Nghe Đường Nhã Tịnh giảng giải, Cố Đông Quân cười càng lúc càng vui vẻ.
Đường Nhã Tịnh bị nụ cười của anh khiến nhịp tim đập nhanh.
Ở trong mắt cô, hai người đàn ông đẹp trai nhất là Đường Minh Trung và Đường Minh Nhiên.
Những người đàn ông khác ở trong mắt cô cũng chỉ là mây bay.
Nhưng cậu chủ Cố quá bức người, cười lên lại giống như cảnh đẹp phồn hoa, quyến rũ hồn phách người khác.
Cô có chút nhịn không được mà dời ánh mắt xuống, nhìn vào cái cằm của Cố Đông Quân hỏi: "Anh cười gì thê?"
Cố Đông Quân khoan thai cười nói: "Cười Đường Huyền Sâm nói không sai, cả nhà họ Đường đều là kẻ ngu xuẩn, bị người ta đùa bỡn trong lòng bàn tay."
"Anh đang nói cậu của tôi sao?" Đường Nhã Tịnh nghi hoặc nhíu mày: "Cậu của tôi ngu xuẩn chỗ nào thế? Tập đoàn Đường thị là tập đoàn đứng đầu nước Nam Lan, cậu tôi là chủ tịch Tập đoàn Đường thị, thông minh tháo vát, có thủ đoạn, có quyết đoán, đâu có ngu ngốc chút nào đâu?
Không có ai có thể thành công một cách đơn giản.
Cậu của cô có thể chống đỡ tên tuổi của nhà họ Đường, khiến từ đầu đến cuối nhà họ Đường đều đứng sừng sững tại vị trí tập đoàn hàng đầu ở nước Nam Lan cũng đủ để chứng minh năng lực của cậu.
Một người đàn ông như cậu cô sao có thể có quan hệ với chữ "ngu" đây?
"Tin tôi đi, ông ta thật sự rất ngu ngốc!" Cố Đông Quân ưu nhã chống cằm nhìn cô, ánh mắt long lanh, vô cùng thích thú: "Tôi có một Tổ tin tức, vì hiểu rõ chuyện của cô và Minh Trung, Minh Nhiên hơn một chút, tôi đã để Tổ tin tức thu thập một vài tin tức có quan hệ đến nhà họ Đường, kết quả là tôi phát hiện được một chuyện vô cùng tế nhị...”
Anh cười vừa nhàn nhã vừa đẹp mắt, nhưng không biết vì sao Đường Nhã Tịnh từ trong nụ cười mê người của anh lại nhìn ra được ý vị cười trên nỗi đau của người khác.
Đường Nhã Tịnh: "...”
Không hiểu sao cô lại hồi hộp về chuyện đã xảy ra?
"Anh phát hiện chuyện tế nhị gì thế?" Lúc Đường Nhã Tịnh gặng hỏi, cô không kìm được có hơi cẩn thận từng li từng tí.
Trực giác nói cho cô biết đây chắc chắn chẳng phải chuyện tốt đẹp gì.
Cố Đông Quân nhìn cô cười khẽ: "Trước lúc Hình Doanh Sơn bố của Hình Thảo Phương cứu Đường Thiên Vũ một tháng, Hình Doanh Sơn đã bị chuẩn đoán mắc bệnh ung thư, chỉ còn thời hạn hai tháng để sống sót...”
Đường Nhã Tịnh kinh ngạc.
Một lát sau, cô khó tin nhìn Cố Đông Quân hỏi: "Ý anh là...”
Cố Đông Quân cực kỳ thích thú nhướng mày nhìn cô: "Tôi nói gì nào?"
