Vị Hôn Phu Tuyệt Chẳng Phải Người Lương Thiện

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Convert: Meoconlunar – TTV Bà xã trong lý tưởng của anh phải là người phụ nữ điển hình độc lập kiên cường, vừa tài giỏi lại vừa thông minh, Về phần loại phụ nữ xinh đẹp nhưng lại vô dụng yếu đuối, căn …
Xem Thêm

Chương 1
Mở mànBố trí trầm ổn, một phòng thư hương, xem ra thư phòng kiểu Anh này rất có niên đại.

Một ông lão nhìn trái nhìn phải thế nào cũng không thấy sự hiền lành, đang nhìn bên sườn mặt một thanh niên tuấn mĩ lãnh mị, mọi người đều biết bọn họ là ông cháu, nhưng mà, một khi không có người ngoài ở đây, phía sau cánh cửa đóng kín lại luôn đối chọi gay gắt, nghĩ hết biện pháp muốn đối phương thần phục. Mỉm cười? Đó là trò vui gì?

Lạnh lùng, kiên định, mới là đặc chất bẩm sinh của người đàn ông Thẩm gia.

Ánh mắt ông lão luôn đuổi theo đứa cháu trai duy nhất này, mà đôi mắt lạnh nhạt của thanh niên lại hướng ra cửa sổ nhìn xuống sân nhà mở rộng dưới tầng, một cô gái đang cùng chú cún đuổi bắt chơi đùa, váy bi vải chiffon cotton như sóng hoa tung bay, mái tóc dài nhẹ hất lên, tiếng cười như chuông bạc tựa thiên âm, cô xem ra rất hạnh phúc, vẫn luôn rất hạnh phúc đi?!

Đôi mắt lạnh như băng của Thẩm Thiếu Dương bởi vì cô mà lộ ra ánh sáng dịu dàng.

“Ta tuân thủ cam kết, để cho Điệp Y được sống tốt, nó thân là thiên kim, mệnh công chúa, ta đã làm được rồi. Kế tiếp, liền xem biểu hiện của cháu như thế nào!” Thanh âm Thẩm đại lão trầm thấp uy nghiêm không chút mềm mại.

“Cháu chưa từng hoài nghi qua lời quyết đoán nhất ngôn cửu đỉnh của ông nội.” Khi xoay người đối mặt với ông lão, tia dịu dàng trong mắt Thẩm Thiếu Dương biến mất sạch sẽ, tiếng nói thanh lãnh bình tĩnh, có vẻ rất cao nhã. “Cháu sẽ tuân thủ ước định, dâng cả đời này cho『Tập đoàn Đế Khánh』, cũng sẽ tiếp nhận chăm sóc Điệp Y, không làm phiền ông nội nữa.”

“Một đứa con gái ngu ngốc không có cơ hội làm phiền đến ta.” Ông lão không giấu được sự khinh miệt trong giọng nói.

Nói cũng đúng, Thẩm đại lão phú khả địch quốc (giàu có) nào cần chăm sóc một đứa con gái, rắc tiền xuống, sẽ tự động có một đám người giúp việc, bảo tiêu làm thay.

Đôi mắt cụp xuống cực nhanh giấu đi sự phẫn nộ trong đó, Thẩm Thiếu Dương rời khỏi bên cửa sổ, ngồi xuống ghế sô pha đơn, đối mặt trực tiếp với ông lão. Cậu không mong chờ ông lão sẽ tỏ ra ôn hòa với mình, ông ta tốt nhất cũng đừng chờ mong cái gì.

Mặc kệ qua bao nhiêu năm, cậu chưa bao giờ chủ động cầu ông lão cái gì, nếu có thì chính là lợi ích trao đổi.

“Chỉ số thông minh của cháu vượt quá 150, là một thiên tài, thuộc loại Thẩm gia ta! Mà Điệp Y…… Nếu không phải bộ dáng giống cháu, bất kể ai cũng sẽ không tin nó là chị gái song sinh của cháu.” Thẩm đại lão khắc nghiệt phê bình, thấy sỉ nhục khi có cháu gái như vậy. “Dù đã làm trắc nghiệm vài lần, chỉ số thông minh của nó không đến nổi 100, cao nhất chỉ có 99! Một tổ hợp song bào thai thiên tài cùng ngu ngốc, toàn thế giới cũng chỉ tìm được tổ hợp của hai đứa. Đều cùng 20 tuổi, cháu thuận lợi đạt được giai đoạn yêu cầu thứ nhất của ta, học vị thạc sĩ cùng tiến sĩ đã lấy tới tay, mà nó còn đang đại học năm thứ 2.”

Thẩm Thiếu Dương lạnh nhạt đáp lại. “Nghe nói ông nội yêu cầu chị ấy thi lại.”

Ánh mắt tinh nhuệ của Thẩm đại lão càng lạnh hơn. “Nuôi một đứa con gái ngốc công dụng lớn nhất chính là đám hỏi, không có bản lĩnh ra nước ngoài cầm học vị, tối thiểu cũng phải tốt nghiệp đại học H danh giáo, bằng không nhà nào muốn lấy cô dâu ngốc?”

“Ông nội, Điệp Y không ngốc, chỉ là thiếu tâm tư âm mưu tính kế thâm trầm.” Thẩm Thiếu Dương sắc mặt không vui, sâu kín chỉ ra. Bất luận kẻ nào chỉ cần dám can đảm ghét bỏ Thẩm Điệp Y không đủ thông minh, người kia liền nhất định không chiếm được niềm vui của cậu, trong đó bao gồm cả ông nội. “Điệp Y là trách nhiệm của cháu, ông nội yên tâm đừng để trong đầu.”

“Vậy không được.” Ông lão giọng điệu mỉa mai. “Thẩm gia không nuôi dưỡng phế vật vô dụng, búp bê xinh đẹp cũng chỉ có thể lấy ‘Đám hỏi’ ra hồi báo Thẩm gia.”

Ánh mắt sắc như kiếm, ở trong không trung không nói gì giao nhau, so chiêu.

Thẩm Thiếu Dương bình tĩnh liếc nhìn ông lão hồi lâu. “Ông nội đã chọn được người?”

Tiếng nói Thẩm đại lão cứng rắn, không dễ dàng cự tuyệt nói: “Cháu đích tôn của Tổng giám đốc Lôi, Lôi Chi Phàm. Hai nhà bước đầu đã có chung nhận thức, chỉ chờ Điệp Y tốt nghiệp đại học liền chuẩn bị hôn lễ.”

Thẩm Thiếu Dương nhắm mắt lại, tính toán một chút. “Lôi thị xí nghiệp đời thứ ba…… Thì ra ông nội xem Điệp Y trọng yếu như thế, vượt ngoài dự đoán của mình.”

