Chương 5: Quá Làm Trò Trẻ Con Rồi

Cố Nam Đức bị cậu bé chỉ vào, lặng lẽ đẩy bàn tay đang nắm mấy lọn tóc giấu ra sau lưng.

Tóc đã vào tay.

Có thể cầm đi làm giám định quan hệ bố con với cậu chủ của bọn họ rồi.

Nhiệm vụ của chủ nhân giao đã hoàn thành.

Chủ nhân sẽ không bị bọn họ làm cho tức giận đến nhập viện.

Ồh yeah!

Đường Nhã Tịnh bảo vệ hai đứa nhỏ trong lòng, nguy hiểm nheo mắt lại, nhìn về phía Cố Đông Quân: “Anh muốn làm gì?”

Cô nhìn ra, bất luận là người tấn công đứa con trai nhỏ của cô, hay là người túm tóc con trai lớn của cô, đều là thủ hạ của người đàn ông này.

Vì vậy, đi hỏi anh là đúng rồi!

Cố Đông Quân một tay đút vào túi, thần thái nhàn hạ đứng ở nơi đó, thản nhiên nhìn Đường Nhã Tịnh: “Tôi hoài nghi cô trộm tϊиɧ ŧяùиɠ của tôi, cho nên, tôi cần tóc của bọn chúng, đi làm giám định quan hệ bố con.”

Trái tim Đường Nhã Tịnh nhất thời căng thẳng, ngay sau đó, huyết áp tăng lên, tim đập nhanh hơn, trên trán nhanh chóng toát ra mồ hôi lạnh.

Người đàn ông đối diện, trông rất giống con trai cả của cô!

Nó giống như được đúc từ một khuôn.

Anh có thực sự là bố của con trai cô hay không?

Không.

Không thể nào được!

Làm thế nào có thể xảy ra chuyện như vậy?

Con trai là của cô.

Là con trai của một mình cô!

Kể từ ngày cô mang thai, cô chỉ có một thân một mình.

Là cô mang thai mười tháng.

Chính cô đã mạo hiểm mạng sống của mình để sinh ra hai đứa con trai này.

Là cô một tấc không rời hai đứa con, một mình nuôi bọn chúng đến lớn như vậy.

Các con trai là của một mình cô.

Không ai được cướp con của cô!

Cô nhanh chóng bình tĩnh lại, lạnh lùng nhìn Cố Đông Quân nói: “Anh nghĩ nhiều rồi, tôi có chồng, chồng tôi và tôi rất ân ái, xin đừng nói những lời thô tục này, sẽ khiến người ta hiểu lầm, chồng tôi sẽ không vui!”

“Ồ, vậy à?” Cố Đông Quân nhếch môi cười khẽ: “Cô Đường Nhã Tịnh, cô nghĩ rằng tôi không đi điều tra trước mà cứ nhắm mắt nhắm mũi đi tìm cô đấy à? Những lời nói dối vô ích như vậy, có nghĩa gì không?”

Không đợi Đường Nhã Tịnh nói chuyện, anh liền rũ mắt nhìn về phía hai thằng bé kia, hỏi: “Bố các cháu đâu?”

Bạn học Đường Minh Trung và bạn học Đường Minh Nhiên nhìn nhau một cái.

Đường Minh Trung nói: “Mẹ nói, bố là siêu anh hùng cứu thế giới, đi quanh trên thế giới, hành hiệp trượng nghĩa đó.”

Cố Đông Quân: “...”

Đường Minh Nhiên miệng sữa hỏi anh trai: “Anh ơi, anh có tin không?”

Đường Minh Trung nói: “Anh không tin, anh đoán bố và mẹ đã ly dị.”

Đường Minh Nhiên nói: “Em cảm thấy không phải, em cảm thấy bố bị mẹ đánh chạy mất đấy.”

Đường Minh Trung giơ ngón tay lên, dán lên đôi môi nhỏ mềm mại, làm cử chỉ im lặng: “Hì, đừng bạo lực như vậy trước mặt nhiều người thế này chứ! Mẹ thỉnh thoảng cũng rất dịu dàng mà!”

Đường Nhã Tịnh: “...”

Cô rất dịu dàng khi không đánh nhau có được không hả?

Cô nghiêng mặt lên: “Đường Minh Trung, Đường Minh Nhiên, hai con ngứa mình có phải không?”

Bạn học nhỏ Đường Minh Nhiên giương đầu nhỏ, đôi mắt to ngập nước, vô tội nhìn cô: “Mẹ, trông giống như thế kia, là không giấu được! Anh trai và chú đó, trông giống hệt nhau! Con cũng nghĩ rằng chú là bố của anh trai con, phủ nhận cũng là vô ích.”

“Đồ ngốc!” Đường Minh Trung nói: “Chúng ta là cặp song sinh, nếu chú ấy là bố anh, vậy chú ấy cũng là bố của em rồi! Vì vậy, em nên nói, chú đó, là bố của chúng ta!”

Đường Nhã Tịnh: “...”

Này, các con trai, bố không thể tùy tiện là có thể nhận như vậy đâu!

Trên thế giới có nhiều người như vậy, chỉ dựa vào trông giống nhau, liền cảm thấy anh là bố của các con rồi sao?

Cũng quá làm trò trẻ con rồi!