Lòng bàn tay Đường Nhã Tịnh không khỏi chảy mồ hôi, cuống họng phát khô: "Ý anh là... Tai nạn xe cộ là do Hình Doanh Sơn tự biên tự diễn?... Ông ta biết mình bị ung thư, không còn sống lâu nữa, ông ta muốn giúp con gái mình được gả cho cậu tôi, vậy nên ông ta thuê người lái xe vọt tới chỗ anh họ hai của tôi, sau đó ông ta lao ra cứu người... Ông ta trở thành ân nhân cứu mạng của anh họ hai, thậm chí vì thế mất mạng, trước khi lâm chung liền cầu xin cậu tôi cưới Hình Thảo Phương, nếu không ông ta chết không nhắm mắt, vì trả ơn cứu mạng của ông ta, cậu tôi chỉ có thể cưới Hình Thảo Phương...”
"Không sai, chính là như vậy!" Cố Đông Quân tán thưởng nhìn cô nói: "Không sai, có can đảm có mưu lược, bản lĩnh tốt, não cũng đủ thông minh, khó trách các con của tôi lại ưu tú như vậy!"
Đường Nhã Tịnh: "…"
Rõ ràng là đang khen cô, vì sao cô lại cảm thấy có chút không thoải mái nhỉ?
Rốt cuộc là không đúng chỗ nào đây?
Khoan!
Minh Trung và Minh Nhiên là con của cô mà!
Anh kiêu ngạo cái gì chứ?
Cô buột miệng nói: "Minh Trung và Minh Nhiên là con trai tôi!"
"Sai rồi." Cố Đông Quân ưu nhã mỉm cười: "Là con của chúng ta, một mình cô không thể sinh được con đâu, nếu không thì lúc trước cô cũng sẽ không đến Ngân hàng Tϊиɧ ŧяùиɠ Quốc Gia để xin tϊиɧ ŧяùиɠ! Minh Trung và Minh Nhiên ưu tú như vậy, một nửa công lao của cô, cũng có một nửa của tôi, gen của cô tốt, gen của tôi cũng không kém... Ừm, kỳ thật phải nói gne của tôi so với của cô còn tốt hơn, dù sao thì cô cũng là bại tướng dưới tay tôi!"
Đường Nhã Tịnh: "..."
Mạch suy nghĩ rõ ràng như vậy, tài ăn nói còn tốt như thế, nói hết mọi chuyện khiến cho người khác không còn lời nào để nói thì sẽ không có bạn bè đâu!
Cô bị nghẹn đến nửa ngày nói không ra lời, qua hồi lâu mới nói: "Cho dù anh nói thế nào, cả đời này tôi cũng sẽ không tách khỏi Minh Trung và Minh Nhiên đâu, Minh Trung là con trai của tôi, ai cũng đừng hòng cướp bọn nhỏ đi! Kể cả anh!"
Cô trừng mắt nhìn Cố Đông Quân, cảnh cáo nói: "Tôi biết anh là cha ruột của Minh Trung và Minh Nhiên, nhưng từ khi Minh Trung và Minh Nhiên sinh ra đến bây giờ, anh chỉ cung cấp một con tϊиɧ ŧяùиɠ mà thôi, cho nên anh đừng vọng tưởng cướp đi Minh Trung và Minh Nhiên từ bên cạnh tôi, tôi vẫn giữ câu nói kia, chỉ cần tôi vẫn còn có một hơi thở, ai cũng đừng hòng mang Minh Trung và Minh Nhiên bên cạnh tôi đi!"
"Vừa hay, tôi cũng nghĩ như vậy! "Cố Đông Quân cong môi cười nhìn cô, bỗng nhiên sáp đến trước người cô, anh mắt lấp lánh, tiếng nói động lòng người: "Cho nên... cô Đường Nhã Tịnh à, cô đang tuyên bố cô đã quyết định dựa dẫm vào tôi cả đời này, đúng không?"
Đường Nhã Tịnh: "... Lỗ tai nào của anh nghe tôi nói như vậy? Tôi chưa từng nói qua!"