“Ta cũng không muốn buôn bán lỗ lã, ta đầu tư trên con bé bao nhiêu, tự nhiên nên ngàn lần, vạn lần thu về. Cháu cũng thế, tốt nhất tạo ra giá trị ta vừa lòng, bằng không……”

“Không ai so với cháu hiểu được ông nội lạnh lùng vô tình thế nào, cháu cũng sẽ không làm ông thất vọng.”

Thẩm Thiếu Dương cái gì nên nói cũng đã xong, trở về phía trước cửa sổ, nhìn bóng dáng xinh đẹp kia, lòng co rút đau đớn. Điệp Y, vốn so với cậu chỉ số thông minh còn cao hơn, không nên bị người ta chê ngốc, chỉ vì cậu…… chỉ vì cậu……

Cậu có thể trở thành quân cờ trong tay ông nội, tùy ý bị sắp xếp, chỉ có Điệp Y, tuyệt đối không được.

Một năm sau.

Trong phòng ăn một khách sạn lớn phong cách cảng biển, Thẩm Điệp Y mặc âu phục phấn hồng tinh khiết, ví da đà điểu màu hồng mật đặt một bên, chuyên tâm thưởng thức món tôm nõn lột vỏ. (aoi: mềnh chém tên món ăn nhá, chỉ biết là tôm thoai = =|||)

“Tiểu Nguyệt, tôi còn muốn sủi cảo gạch cua mắt phượng.”

“Vâng, tiểu thư.” Quách Nguyệt giơ tay để người phục vụ đem xe đẩy tới bên cạnh bàn, chỉ thị hâm nóng sủi cảo gạch cua mắt phượng rồi để khay hấp lên bàn, “Tiểu thư, sủi cảo tôm thủy tinh cùng canh vi cá, cũng lấy một phần chứ?”

“Cô không ăn sao? Lấy hai phần đi!” Tiếng nói mềm mại dịu dàng, Thẩm Điệp Y yểu điệu đáp.

Quách Nguyệt là con gái của Quách quản gia, cho tới nay đều phụng mệnh đi theo Thẩm Điệp Y, trên danh nghĩa là trợ lý, kỳ thực lại giống như thị nữ thời cổ đại không để cho Thẩm Điệp Y ra ngoài một mình.

Phương Lam Tâm thật sự nhìn không nổi, cắn một miếng mật ong nướng xốp mặn ngọt, bắt đầu quở trách nói: “Tôi nói này Thẩm Điệp Y, bây giờ đã là thế kỉ 21, đã không còn chuyện hoang đường thiên kim tiểu thư không được ra cửa một mình, huống chi Quách Nguyệt còn một đường bồi cậu từ trung học nữ quý tộc tới đại học H, cậu thi lại, cô ta cũng bồi cậu thi lại, cậu như vậy thật sự rất kì quái nha!” Giới thiên kim học trung học nữ quý tộc các cô, đều đã thuận lợi tốt nghiệp đại học, chỉ còn lại hai vị này vẫn đang học năm 3. Không, Quách Nguyệt rõ ràng là bị Thẩm Điệp Y liên lụy.

“Tôi thực sự rất kỳ quái sao?” Thẩm Điệp Y tò mò hỏi Quách Nguyệt.

“Không, lão gia sắp xếp không sai, thiếu gia không phải cũng đồng ý sao?” Quách Nguyệt cũng không bất mãn, hơn nữa cũng không tìm được việc nào so với “Công việc” này có ưu đãi hơn. Huống chi lão gia còn hứa với cô, chỉ chờ Điệp Y thuận lợi tiến gả Lôi gia, lão gia sẽ sắp xếp cô tới “Đế Khánh” đi làm.

Cứ nghĩ đến hơn hai năm nữa là có thể theo bên người Thẩm Thiếu Dương làm việc, công ăn việc làm ổn định, Quách Nguyệt cảm thấy không có gì là không thể nhận. Huống chi, ở chung với Điệp Y tốt lắm, cùng ở với cô ấy không cần phải dụng tâm cơ.

“Đúng nha, chỉ cần Thiếu Dương nói được thì sẽ không sao.” Thẩm Điệp Y tươi cười nhấp một ngụm trà hoa cúc, ánh mắt lông mày khóe miệng đều đang cười.

“Ngu ngốc.” Phương Lam Tâm tức giận thấp phun một tiếng.

Tuy rằng trong đầu so ra kém người khác, nhưng ngay cả Phương Lam Tâm tự nhận mình là mỹ nữ cũng không cách nào phủ nhận, Thẩm Điệp Y xinh đẹp làm người khác phải kinh động, trình độ cảnh đẹp ý vui làm nam nữ già trẻ đều thích.

Cô tinh xảo thanh tú tựa như pho mỹ nhân chạm ngọc!

Cho dù là người lần đầu tiên gặp mặt, đều sẽ cảm thấy tiểu mỹ nhân tinh điêu ngọc mài như vậy chỉ thích hợp nuôi ở chỗ cung điện khuê phòng, không cách nào tưởng tượng đặt cô ở nơi âm mưu tính kế, trong chiến trường buôn bán chém gϊếŧ.

Lôi gia trưởng tôn, Lôi Chi Phàm tương lai là người thừa kế, thực sự muốn cưới loại kiều thê bình hoa này sao?

Phương Lam Tâm nhíu mi, thật sự không thể đồng ý. “Tôi không đành lòng nói cậu thật sự không xứng với Lôi Chi Phàm, nhưng mà, Điệp Y, cậu thực sự không thích hợp với anh ấy, anh ấy mà cưới loại kiều thê như cậu sẽ là tai họa.”

“A?” Thẩm Điệp Y mở to mắt, canh vi cá nức mũi mê người thiếu chút nữa nuốt không xuống. “Chúng ta không phải là bạn tốt sao? Vì sao ngay cả cậu cũng nói mình như thế?”

“Cũng?” Phương Lam Tâm không hiểu.

Quách Nguyệt nghiêm mặt nhìn cô ta. “Cô là người phụ nữ thứ ba vì Lôi đại thiếu tìm tiểu thư lên giọng”

“Còn có ai cũng……” Giọng nói bỗng nhiên nhỏ đi.

