"Anh cả nói đúng." Ôn An Nam nói: "Giống như mẹ và Đường Huyền Sâm là kẻ thù người chết ta sống vậy, Bảo Nhi và Nhã Tịnh cũng là đối địch, chỉ có điều trước đây, vẫn là một mình Bảo Nhi liên tục ức hϊếp Nhã Tịnh, bị Bảo Nhi ức hϊếp nhiều năm như vậy, nếu Nhã Tịnh bỗng nhiên biết được, Bảo Nhi chỉ là tu hú chiếm tổ chim khách, mà cô chiêu thực sự của nhà họ Ôn là Nhã Tịnh, hết thảy những gì Bảo Nhi có được thực sự đều của Nhã Tịnh, liệu Nhã Tịnh có thể ôn hoà nhã nhặn sống chung hòa bình với Bảo Nhi được không?”
Anh ta tự hỏi tự trả lời: "Bố cảm thấy, không thể nào."
Ôn Kỳ Phong yên lặng khẽ gật đầu.
Ông ta cũng cảm thấy, không thể nào.
Đường Nhã Tịnh là con gái ruột của ông ta.
Đường Bảo Nhi, lại là con gái ông ta yêu thương hơn hai mươi năm qua.
Nếu như kết quả xét nghiệm giám định quan hệ cha con chứng minh được, Đường Nhã Tịnh là con gái ruột của ông ta, vậy thì đối với ông ta cùng vợ mình, kết cục hoàn mỹ nhất là bọn họ vừa nhận lại con gái ruột thịt, lại cũng giữ được Ôn Bảo Nhi ở ở bên cạnh mình.
Nhà họ Ôn bọn họ có tiền, đừng nói hai đứa con gái, dù có là hai mươi, hay hai trăm người, bọn họ cũng nuôi dưỡng được.
Nhưng điều mấu chốt là, Đường Bảo Nhi và Đường Nhã Tịnh là kẻ thù cũ.
Giống như lời con trai thứ hai của ông ta nói, Đường Bảo Nhi đã liên tục ức hϊếp Đường Nhã Tịnh rất nhiều năm.
Khi đó, tất cả mọi người đều cho rằng Đường Nhã Tịnh là con gái của Đường Huyền Sâm.
Đường Huyền Sâm là con gái ngoài giá thú của nhà họ Đường.
Mặc dù Đường Nhã Tịnh là con gái trong giá thú của Thái Đức Trung và Đường Huyền Sâm, nhưng bởi vì vợ của ông ta và Đường Huyền Sâm là kẻ địch một mất một còn, nên từ ngày đầu tiên Đường Thiên Vũ đưa Đường Nhã Tịnh về nhà họ Đường, Ôn Bảo Nhi liền cực kỳ chán ghét Đường Nhã Tịnh, muốn đuổi Đường Nhã Tịnh ra ngoài.
Khi đó, Đường Thiên Vũ đang trong thời kỳ phản nghịch, thích nhất là đối đầu với người khác.
Người khác càng không cho anh ta làm điều gì, anh ta càng phải làm cho bằng được.
Ôn Bảo Nhi muốn đuổi Đường Nhã Tịnh ra khỏi nhà họ Đường, anh ta liền hết lần này tới lần khác không chịu, còn khiến cho Ôn Bảo Nhi tức giận đến nỗi khóc lên.
Lúc ăn cơm, Đường Nhã Tịnh vốn đang ngồi cùng bọn họ, Ôn Bảo Nhi vừa khóc vừa gào, giội thức ăn lên cả mặt cả người Đường Nhã Tịnh, thực sự đuổi cho bằng được Đường Nhã Tịnh ra khỏi bàn cơm.
Từ đó về sau, Đường Nhã Tịnh không bao giờ ăn cơm cùng bọn họ nữa.
Không chỉ như thế, từ khi Đường Nhã Tịnh học được cách nấu cơm, Ôn Bảo Nhi liền thích sai sử Đường Nhã Tịnh nấu cơm cho cô ta.
