Chương 47: Bố Con Gặp Nhau

Họ giống như kẻ ngốc vậy, bị dắt mũi gần 20 năm!

Họ trả giá càng nhiều càng cho thấy họ là một trò cười.

Họ càng đối tốt với Hình Thảo Phương và Đường Thiên An thì càng cho thấy họ càng ngốc!

Anh ta vừa nhận vừa tức, huyết quản bị tức như sắp bùng nổ.

Bây giờ trong đầu anh ta ta chỉ có một suy nghĩ: Anh ta phải bóp chết Hình Thảo Phương!

Anh ta phải hung hăng giẫm đạp Hình Thảo Phương dưới chân, đạp lên cổ họng bà ta, nghiền nát bà ta!

“Thiên Vũ…” Đường Tùng Bác áy náy nhìn vẻ mặt đầy phẫn nộ của Đường Thiên Vũ: “Xin lỗi… là bố có lỗi với con …”

Ông ta tự trách người thông minh tháo vác lại phạm phải sai lầm cực ngu ngốc như vậy.

Năm đó, sau khi tai nạn xe xảy ra, ông ta nghi ngờ không phải kẻ thù muốn hại con trai ông ta, cử người điều tra người tài xế kia.

Người được cử đi điều tra rõ ràng nói với ông ta, ta nạn xe không có khúc mắc gì!

Ông ta không biết, là thủ đoạn của Hình Doanh Sơn quá cao tay, gạt luôn cả người được ông ta cử đi điều tra, hay là người được ông ta cử đi điều tra không có chuyên tâm, chỉ điều tra qua loa, không điều tra tới cùng vụ việc.

Hoặc là, vì Hình Doanh Sơn chết rồi, ông ta không nghi ngờ Hình Doanh Sơn bỏ mạng mà chỉ nghi ngờ tài xế gây tai nạn kia.

Cho nên, người được ông ta cử đi điều tra, chỉ điều tra tài xế gây tai nạn, không điều tra Hình Doanh Sơn nên mới không tra ra được gì.

Chuyện đã qua lâu như vậy rồi, rốt cuộc là nguyên nhân gì, dẫn tới việc chưa tra được âm mưu của Hình Doanh Sơn năm đó, ông ta đã không còn biết nữa.

Nhưng kết quả cuối cùng, là ông ta làm tên ngốc gần 20 năm, thay kẻ thù tính toán ông ta, nuôi con gái, nuôi cháu gái.

Đem tặng vinh quang và sự tôn quý tính lên con gái và cháu gái của kẻ thù ông ta…

Ông ta thật ngốc.

Đúng là rất ngốc…

Ông ta năm đó, trước tiên là vì cái chết của Hình Doanh Sơn mà áy náy.

Sau đó vì không thể không cưới Hình Thảo Phương mà phiền não.

Tâm tư của ông ta đều tập trung vào chuyện áy náy và phiền phức này, trước giờ chưa từng nghi ngờ, bình thường thấy Hình Doanh Sơn có vẻ hiền lành thật thà, chất phác phúc hậu, lại có tâm địa xấu xa như vậy!

Là ông ta có lỗi với con trai mình, không điều tra rõ sự thật, để con trai ông ta nhầm kẻ thù là người có ơn, hết lòng yêu thương và chăm sóc trong suốt bao nhiêu năm.

Thời gian gần 20 năm, ông ta và con trai tốn bao nhiêu tâm huyết lên người của Hình Thảo Phương và Đường Thiên An, thì nay lại càng hận họ bấy nhiêu.

Là ông ta có lỗi với con trai mình.

Là ông ta quá ngốc. Hôm nay, con trai ông ta mới phải gánh chịu đau khổ và phẫn nộ như vậy.

“Không phải… Bố à, là con liên luỵ tới bố…” Đường Thiên Vũ đau khổ nói: “Nếu không phải vì ngộ nhận Hình Doanh Sơn cứu con, bố cũng sẽ không cưới Hình Thảo Phương, là con… tại con liên luỵ bố…”

“Con trai ngốc, không phải như vậy đâu…” Đường Tùng Bác cúi đầu nhìn sang chân trái của Đường Thiên Vũ, ông ta đau khổ và run rẩy lên tiếng: “Là tại Hình Doanh Sơn muốn gả con gái ông ta cho bố, mới nhắm vào con, mua chuộc tài xế đυ.ng trúng con. Ông ta giả bộ hy sinh để cứu con… Bệnh ở chân của con, là tại bố nên mới…”

Đau trên người con cái nhưng xót trong lòng bố mẹ.

Nghĩ tới chân trái của con trai thứ hai mỗi khi tới trời mưa sẽ đau, tới bây giờ cũng chưa thể luyện võ, không thể vận động mạnh, lòng ông ta đau như dao cắt.

Còn ông ta, còn cung phụng con gái kẻ thù, cảm kích bà ta, tỏ ra áy náy với bà ta, cung phụng bà ta ăn sung mặc sướиɠ…

Thế giới này chắc là không còn ai ngốc hơn ông ta.

“Bố, bố đừng nói nữa. Bố không sai, con cũng không sai. Lỗi đều tại Hình Doanh Sơn, là Hình Thảo Phương!” Đường Thiên Vũ nghiến răng nghiến lợi, trong mắt hắn bùng lên ngọn lửa hận thù: “Con muốn bóp chết bà ta! Bây giờ con đi xử bà ta ngay!”