“Còn có ai cũng mến mộ Lôi đại thiếu, mến mộ đến mức không thể chịu được tiểu thư trở thành vị hôn thê của anh ta?” Quách Nguyệt lông mi khẽ chớp, lật danh sách: “Người thứ nhất hẹn tiểu thư ra ngoài lên giọng, là thư kí tiền nhiệm của Lôi đại thiếu, sau khi tôi báo cáo với lão gia, vị thư ký kia bị đuổi việc. Người thứ hai hẹn tiểu thư ra lên giọng, còn là bạn học trung học hồi trước của chúng ta, tiểu thư Lí Điển Dung, cô ta bị phong thái tiêu sái của Lôi đại thiếu mê đảo thần hồn, bản thân lại là thiên kim hào môn, cho nên cho tới bây giờ chưa hết hy vọng. Hơn nữa cô, Phương Lam Tâm, là người thứ ba. Kế tiếp còn có một vị thiên kim danh môn lập chí không phải Lôi đại thiếu không gả, tôi cũng không biết.”

Phương Lam Tâm cúi đầu uống ngụm canh, trên mặt thần sắc âm tình bất định.

Thẩm Điệp Y nhìn biểu cảm xa cách của bạn tốt, trái tim rầu rĩ thoáng đau. “Lam Tâm, cậu thích Lôi Chi Phàm sao? Nhưng là vì sao? Các người biết nhau từ bao giờ?”

Cô (Thẩm Điệp Y) đã gặp qua Lôi Chi Phàm vài lần, thật sự là một người đẹp trai phong thái mê người, cười thật dịu dàng, vô cùng ân cần chăm sóc cô, ở cùng hắn liền cảm thấy vui sướиɠ như tắm trong gió xuân.

Nhưng là thật hiển nhiên, một người đàn ông như mộc xuân phong, nữ sinh bị hấp dẫn không chỉ có mình cô.

Phương Lam Tâm phương dung đoan trang. “Đúng vậy, tôi là nhất kiến chung tình với Lôi Chi Phàm, cho rằng anh ấy chính là bạch mã hoàng tử có thể mang lại hạnh phúc cho tôi.”

Thẩm Điệp Y nhất thời không nói gì, trong lòng không khỏi thở dài cùng nổi lên gợn sóng.

“Chúng tôi biết nhau như thế nào?” Phương Lam Tâm dừng lại nhìn ánh mắt của cô, bình tĩnh. “Tôi hiện giờ đang học tập ở xí nghiệp Lôi thị, trước mắt nhậm chức trong bộ phận quan hệ, trực thuộc cấp trên chính là trưởng phòng Lôi Chi Phàm.”

Phương Lam Tâm từ nhỏ không có chỗ dựa, mẹ là thiên kim mềm yếu tay không động tam bảo, mang theo Phương Lam Tâm về nhà mẹ đẻ nương nhờ. Tuy rằng ông bà ngoại trước khi qua đời đối với hai người rất chiếu cố, cậu cũng rất thương yêu em gái cùng cháu gái, nhưng Phương Lam Tâm không tránh được có cảm giác “Ăn nhờ ở đậu”, rất muốn trở nên nổi bật, rất muốn kết cửa có cuộc hôn nhân tốt để hãnh diện.

Thẩm Điệp Y tim đập loạn ngóng nhìn. “Nhưng là, ông nội nói, Chi Phàm là vị hôn phu của mình, Thiếu Dương cũng gật đầu. Khi mình cùng Chi Phàm hẹn gặp, anh ấy cũng không có đề cập qua mình thích người khác.”

“Ông nội nói, Thiếu Dương nói, vậy tự cậu nghĩ thì thế nào?” Đáy lòng xẹt qua một tia áy náy, Phương Lam Tâm cũng không muốn tổn thương Điệp Y yếu đuối như hoa, nhưng cô cảm thấy loại hôn nhân này đối với ba người không công bằng, cô phải tranh thủ cho mình. “Hôn sự của hai người ở giới xã giao đã xem như là bí mật nửa công khai, nhưng hai người dù sao vẫn chưa chính thức cử hành hôn lễ, nói là hai bên nam nữ đều ngại chưa đủ thân mật, chỉ là ông nội hai nhà nói xong liền quyết; Nhưng mà, đây được coi là cái gì? Tình yêu của Chi Phàm làm sao bây giờ? Tình yêu của cậu làm sao bây giờ? Còn tình yêu của tôi nữa?”

Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?

Thẩm Điệp Y nghe xong đầu óc choáng váng, Phương Lam Tâm là đang trách cô sao? Vì sao lại trách cô? Cô làm sai chuyện gì, vì sao ngay cả bạn khuê phòng tốt nhất cũng không phải đơn thuần hẹn cô ăn cơm, mà lại biến thành một tình địch khác?

Cô nên làm gì bây giờ?

Giờ phút này, cô cảm giác mình giống như đứa ngốc chật vật lại không biết gì.

Quách Nguyệt bình thản nhìn Phương Lam Tâm. “Lam Tâm, chúng ta từng là bạn học ba năm, tôi thật lòng cho cô một lời đề nghị. Nếu cô yêu Lôi đại thiếu, Lôi đại thiếu cũng yêu cô, như vậy mời các người dắt tay nhau tìm Tổng giám đốc Lôi tranh thủ tự do kết hôn, rồi từ Tổng giám đốc Lôi hướng lão gia nhà tôi khẩn cầu từ hôn, đây mới là trình tự bình thường. Không cần tôi nói rõ các người hẳn là nhìn ra được, tiểu thư Điệp Y không dám làm trái lời ông nội, cô ấy nhất định sẽ gả cho con rùa vàng lão gia lựa chọn.”

“Cái này không công bằng! Không có đạo lý!” Phương Lam Tâm không thể tin được trừng cô. “Cho dù Lôi Chi Phàm căn bản không yêu cậu, cậu vẫn kiên trì muốn gả cho anh ấy sao? Điệp Y?”

Trả lời cô ta vẫn là Quách Nguyệt. “Cô quan tâm sai đối tượng rồi, Lam Tâm. Lôi đại thiếu cũng không phải thằng ngốc, cũng không phải kẻ ngu hiếu nói gì nghe nấy, cho dù anh ta không yêu tiểu thư Điệp Y, thì tự anh ta sẽ phản ứng, không cần cô phản ứng thay đi! Cô không thể bởi vì mình yêu đơn phương Lôi đại thiếu, liền một mặt nghĩ muốn bức tiểu thư thoái vị đi, hành động của cô cùng Lí Điển Dung thật sự là kẻ tám lạng người nửa cân.”

“Không cần đánh đồng tôi với cái loại háo sắc Lí Điển Dung kia!” Phương Lam Tâm hừ lạnh một tiếng. “Quách Nguyệt, mời cô không cần thay Điệp Y lên tiếng, cô ấy không có ý nghĩ không có miệng sao?”