" ai cái lỗ tai của tôi đều nghe được!" Cố Đông Quân mỉm cười nhìn cô: "Minh Trung và Minh Nhiên là cốt nhục của nhà họ Cố chúng tôi, không thể có chuyện tôi để Minh Trung và Minh Nhiên lưu lạc bên ngoài, mà cô lại không có khả năng rời khỏi Minh Trung và Minh Nhiên, Minh Trung và Minh Nhiên ở nơi nào, cô sẽ ở nơi đó, Minh Trung và Minh Nhiên đời này đều ở nhà họ Cố, nói cách khác không phải là cô muốn dựa dẫm tôi cả đời sao?"
Đường Nhã Tịnh: "…"
Đại thần à, anh có tài hùng biện thế này mà không đi làm luật sư hoặc là quan chức ngoại giao thì thật sự là đáng tiếc!
Cô đẩy Cố Đông Quân đang ngày càng dựa gần ra, nghiêm mặt nói: "Không phải tôi dựa dẫm vào anh, là anh ỷ lại tôi! Nếu như anh không muốn nhìn thấy tôi thì cứ để tôi mang Minh Trung và Minh Nhiên rời khỏi nhà anh là được rồi."
Cố Đông Quân cười nhìn cô một lát, bỗng nhiên gật đầu: "Thôi được, là tôi ỷ lại cô! Dù sao chúng ta cũng đang trên đường làm giấy kết hôn, nếu như về sau không có gì ngoài ý muốn thì nửa đời sau hai ta liền cùng sống chung một chỗ, cứ như vậy cô dựa vào tôi, tôi dựa vào cô, dựa dẫm lẫn nhau, cũng không tệ!"
Đường Nhã Tịnh: "..."
Đại thần vậy mà không tranh luận với cô, trực tiếp đầu hàng.
Không thể tưởng tượng nổi!
Nhưng mà... thế nào gọi là dựa vào nhau?
Cô không hài lòng: "Từ đầu đến cuối tôi chỉ muốn ở cạnh Minh Trung và Minh Nhiên, tôi không hề muốn dựa dẫm vào anh!
Cố Đông Quân cười nhẹ một tiếng, không tranh luận với cô.
Trên thực tế, chính anh cũng cảm thấy rất khó mà tưởng tượng nổi.
Anh là một người cuồng công việc, không có hứng thú đối với chuyện tình yêu.
Nhưng khi gặp được Đường Nhã Tịnh, anh bỗng nhiên có hứng thú đối với phụ nữ.
Có lẽ... Đại khái... Khả năng... Là bởi vì... Đường Nhã Tịnh là mẹ của con trai anh.
Anh có một loại tinh thần trách nhiệm đối với Đường Nhã Tịnh.
Mẹ của con anh, sao có thể bị người khác khi dễ chứ?
Anh nhất định phải bảo hộ cô.
Vì hiểu rõ các con, anh sai người đi điều tra chuyện của nhà họ Đường.
Lấy được tư liệu điều tra, anh đối với Đường Nhã Tịnh và hai đứa bé lại càng thêm thương tiếc.
Mà theo sự hiểu biết của anh về Đường Nhã Tịnh, anh càng cảm thấy hứng thú với Đường Nhã Tịnh. Anh đột nhiên cảm thấy, nếu như có thể, anh và Đường Nhã Tịnh thử biến hôn nhân thỏa thuận thành hôn nhân chân chính cũng không tệ.
Dù sao trước kia cũng không có người phụ nữ nào khiến anh cảm thấy hứng thú.
Mà bây giờ Đường Nhã Tịnh là người phụ nữ duy nhất khiến cho anh sinh ra cảm giác hứng thú.
Đường Nhã Tịnh lại là mẹ của các con trai anh.
Nếu như tương lai anh và Đường Nhã Tịnh có thể lấy giả làm thật, anh cảm thấy đây sẽ là một cuộc mua bán chỉ có lời chứ không lỗ!