Mỗi lần đến nhà họ Đường, Ôn Bảo Nhi đều bắt Đường Nhã Tịnh phải nấu cơm cho cô ta.
Anh vợ của ông ta là Đường Tùng Bác nuông chiều Ôn Bảo Nhi, thật sự bảo Đường Nhã Tịnh nấu cơm cho cả nhà.
Mỗi lần bọn họ đi tới nhà họ Đường, một bàn lớn đầy đồ ăn, đều do Đường Nhã Tịnh làm.
Trước kia, chuyện không liên quan đến mình, ông ta hoàn toàn không có cảm giác gì cả.
Bây giờ nghĩ lại, trái tim ông ta đau như bị dao cắt.
Con gái của ông ta, dựa vào cái gì mà phải nấu ăn cho con gái của Đường Huyền Sâm?
Nếu như để vợ ông ta biết được sự thật, vợ ông ta còn không tức giận nổi điên lên sao?
Trước kia, lúc mà Đường Nhã Tịnh hoàn toàn không biết gì, khắp nơi trốn tránh Ôn Bảo Nhi, nhường nhịn Ôn Bảo Nhi.
Hiện tại, nếu như Đường Nhã Tịnh biết, cô ấy là cô chiêu của nhà họ Ôn, mà Ôn Bảo Nhi mới là con gái của con gái ngoài giá thú - Đường Huyền Sâm.
Tất cả những gì Ôn Bảo Nhi có đều là của cô ấy, làm sao cô ấy có thể chung sống hoà bình với Ôn Bảo Nhi, sống cũng nhau dưới một mái nhà?
Nhưng Ôn Bảo Nhi...
Rốt cuộc vẫn là con gái ông ta đã yêu thương chiều chuộng hơn hai mươi năm qua.
Hơn hai mươi năm, nuôi chó cũng có tình cảm, huống chi ông ta vẫn luôn coi Ôn Bảo Nhi là con gái ruột mà yêu thương.
Bảo ông ta đuổi Ôn Bảo Nhi đi, ông ta làm sao có thể đành lòng được?
Nghĩ đến giữa Đường Nhã Tịnh và Đường Bảo Nhi, ông ta nhất định phải chọn một người bỏ một người, ông ta liền cảm thấy cực kỳ đau đầu.
"Vậy thì làm sao bây giờ?" Anh thứ tư Ôn An Bắc nhíu mày: "Cũng không thể đuổi Bảo Nhi đi được? Đường Huyền Sâm quả thật rất ác độc, nhưng Bảo Nhi vô tội mà.”
"Bảo Nhi vô tội, không sai." Anh thứ ba Ôn An Kỳ nói: "Nhưng trong chuyện lần này, Nhã Tịnh là người bị hại, em ấy bởi vì hành vi phát rồ của Đường Huyền Sâm, mà chịu rất nhiều khổ sở, cũng chịu rất nhiều vất vả, mà Bảo Nhi là người giành được lợi ích, Bảo Nhi bởi vì hành động của Đường Huyền Sâm, thay thế Nhã Tịnh, hưởng thụ cuộc sống vốn nên là của Nhã Tịnh.”
"Anh ba, anh có ý gì? Anh định bỏ rơi Bảo Nhi sao? Bảo Nhi dù sao cũng là em gái chúng ta từ nhỏ đến lớn, sao có thể nói không cần là không cần được?" Ôn An Bắc không vui: "Bố, anh cả, anh hai, anh ba, cho dù mọi người có phanh thây xé xác Đường Huyền Sâm đi nữa con cũng tán thành, nhưng Bảo Nhi vô tội, em ấy không biết gì cả, cũng không phải em ấy bảo Đường Huyền Sâm tráo đổi mình với Nhã Tịnh, tình cảm hơn hai mươi năm qua sớm chiều ở chung, chẳng lẽ là giả sao? Bố à, anh cả, anh hai, anh ba, trước tiên con phải tỏ thái độ, mặc kệ kết quả cuối cùng như thế nào, Bảo Nhi vĩnh viễn là em gái của con, nhà họ Ôn vĩnh viễn là nhà của em ấy, quyết định của mọi người ra sao, con không biết, nhưng với con, đứa em gái Bảo Nhi này, con phải giữ bằng được!”