Thẩm Điệp Y nâng lên đôi mắt như nước. “Mình không nghĩ nhiều lắm, mình không biết vì sao cậu muốn giành Chi Phàm với mình? Ông nội nói Chi Phàm rất thích hợp với mình, quả thực, nói chuyện với Chi Phàm thật vui vẻ, không có áp lực. Lam Tâm, Chi Phàm chưa nói qua anh ấy thích phụ nữ khác, mình không rõ sao cậu với Điển Dung phải làm như vậy?”

Phương Lam Tâm không thừa nhận mình yêu đơn phương, tình nguyện tin tưởng Lôi Chi Phàm là không đành lòng tổn thương mỹ nhân yếu ớt, hắn rất đàn ông, như vậy vai đao phủ này chỉ có thể do cô đảm đương.

Cô muốn chém đứt đoạn tơ tình của Thẩm Điệp Y với Lôi Chi Phàm.

“Điệp Y, cậu rất đẹp, mọi người đều nói cậu là hoa hậu giảng đường đẹp nhất của trung học nữ quý tộc từ trước tới nay, một tiểu thư khuê các được nuôi dưỡng giáo dục không ai có thể được như cậu, tôi tin rằng ở trường đại học H không ai dám tranh danh hiệu ‘Hoa hậu giảng đường’ với cậu, hơn nữa cậu thân thế bất phàm, đại tiểu thư của ‘Tập đoàn Đế Khánh’, có người đàn ông nào lại không thích cậu?”

Thẩm Điệp Y không hiểu giương mắt nhìn cô ta. Nói cô điều kiện mọi thứ đều tốt, còn muốn cùng cô tranh vị hôn phu?

“Nhưng đây không phải là tình yêu, Điệp Y, đàn ông chỉ coi trọng cậu xinh đẹp, ‘Tập đoàn Đế Khánh’ sau lưng cậu, chứ không thật tình chân ý yêu cậu.” Không để ý cánh môi hồng nhạt của Thẩm Điệp Y khẽ nhếch lên, hai giọt nước mắt trong hốc mắt rơi xuống, Phương Lam Tâm khí thế bức người khẩu khí như đang xét xử phạm nhân. “Đừng làm đứa ngốc nữa, búp bê xinh đẹp nếu không có linh hồn, cũng chỉ có thể nhất thời mê hoặc đàn ông mà thôi. Theo tôi được biết, ‘Tập đoàn Đế Khánh’ sẽ do Thẩm Thiếu Dương kế thừa, không có phần cho Thẩm Điệp Y ngu ngốc ── đây là mệnh lệnh nửa công khai của ông nội ở hội trường, cậu của tôi cũng là một trong những người nghe thấy.”

Thẩm Điệp Y môi run run, không thể tin được người bạn tốt nhất của mình lại nói như vậy với cô, ánh mắt ngập nước nhìn đối phương, bộ dáng ủy khuất động lòng người.

Thực may mắn Lôi Chi Phàm không gặp phải một màn này, nếu không chỉ sợ sẽ thần hồn điên đảo đi!

Thương tổn đã tạo thành, Phương Lam Tâm cho dù có chút đau lòng, nhưng cứ nghĩ đến Thẩm Điệp Y có được nhiều như vậy, bản thân lại không được, càng không thể đã mất công làm tổn thương mà không được giá trị nào.

“Điệp Y, cậu đừng trách tôi ăn ngay nói thẳng, ngay cả ông nội cũng nhìn ra cậu là đứa ngốc, ngay cả tư cách vào làm ‘Tập đoàn Đế Khánh’ cũng không có, sao cậu lại dám nói bừa bản thân thích hợp với Lôi Chi Phàm, xứng đôi với Lôi Chi Phàm? Anh ấy là nhân vật quan trọng sẽ kế thừa xí nghiệp Lôi thị, anh ấy cần là người có năng lực trợ giúp anh ấy, vợ hiền phụ tá, chứ không phải là bình hoa xinh đẹp.”

“Cậu thực sự rất quá đáng……” Nước mắt lăn xuống.

“Đừng khóc! Cậu yếu ớt như vậy, không thể chịu một chút đả kích, sao có thể đứng bên cạnh Lôi Chi Phàm, trở thành phu nhân của một xí nghiệp xuất sắc?” Phương Lam Tâm không khỏi ảo não mắng.

Thẩm Điệp Y mím môi, từng giọt từng giọt nước mắt trong suốt lăn xuống hai bên má trắng như tuyết, làm người ta vừa thấy đã thương.

Quách Nguyệt thở dài một hơi, vội vàng lấy khăn tay ren hoa đưa cho cô. “Tiểu thư, chờ chút nữa đi gặp thiếu gia, mắt cô khóc đỏ thế này, thiếu gia sẽ mắng tôi mất. Tiểu thư đừng phiền não, loại chuyện này giao cho tôi là được rồi.”

“Quách Nguyệt, cô lại muốn nhiều chuyện sao?” Phương Lam Tâm hếch cằm lườm cô.

“Không phải nhiều chuyện, mà là chức trách của tôi.” Cầm tiền của người ta thì phải giúp người ta trừ họa, Quách Nguyệt rất để ý đạo đức nghề nghiệp. Huống hồ, cô với Điệp Y có bao nhiêu năm tình nghĩa. “Thiếu gia nhà tôi không chỉ một lần tuyên bố, tiểu thư Điệp Y không ngu ngốc, cô ấy chỉ là không âm mưu tính kế người khác mà thôi!”

“Cái gì?” Ý chỉ cô (Phương Lam Tâm) tính kế người khác sao?

“Thiếu gia còn nhấn mạnh, cho dù tiểu thư Điệp Y ngốc, kẻ khác cũng không được phép ức hϊếp!”

“Đây là cái gì? Ngu ngốc thì không cho người khác nói ngu ngốc sao?”

“Tôi mới phải hỏi cô chứ! Lam Tâm, cô thế này là sao? Lôi đại thiếu cùng cô trước hoa dưới ánh trăng, thề non hẹn biển, không phải nàng thì không cưới sao? Nếu không phải, cô vì một người đàn ông mà làm tổn thương đến tình bạn bao nhiêu năm, tính thế nào đây? Lôi đại thiếu tán thành cô làm vậy sao?”

Phương Lam Tâm nhăn mày, run sợ lên tiếng. “Tôi rất sợ tổn thương người khác, cho nên thừa dịp Điệp Y chưa hãm sâu vào võng tình phía trước, hy vọng cô ấy hiểu rõ đại nghĩa nhượng bộ. Chi Phàm với tôi mới là trời sinh một đôi, chúng ta có thể cùng nhau nắm tay tạo dựng tương lai, cô ấy được không? Đương nhiên, anh ấy cũng không biết tôi hẹn cô ấy đàm phán, tôi thấy anh ấy rất sợ làm tổn thương Điệp Y, cho dù không yêu cô ấy cũng không dám đắc tội ‘Tập đoàn Đế Khánh’.”

