*) là được rồi!” nói xong còn không quên cười hì hì một tiếng.

(*) Phù chính: thời xưa, dùng để chỉ thϊếp thất lên làm vợ.

“Đáng ghét!” Tịnh Thủy không vui, mày hơi nhíu.

Trác Lập Bình lên tiếng ủng hộ. “Cậu đừng mơ mộng hão huyền nữa được không? Hồ Thấm Nhu, cậu làm việc trong giới nghệ thuật, cho dù là người mẫu hay nữ minh tinh, cũng đừng mong bước vào cửa Thẩm gia, chỉ có thể làm người tình giống mẹ mình mà thôi. Huống chi, cậu biết rõ Thẩm Uyên là bạn trai của Tịnh Thủy, vậy mà còn muốn giành, quả là tiểu tam có ác ý.”

Hồ Thấm Nhu le lưỡi. “Mình chỉ là nói giỡn một chút cũng không được sao? Mình không tin cậu không hâm mộ Tịnh Thủy tốt số, là công chúa trong nhà, lại có sẵn một vị bạch mã hoàng tử che chở, cậu không hâm mộ?”

Tịnh Thủy cười khẽ nói: “Được rồi mà, chúng ta tới là để chúc mừng Lập Bình có thể yêu đương danh chính ngôn thuận với Triệu Lỗi, sao lại kéo tới trên người mình rồi? Tới đây, chúng ta cùng nâng cốc chúc cho Lập Bình và Triệu Lỗi sớm tu thành chín quả.”

“Cám ơn. Cám ơn! Quả nhiên, vẫn là Tịnh Thủy tốt nhất.” Trác Lập Bình mở cờ trong bụng cụng ly với Tịnh Thủy, hai người còn lại cũng đành phải nâng chén chúc mừng. Cũng phải thôi, đã là bạn bè với nhau, cần gì phải mất hứng đây?

Trong lúc Trác Lập Bình còn đang dương dương tự đắc khoe Triệu Lỗi đối tốt với cô ra sao thì Tịnh Thủy nhận được hai cuộc điện thoại, đường dây vừa thông, là bà ngoại dặn cô và Cốc Dạ Lam về nhà ăn tối, một cái khác là của Thẩm Uyên gọi tới.

“Anh muốn đến đón em…. Mấy giờ sao…” Tịnh Thủy quay sang nhìn ba người còn lại một chút, Cốc Dạ Lam liền lớn tiếng nói. “Để mình đưa cậu về!” Tịnh Thủy nghe vậy hướng người bên kia dịu dàng nói: “Anh không cần phải đến đón em đâu. Tối nay bà ngoại mời khách, Dạ Lam có xe, cô ấy sẽ chở em đến đó.” Sau lại nói thêm mấy câu nữa rồi mới cúp máy.

Cốc Dạ Lam mỉa mai hỏi: “Mỗi khi đến chủ nhật, Thẩm Uyên liền vội vàng sắm vai tài xế của cậu, hắn không rảnh rỗi đến thế chứ? Người thừa kế đại gia nghiệp của Thẩm gia cũng chỉ biết xoay quanh bạn gái. thật không có tiền đồ!”

“Làm sao có thể?” Tịnh Thủy nhíu mi. “Đương nhiên là đúng lúc trong nhà không có việc gì mới có thời gian hẹn hò, nếu như anh ấy nói bận, mình sẽ không đi làm phiền anh ấy.”

Hồ Thấm Nhu khinh thường liếc xéo Cốc Dạ Lam một cái. “không phải là cậu đang ghen tỵ với em họ của mình chứ? Cũng đúng, ngay cả mình cũng có chút ghen tỵ với Tịnh Thủy.”

“Mình nào có!” Cốc Dạ Lam vội vàng phủ nhận. “Mình cũng đâu có kém cậu ấy, cần gì phải ghen tỵ? Mẹ mình là “đại nội cao thủ” trong giới bảo hiểm , từ khi mình còn nhỏ, mẹ đã dạy mình cách đầu tư quản lý tài sản, ở đại học mình cũng học khoa kiên quan đến bảo hiểm, hơn nữa đã sớm đi theo mẹ học tập. hiện tại, mình đã có thể đảm đương một phía, tiền thưởng là điểm cổ phiếu tăng hàng tháng.”

Tịnh Thủy vỗ tay. “nói thật hay, dạ Lam quá tuyệt vời. Thấm Nhu cũng thế, các nãi nãi đều đã có nghề nghiệp chuyên môn, chỉ có mình không có sở trường gì, tốt nghiệp nửa năm mà vẫn chìa tay xin tiền. Mình không muốn mọi người nghĩ mình chơi bời lêu lổng, mình đang nghĩ muốn trở về trường học thạc sĩ.”

Cốc Dạ Lam liếc mắt xem thường cô: “Sao cậu không nhờ ba cậu tìm giúp một công việc?”

Tịnh Thủy dịu dàng đáp: “Ba mình không chịu a! Ba bảo mình cứ chuyên tâm đi du lịch với mẹ một, hai năm, thuận tiện suy nghĩ xem muốn đi du học hay vào công ty làm việc!”

Cốc Dạ Lam liếc mắt xem thường cô: “Sao cậu không nhờ ba cậu tìm giúp một công việc?”

Tịnh Thủy dịu dàng đáp: “Ba mình không chịu a! Ba bảo mình cứ chuyên tâm đi du lịch với mẹ một, hai năm, thuận tiện suy nghĩ xem muốn đi du học hay vào công ty làm việc!”

Cốc Dạ Lam càng nghe càng thấy chói tai. Mẹ của Tịnh Thủy là dì cả của cô, cả đời chưa từng ra ngoài làm việc, nghe lời cha mẹ gả cho một người đàn ông môn đăng hộ đối, sinh hạ hai nam một nữ, thuận nước đẩy thuyền, được chồng che chở, trải qua cuộc sống của một phu nhân quý tộc. Mà mẹ của cô, Đỗ Thiến Ngâm, lại làm trái ý ông bà, yêu một tiểu tử nghèo, trốn kết hôn với ông. Mẹ cô cho là bà có “Tuệ nhãn biết anh hùng”(*) tiểu tử nghèo về sau có thành tựu, nhất định có thể “Nhất phi trùng thiên”(*), kết quả năm năm, sáu năm trôi qua, tiểu tử nghèo chỉ thi đậu một nhân viên công vụ nho nhỏ, sau đó cư nhiên lấy thế làm thỏa mãn, không muốn từ bỏ, sợ nếm mùi thất bại. Đỗ Thiến Ngâm không biết xấu hổ về nhà mẹ khóc than, sinh con gái xong liền tự mình cố gắng. Cuối cùng, sau mười năm, trở thành cao thủ trong giới bảo hiểm.

Thêm Bình Luận