Anh ta gạt tay của Đường Tùng Bác, co chân lao ra ngoài.

Đường Tùng Bác đuổi theo: “Thiên Vũ, bố con mình cùng đi.”

Gϊếŧ người, là phải đền mạng.

Ông ta không hy vọng con trai mình, vì một người phụ nữ vừa ngốc vừa ác như vậy mà mất mạng.

Thật ra, so với chết đi, sống không bằng chết càng khiến người ta đau khổ.

Hôm nay Hình Thảo Phương phải ngồi tù vì tội bắt cóc không thành, bị nhốt vào nhà giam. Ông ta muốn cứu Hình Thảo Phương ra ngoài, rất khó, nhưng nếu ông ta muốn khiến Hình Thảo Phương sống không bằng chết thì đơn giản cực kỳ!

Đường Thiên Vũ và Đường Tùng Bác kẻ trước người sau đi khỏi, Đường Nhã Tịnh không kiềm lòng được mà đi theo, cô lo lắng nói: “Anh họ thứ hai của mình sẽ không thật sự gϊếŧ Hình Thảo Phương chứ?”

Đường Thiên Vũ rốt cuộc là người có ơn cứu mạng của cô. Mấy năm nay, tuy không đối tốt với cô, nhưng cũng chưa từng sỉ nhục cô.

Còn nữa, anh ta là em ruột của anh họ cả, anh họ cả rất thương anh ta.

Nếu anh ta xảy ra chuyện, anh họ cả chắc chắn sẽ đau lòng.

Trừ hai đứa con, anh họ cả là người đối tốt với cô nhất trên đời này.

Cô không muốn làm anh họ cả đau lòng.

“Yên tâm.” Cố Đông Quân nói với giọng không mấy quan tâm: “Đường Tùng Bác là một con cáo già. Có ông ta ở đó, Đường Thiên Vũ không có cơ hội gϊếŧ người đâu.”

Đường Nhã Tịnh suy nghĩ, nói vậy cũng có lý.

Cô thở phào nhẹ nhõm.

Tuy quá trình hơi tàn khốc, nhưng đối với cậu của cô và Đường Thiên Vũ mà nói, đây là chuyện tốt.

Cậu của cô không hề thích Hình Thảo Phương.

Đối với cậu của cô mà nói, mỗi phút ở bên cạnh Hình Thảo Phương đều là giày vò.

Nhưng cậu của cô, chuyện khác thì cô không dám nói, chuyện giữ chữ tín thì làm vô cùng tốt.

Khoảng thời gian gần 20 năm, cậu của cô tuân theo lời thề của mình với Hình Doanh Sơn, trung thành với Hình Thảo Phương, trung thành với hôn nhân này, nhẫn nhịn sự chán ghét và ghê tởm với chuyện làm vợ chồng gần 20 năm với Hình Thảo Phương.

Cậu của cô vẫn còn trẻ, chưa tới 50 tuổi.

Trong xã hội ngày nay, nơi mà độ tuổi trung bình trên 70 tuổi, cậu của cô ít ra có thể sống thêm 20 năm nếu không có sự cố này.

Bây giờ biết sự thật, thoát khỏi Hình Thảo Phương, đối với cậu của cô mà nói, giống như cởi xiềng xích đã khóa vào cổ.

Tuy bây giờ đau khổ, nhưng hơn 20 năm sau, cậu của cô không cần phải chịu đựng sự phản cảm và chán ghét dành cho Hình Thảo Phương, có thể hít thở tự do rồi.

Đối với cậu của cô mà nói, đây là chuyện rất tốt.

Cô quay lại chỗ ghế sofa, cầm món quà đã mua cho hai cục cưng, nhìn sang Cố Đông Quân: “Chúng ta về thôi, Minh Trung và Minh Nhiên chắc là đang ngóng chờ ở nhà đấy.”

Cố Đông Quân gật đầu.

Hai người đang chuẩn bị rời khỏi hội quán thì điện thoại của Đường Nhã Tịnh lại reo lên.

Đường Nhã Tịnh dừng bước, lấy điện thoại ra xem.

Trên màn hình hiển thị một tin nhắn lạ.

Cô không có thói quen từ chối những cuộc gọi không quen thuộc, cô bấm vào nút trả lời và đặt điện thoại lên tai: “Alo, xin chào.”

“Chào cô…” Giọng nói nhẹ nhàng và ấm áp bên tai nhanh chóng vang lên: “Tôi là Ôn Kỳ Phong.”

Đường Nhã Tịnh đơ ra.

Ôn Kỳ Phong?

Ông ấy… là cha ruột của cô ư?

Tay phải cô cầm điện thoại, vô tình siết chặt, giọng căng thẳng: “Chào ông… chủ tịch Ôn.”

Mẹ ruột trên danh nghĩa lúc trước của cô, Đường Huyền Sâm và vợ của Ôn Kỳ Phong, Đường Ái Vân là kẻ thù không đội trời chung.

Đường Ái Vân là người phụ nữ dị dàng và biết tiết chế, coi thường chuyện dùng cô dày vò để báo thù Đường Huyền Sâm.

Nhưng Đường Ái Vân cũng quyết không cho phép cô với tư cách là con gái của Đường Huyền Sâm gọi bà ta là dì, gọi Ôn Kỳ Phong là dượng.