Thẩm Điệp Y sắc mặt nặng nề, môi đỏ mọng mím lại.

Quách Nguyệt hừ mũi trào phúng. “Phương Lam Tâm, cô rất giỏi, nói chuyện sắc bén, thích đạp vào chỗ đau của người khác, tôi thật không hiểu, thế này có lợi gì cho cô?”

“Tôi chỉ muốn bảo vệ quyền lợi yêu đương của mình, không thể bởi vì tôi không phải là đại tiểu thư ‘Tập đoàn Đế Khánh’, liền buông tha tình yêu với Chi Phàm.” Trong đôi mắt Phương Lam Tâm, hàm chứa sự cố chấp.

Thẩm Điệp Y miễn cưỡng nở nụ cười gượng gạo. “Mình biết mình không thông minh được như cậu, nhưng mình cũng hiểu tình yêu không phải chỉ là chuyện của một bên, cậu tìm nhầm người thông báo rồi. Tiểu Nguyệt, chúng ta đi.”

Quách Nguyệt lập tức dùng di động liên lạc với lái xe.

Phương Lam Tâm bắt lấy tay Thẩm Điệp Y, Thẩm Điệp Y hoảng loạn giãy thoát, không muốn bị chạm vào.

“Điệp Y, nếu Chi Phàm thừa nhận với cậu là anh ấy yêu tôi, cậu sẽ nguyện ý nhượng bộ sao?”

“Mời anh ấy đi nói với ông nội mình.”

Cùng với Quách Nguyệt, bóng dáng yêu kiều của Thẩm Điệp Y biến mất sau cánh cửa.

Phương Lam Tâm ngồi tại chỗ, chậm rãi uống trà, biểu cảm như cũ hơi hơi mang ý cười, đáy mắt vẫn là nghiêm túc. Cô không ngừng nói với bản thân là mình không làm sai, có cậu làm hậu thuẫn cho mình, cô cũng không phải không xứng với Lôi Chi Phàm, ngay cả cậu cũng nói cô thực thích hợp làm nữ cường nhân, nhưng công ty cậu không tới phiên cô cầm quyền phát huy bản lĩnh, xí nghiệp Lôi thị ngược lại là võ đài mở rộng tuyệt vời.

Cô yêu Lôi Chi Phàm, Lôi Chi Phàm cũng cần hiền thê tài mạo vẹn toàn như cô, bằng không, lấy bản tính thuần lương của Lôi Chi Phàm, tuyệt đối sẽ đấu không lại so với em họ kém hắn một tuổi – Lôi Húc Nhật.

Lôi Húc Nhật kia, là một ác ma đối thủ đáng sợ.

***

“Điệp Y đừng khóc, chị khóc làm lòng em thực loạn.”

Trong văn phòng của Thẩm Thiếu Dương, trên băng ghế sô pha da đen nhập khẩu từ Italia, tiểu mỹ nhân ngồi buồn bã rơi lệ, trái tim cậu cũng níu thành một đoàn.

“Trong lòng chị thật khổ sở, chị vẫn luôn rất thích Lam Tâm, cô ấy trước kia cũng không cười chị ngốc, vì sao sau khi cô ấy thích Lôi Chi Phàm liền bắt đầu cười chị ngốc, nói chị không xứng với Chi Phàm? Chẳng lẽ thích một người thì có thể làm tổn thương người khác sao? Điển Dung là như thế, Lam Tâm cũng như vậy……” Nước mắt rơi xuống, cô nghẹn ngào không nói được nữa.

Thẩm Thiếu Dương mở rộng hai tay, vững vàng ôm chặt cô, ánh mắt âm trầm lạnh lẽo dừng trên vách tường trắng, trong lòng bắt đầu tính kế, tính kế……

Cậu không thể để Điệp Y thấy mặt này của mình, người chị thiên sứ của cậu không cần phải thấy hiện thực xấu xí của thế giới này, toàn bộ thứ đó để mình cậu gánh vác là đủ rồi.

Cậu thiếu nợ cô, cả đời này cậu sẽ hoàn trả lại, cho dù cô không hiểu.

“Thiếu Dương, em ôm chặt quá.” Giọng nói mơ hồ từ ngực cậu truyền ra.

Tuy là sinh đôi khác trứng, nhưng chiều cao của cô chỉ luôn dừng ở 160cm, từ trung học liền không dậy thì nữa, không giống cậu ở nước ngoài du học, gặp lại đã hơn 180cm, đằng đẵng cao hơn cô một cái đầu, hại cô không xuất ra uy phong của một người chị được. Hơn nữa cậu luôn cường điệu lý luận phương tây, nói sinh đôi ở nước ngoài sinh ra trước là em gái, sinh ra sau là anh trai mới đúng.

Sao lại như vậy được? Bọn họ cũng không phải sinh ra ở nước ngoài.

Chẳng qua, thấy Thiếu Dương so với cô thông minh hơn nhiều phần, cô cũng không so đo.

Nhưng mỗi lần cô rơi lệ liền ôm cô như đứa trẻ, hại cô khóc không nổi nữa.

Thẩm Thiếu Dương nhẹ nhàng đẩy cô ra, biểu cảm trên mặt đã khôi phục bình thường, ánh mắt vô cùng nhu hòa. “Chị chờ một chút.” Đi vào phòng rửa mặt lấy một cái khăn lông được giặt ấm, lau đi nước mắt lưu lại trên hai gò má cô.

“Chị khóc xấu lắm sao?”

“Không xấu, nhưng em thấy sẽ đau lòng.”

“Thiếu Dương thật săn sóc nha! Tương lai bạn gái của em nhất định sẽ hạnh phúc.”

“Không có người đó.”

“Cái gì? Em không có quen bạn gái sao?”

“Em sẽ kết hôn sinh con.” Nhưng sẽ không đối xử với cô ta như vậy. Thẩm Thiếu Dương không nhiều lời, Thẩm Điệp Y cũng không biết có gì khác biệt, cậu chỉ mong cô sẽ vĩnh viễn cười ngọt ngào, xinh đẹp, hạnh phúc.

“Thiếu Dương sẽ kết hôn cùng cô gái như thế nào đây?”

“Không biết.” Cậu lạnh nhạt cười, chuyên chú nhìn cô. “Trong lòng còn buồn sao?”

“Có Thiếu Dương an ủi, chị cảm thấy tốt hơn nhiều.” Cô sờ sờ trái tim mình, cũng không còn đau.

Cậu mỉm cười. “Thực ra chị buồn là vì bạn tốt phản bội mình, chứ không phải có người tranh Lôi Chi Phàm với chị. Em có thể đoán được, Điệp Y còn chưa yêu Lôi Chi Phàm?”

“Phải không? Nhưng mà ông nội nói……”

“Cái đó không quan trọng, Điệp Y. Đối với em, hạnh phúc của Điệp Y là quan trọng nhất.” Thẩm Thiếu Dương cùng cô bốn tay nắm lấy, trong nụ cười dịu dàng là sự thấu tình khôn khéo. “Ánh mắt ông nội có chỗ độc đáo của nó, em không phản bác. Lôi Chi Phàm xác thực rất tốt, nhưng một người rất tốt lại không hợp với Điệp Y, thì để làm gì?”

“Nhưng mà, chị với Chi Phàm hẹn hò rất vui vẻ.” Cô không hiểu ý của cậu lắm.

“Thế sao? Chị hẹn hò với anh ta vui vẻ như vậy, dù sao chị còn nhỏ, tạm thời không cần lo lắng nhiều, cũng không cần để ý những người phụ nữ khác như hổ rình mồi với Lôi Chi Phàm. Lôi Chi Phàm nếu có tâm với chị, thì những người phụ nữ kia chính anh ta sẽ giải quyết, Điệp Y không nên chảy nước mắt nha!”

Cậu toàn tâm toàn ý bảo vệ cô, quả thật có thể an ủi Điệp Y thương tâm.

Thẩm Điệp Y cười xinh đẹp. “Thiếu Dương, em có cho rằng chỉ số thông minh của chị không xứng với Chi Phàm không?”

“Đồ ngốc, em ngược lại cảm thấy Lôi Chi Phàm không xứng với chị của em.”

“Ha ha a, em thừa nhận chị là chị em rồi nha! Bất quá em thế này là bao che khuyết điểm! Chị biết ông nội Liên chê chị chỉ số thông minh thấp, cho nên Lam Tâm thật sự đâm trúng chỗ đau của chị, nói chị không thích hợp làm phu nhân của xí nghiệp cũng không sai.” Cô thở dài một tiếng, đối mặt với thực tế tàn khốc.

Cô không ngốc, không phải đứa ngốc, chỉ số thông minh như người bình thường, khả năng chỉ như người bình thường, cho dù bị người ta chê ngốc, cũng không có ngốc đến mức không nghe hiểu mình bị thương hại.

Cũng bởi thế, Thẩm Thiếu Dương càng không thể tha thứ người làm tổn thương cô.

“Điệp Y, chị có thích hợp làm hoàng hậu hay không, không phải do Phương Lam Tâm định đoạt, cô ta có là gì? Chị là công chúa của Thẩm gia, chị thích đàn ông nào, là kiếp trước hắn tích đức được, hắn ta tốt nhất biết tích phúc.” Bằng không, cậu sẽ làm người đàn ông kia phải rơi huyết lệ.

“Thiếu Dương, cám ơn em không xem nhẹ chị, ngược lại, coi trọng chị quá đáng rồi.”

“Em là ăn ngay nói thật.” Cậu nghiêm túc 100%.

“Ha ha!” Thẩm Điệp Y bị cậu chọc nở nụ cười.

Nụ cười xinh đẹp kia, Thẩm Thiếu Dương thích nhìn nhất. Cậu thu lại nụ cười, đi tới bàn làm việc ấn nút điện thoại, “Thư ký Kim, mang trà vào.” Xoay người cùng cô nói sang vấn đề khác.

“Chị đã gặp qua người nhà Lôi Chi Phàm chưa?”

“Chưa có. Chị nên đi gặp trưởng bối Lôi gia sao?”

“Không vội, chỉ là theo em được biết, Lôi Chi Phàm có ba chị gái hai em gái, chị đối phó được sao?” Hơn nữa nghe nói có tùy hứng tự đại, có xảo quyệt khó chơi, có mắt cao hơn đỉnh, Lôi Chi Phàm có thân sĩ phong độ như thế, chắc không khỏi là do đám chị em kia tôi luyện mà ra.

“Thật vậy chăng?” Thẩm Điệp Y trừng lớn mắt. “Nhà anh ấy thật náo nhiệt nha!”

Thẩm Thiếu Dương trong lòng hiểu được, Điệp Y đơn thuần sẽ không nghĩ nhiều được như vậy, chung sống với nhau mới biết được.

Thư ký Kim bưng trà tiến vào, thuận tiện báo cáo, “Thiếu đổng, bên tiếp tân truyền lời, Phó tổng Lôi đã đến.”

“Trực tiếp mời anh ta tiến vào.”

“Vâng.” Thư ký Kim rời đi.

Thẩm Thiếu Dương đăm chiêu liếc mắt nhìn Thẩm Điệp Y một cái, bồi cô uống trà huân y thảo. Chất dinh dưỡng của song bào thai tựa hồ phần lớn bị cậu hấp thụ, Thẩm Điệp Y từ nhỏ thân thể đã yếu ớt, bác sĩ đề nghị cô nên ít đυ.ng đến cà phê.

“Điệp Y, chị gặp qua Lôi Húc Nhật chưa?”

“Lôi Húc Nhật? Anh ấy là ai vậy……”

Cốc cốc hai tiếng vang nhỏ, cửa lớn rất nặng được mở ra, “Thiếu đổng, Phó tổng Lôi đã đến.”

Thẩm Thiếu Dương đứng lên, Thẩm Điệp Y cũng nâng mắt lên theo, sau đó, đôi mắt sương mờ của cô nhìn thấy, người đàn ông nam tính nhất trong suốt 23 năm qua cô được thấy.

Ánh mắt của cô không kìm lòng đươc dừng lại trên bóng dáng cao lớn của người đàn ông kia, khuôn mặt dương cương, mày rậm mắt lệ (lệ ở đây là nghiêm khắc, nghiêm túc), mũi cao môi rộng, dáng vẻ rất đàn ông, khí thế rất bức người, không ai có thể bỏ qua cảm giác tồn tại của anh.

Thẩm Thiếu Dương bắt tay với anh. “Húc Nhật, thu lại tức giận của anh đi, anh dọa chị tôi đấy.”

Lôi Húc Nhật cúi đầu thoáng nhìn về phía bên trái, một đôi mắt trong suốt như thủy tinh liền đón nhận tầm mắt của anh.

Lôi Húc Nhật trừng mắt nhìn cô gái mĩ lệ, mềm mại trước mắt, khuôn mặt cương nghị nháy mắt cứng ngắc.

Anh không thích loại phụ nữ này nhất.

“Điệp Y, Húc Nhật là em họ Lôi Chi Phàm.” Thẩm Thiếu Dương đem tất cả nhìn vào mắt, thái độ vẫn ổn tĩnh như cũ. “Húc Nhật, Điệp Y chị song sinh của tôi, nhìn tốt hơn tôi nhiều, đúng không!”

Là cô! Tân nương dự định của Lôi Chi Phàm.

Lôi Húc Nhật nhướn mày rậm, một mùi vị không vui nhảy lên trong lòng, nhưng là, cô là tân nương của ai căn bản không liên quan tới anh, anh quyết định xem như cô không tồn tại.

Ánh mắt người đàn ông này vì sao không chút thân thiện như thế? Trái tim Thẩm Điệp Y thịch thịch thịch, bất an nhảy lên giống như trống đánh.

“Thẩm thiếu đổng, nội dung hợp đồng lần trước chúng ta thảo luận kết quả không khớp.” Hại anh đang bận trăm việc phải chạy tới đây một chuyến, bởi vì Thẩm Thiếu Dương không chấp nhận quản lý khác tới đây sửa chữa hợp đồng.

“Thế sao?” Thẩm Thiếu Dương lạnh lùng hỏi, không thèm để ý sắc mặt khó coi của anh, trước bảo thư ký tìm Quách Nguyệt đến. “Húc Nhật, anh ngồi chút đã, chờ chút nữa thảo luận nội dung hợp đồng.”

Lôi Húc Nhật nhìn có vẻ nóng nảy, nhưng cũng không thô lỗ, trên thực tế đối với chuyện làm ăn buôn bán cực kì nhẫn nại. Thư ký Kim mang cà phê vào, anh biết tính cách không nhẫn nại của Thẩm Thiếu Dương, đành phải ngồi xuống, chẳng qua chọn một chỗ cách xa ghế sô pha đơn của Thẩm Điệp Y nhất.

“Điệp Y, Lôi Chi Phàm có mời chị tham gia tiệc rượu ngày kia không?” Thẩm Thiếu Dương ánh mắt sáng lên, nhưng thanh âm nói chuyện vô cùng nhẹ, như sợ làm hù dọa Điệp Y. Lôi Húc Nhật chưa từng nghe qua cậu dùng loại khẩu khí này nói chuyện với người khác.

“Có.” Thẩm Điệp Y nhẹ nhàng vuốt cằm. “Chị không nên đi sao?”

“Chị đương nhiên sẽ đi, em cũng sẽ tham dự.” Thẩm Thiếu Dương nắm bàn tay mềm mại hơi lạnh của cô, chà xát. “Đừng căng thẳng, Điệp Y, chị phải có thói quen tham gia tiệc rượu, ngày sau mới có thể xứng đáng làm phu nhân của một xí nghiệp. Một lần sinh, hai lần sinh, em sẽ che chở chị.”

Trái tim Thẩm Điệp Y vui vẻ, môi cứ tự nhiên như vậy mà hiện lên nụ cười ngọt ngào như hoa, tư thái mềm mại quyến rũ hồn nhiên của con gái, gần như làm trái tim Lôi Húc Nhật căng chặt.

“Nhưng là, ông nội sẽ vui vẻ chứ?”

“Làm sao?”

“Bởi vì, chúng ta là tổ hợp song bào thai ‘Thiên tài và ngu ngốc’, không phải mọi người đều biết sao?”

“Trông em rất ngu ngốc sao?”

“Đương nhiên không phải nói em, em được công nhận là thiên tài, mà là chị……”

“Điệp Y là mỹ nhân tuyệt thế!”

“Em nói lung tung.” Có người ngoài đấy! Thẩm Điệp Y cũng không có ý đó.

“Không sao, xem ai dám nói như vậy, em thuận tay sẽ ghi hắn vào danh sách kẻ thù.” Thẩm Thiếu Dương dịu dàng nói.

“Không buồn cười đâu.” Cô cho rằng cậu đang nói đùa.

Lôi Húc Nhật lại nhìn ra cậu không nói đùa, ngược lại, cậu so với hơn ai hết để ý cách nói ‘Thiên tài và ngu ngốc lại sinh ra cùng nhau’, Thẩm Điệp Y không nhưng cậu sẽ để ý.

Lôi Húc Nhật so với Thẩm Thiếu Dương lớn hơn bốn tuổi, Thẩm Thiếu Dương cũng là học đệ lớp tiến sĩ của anh ở Mỹ, học nhảy lớp còn nhanh hơn anh, về sau biết được cậu lấy học vị tiến sĩ thứ hai, không thể không nhìn với cặp mắt khác xưa.

Hôm nay đồng thời nhìn thấy song bào thai, ngay cả anh cũng thấy buồn bực, chỉ số thông minh của song bào thai thường không khác nhau mấy. Nhưng mà, Thẩm Thiếu Dương đã lấy được học vị thạc sĩ, cùng tiến sĩ, Thẩm Điệp Y mới còn tại đại học năm ba, quá trình người bình thường học cũng đã nên tốt nghiệp đại học rồi, cô lại còn chưa lấy được một tấm văn bằng.

Cô rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề? Ở phương diện trí lực, song bào thai lại khác nhau một trời một vực.

Lôi Húc Nhật nhăn mày trầm tư.

Thẩm Điệp Y vụиɠ ŧяộʍ nhìn anh một cái. Hô, người đàn ông này bình thường cũng là bộ mặt hung ác này sao? Thực dọa người nha! Bảo anh ta cùng Lôi Chi Phàm có huyết thống anh em họ, làm người ta không thể tin được.

“Điệp Y, chúng ta buổi tối cùng nhau ăn cơm, đồ ăn Pháp được chứ?”

“Ừm, được.” Cô vội vàng quay tầm mắt sang. Nguy hiểm thật không bị người đàn ông hung hăng kia nắm thóp.

Quách Nguyệt gõ cửa tiến vào. “Thiếu gia có việc phân phó?”

Thẩm Thiếu Dương mặt không chút biểu cảm phân phó nói: “Bồi tiểu thư tới chỗ của Mạc Huyền Cầm, chọn lựa lễ phục mặc trong tiệc tối ngày kia. Cửa hàng châu báu ngày mai sẽ mang trang sức tới cho tiểu thư chọn lựa, hôm nay cần phải quyết định khoản tiền lễ phục.”

“Vâng, thiếu gia.” Quách Nguyệt nghiêm trang, không dám nói nhiều một câu.

“6 giờ rưỡi, tôi cùng tiểu thư sẽ đến nhà hàng Pháp ăn cơm.”

Ý là cô tối nay 6 giờ rưỡi sẽ hộ tống tiểu thư tới ‘Nhà hàng Pháp’ ăn, liền có thể tan tầm. Trong lòng Quách Nguyệt dù đang nhảy nhót, trên mặt vẫn là biểu cảm của một trợ lý chuyên nghiệp. Thẩm gia từ lão gia, cho tới đầu bếp, người người trong lòng đều biết, thiếu gia hòa ái dễ gần chỉ có thể dùng trên người tiểu thư Điệp Y, ngàn vạn lần đừng không biết thức thời cười cậu, cậu so với lão gia càng cay nghiệt, cao thủ vô tình.

Quách Nguyệt so với những người khác thân thiết hơn với song bào thai, cũng vụиɠ ŧяộʍ hoài nghi thiếu gia từ trong cốt tủy là tự kỷ cuồng, mới có thể chỉ yêu thương Thẩm Điệp Y có dung mạo giống cậu.

Thẩm Thiếu Dương rất tự nhiên lại nhẹ nhàng nói. “Điệp Y, vui vẻ đi mua sắm thứ chị muốn, chúng ta buổi tối lại tán gẫu.” Thuận thế đứng lên.

Theo lễ phép, Lôi Húc Nhật cũng theo Thẩm Điệp Y đứng lên, lại một lần nữa nhíu mày, cô thật nhỏ bé. Trí lực không bằng người rồi, sao ngay cả thể trạng cũng yếu đuối?

“Lôi tiên sinh, hôm nay rất vui được gặp anh, hẹn gặp lại.” Thẩm Điệp Y e lệ không dám nhìn thẳng ánh mắt anh.

“À, hẹn gặp lại.” Thanh âm lạnh lùng, chán ghét bản thân cảm thấy cô nhỏ yếu làm người ta thương tiếc.

Anh vẫn là thưởng thức phụ nữ độc lập tự chủ, không cần lo lắng chăm sóc.

Thẩm Điệp Y cùng Quách Nguyệt rời đi, cửa vừa đóng lại, Thẩm Thiếu Dương đã đem thần thái dịu dàng thu lại sạch sẽ, hồi phục biểu cảm của một cao thủ thương trường bình tĩnh không chút gợn sóng.

“Thật có lỗi, trì hoãn một chút thời gian. Chị tôi đột nhiên tới công ty, theo lễ phép không thể không qua loa với chị ấy.” Thẩm Thiếu Dương tiếp đón anh một lần nữa ngồi xuống, bưng lên tách trà huân y thảo uống hết. Thật ra thì hai giờ trước cậu đã phân phó Quách Nguyệt đưa tiểu thư tới phòng làm việc tâm sự một chút.

“Qua loa? Thiếu đổng là đang nói đùa đi!” Lôi Húc Nhật uống một ngụm cà phê, trầm ngâm nói: “Tuy rằng không liên quan đến chuyện của tôi, tôi vẫn muốn hỏi một câu, cậu là nuông chiều chị gái hay là nuôi dưỡng con gái?” Chừng mực bình thường.

Mắt lạnh nhìn thẳng anh, Thẩm Thiếu Dương thẳng thắn vô tư.“Đều có.”

Không ngờ cậu không biết xấu hổ lại trực tiếp thừa nhận, Lôi Húc Nhật cũng không quá kinh ngạc. “Anh họ tôi cũng biết qua mặt này của Thiếu đổng sao?”

“Anh ta chưa cần biết.”

Cảm thấy trong lời nói của cậu có chuyện, Lôi Húc Nhật khó được gợi lên lòng hiếu kỳ.

“Khi nào mới cần biết?”

“Chờ tôi xác định anh ta đủ tư cách làm anh rể tôi.” Giọng điệu mỉa mai.

“Tôi còn cho rằng cửa hôn nhân này là chắc chắn rồi.”

“Có lẽ phải? Có lẽ không phải?” Khuôn mặt tuấn tú không chút biểu cảm, ngược lại có vẻ bí hiểm. “Muốn tôi mở miệng gọi một tiếng ‘Anh rể’, bằng vào danh hiệu ‘Tôn tử Tổng giám đốc Lôi’ thì không đủ, tôi sẽ chỉ để Điệp Y gả cho người đàn ông giá trị nhất, sau đó trọn đời tẫn lực giúp Điệp Y ngồi vững vàng trên cái ghế ‘Phu nhân tổng giám đốc’. Anh cho rằng, Lôi Chi Phàm có năng lực lên làm tổng giám đốc sao?” Khóe miệng giơ lên một độ cong cực lạnh.

Lôi Húc Nhật trong lòng giật mình, phòng bị nhìn cậu, muốn từ đôi mắt lạnh lùng trong trẻo kia nhìn ra được âm mưu quỷ kế cất trong đáy lòng cậu.

Thẩm Thiếu Dương khí thế lạnh nhạt bức người như thế, nếu không chính mắt nhìn thấy, ai có thể tin cậu lại yêu chiều chị gái như thế?

Ý của cậu là, ai thắng được trái tim Thẩm Điệp Y, cậu liền trợ giúp người đàn ông đó lên ngai vàng tổng giám đốc?

Lôi Húc Nhật chưa từng hoài nghi qua năng lực của cậu, nhưng mà, cửa hôn nhân này hai bên ông nội đã ước định tốt rồi, ai có biện pháp lật đổ?

Ít nhất cho tới bây giờ, còn chưa có tin đồn Thẩm Thiếu Dương dám làm trái lệnh Thẩm đại lão.

Bất quá trên đời này chuyện ai cũng nói không chính xác, bản thân Lôi Húc Nhật cũng thường bằng mặt không bằng lòng với ông nội, chỉ cần hai bên không chọc phá, người ngoài làm sao biết được hào môn nội mạc?

Thu lại ánh mắt trầm tư một lát, khi nâng lên lần nữa Lôi Húc Nhật bất động thanh sắc trở lại vấn đề chính.

“Thiếu đổng, hợp đồng phải sửa thành……”

“Học trưởng, nếu anh nguyện ý, anh có thể trực tiếp gọi tên tôi.”

Đây là dụ hoặc?

Tuyệt đại dụ hoặc!

Thẳng thắn mà nói mỹ nữ cùng quyền lực là hai dụ hoặc vô cùng lớn, Lôi Húc Nhật cảm thấy hít thở không thông, nói không ra lời, chỉ có thể lấy ánh mắt phức tạp nhìn cậu.

Chẳng lẽ, Thẩm Thiếu Dương sớm đã nhìn thấy dã tâm anh giấu bên trong?

Thêm Bình Luận