"Bắc à, em bình tĩnh một chút đi." Ôn An Đức cau mày nhìn anh ta: "Em kích động như vậy làm gì? Em muốn đứa em gái là Bảo Nhi, còn mẹ thì sao, em có cần bà ấy không? Em đã bao giờ nghĩ về cảm nhận của mẹ chưa? Đường Huyền Sâm là vì trả thù mẹ, mới đổi con gái của mẹ với con gái của bà ta cho nhau, sau khi mẹ biết được chuyện này, trong lòng sẽ cảm nhận như thế nào? Nếu mẹ biết được sự thật, không thể đối mặt với Bảo Nhi nữa, muốn đưa Bảo Nhi đi, chẳng lẽ em định cãi nhau với mẹ, chỉ vì Bảo Nhi, mà căng thẳng với mẹ sao?”
Ôn An Bắc không nói gì.
Đường Bảo Nhi quan trọng hơn nữa, cũng không quan trọng bằng người mẹ ruột thịt của anh ta.
Tim của mẹ anh ta có phần không tốt, mắc chứng tim đập nhanh, bình thường bố cùng bốn anh em họ đều cẩn thận che chở, anh ta làm sao dám chọc mẹ tức giận được?
Chỉ có điều...
Một lát sau, anh ta vẫn không phục, khẽ lẩm bẩm: "Mẹ thương Bảo Nhi nhất, làm sao mẹ có thể không cần Bảo Nhi nữa được?”
"Mẹ thương Bảo Nhi nhất, là bởi vì mẹ cho rằng Bảo Nhi là con gái ruột của bà ấy, còn là đứa con út trong nhà chúng ta!" Ôn An Đức lạnh lùng nói: "Nhưng bây giờ, Bảo Nhi không phải con gái ruột của mẹ, em ấy chẳng những không phải là con gái ruột của mẹ chúng ta, mà còn là con gái của Đường Huyền Sâm mà mẹ ghét nhất, em cảm thấy mẹ có thể tiếp tục yêu thương Bảo Nhi mà trong lòng không có chút khúc mắc nào sao?"
Ôn An Bắc vẫn mạnh miệng: "Em cảm thấy có thể...”
Nhưng thực ra lời này, ngay cả chính anh ta cũng không tin.
Tính cách mẹ anh ta rất mâu thuẫn, ôn nhu thiện lương đồng thời lại ghét cái ác như kẻ thù.
Đối với bọn họ, bà ấy là người mẹ dịu dàng và xinh đẹp và thông tình đạt lý nhất trên thế giới.
Nhưng đối với Đường Huyền Sâm mà nói, mẹ của anh ta lại lạnh lùng vô tình như gió thu thổi đi lá tàn vậy.
Mẹ của họ, khi chưa lập gia đình, có ông ngoại và các cậu của họ che chở, sau khi kết hôn có cha của họ thương yêu chiều chuộng, suốt cả đời này, không có rắc rối phiền não, cũng không có kẻ thù gì.
Kẻ thù duy nhất trong đời này của mẹ bọn họ chính là Đường Huyền Sâm.
Nếu bảo mẹ của anh ta chấp nhận con gái của Đường Huyền Sâm mà không có chút khúc mắc nào, yêu thương con gái của Đường Huyền Sâm như con gái ruột của bà ấy, ngay cả chính anh ta cũng cảm thấy không thể nào tin nổi.
Ôn Kỳ Phong đau đầu, day day mi tâm mình: "Chuyện này trước tiên cứ giấu mẹ con đã, trước khi có được kết quả xét nghiệm giám định quan hệ cha con, tuyệt đối không thể để cho mẹ các con biết!”
Bốn anh em nhao nhao gật đầu.
Ôn Kỳ Phong thở dài, đứng lên: "Cũng không còn sớm nữa rồi, Huyền Dương, con và bố đi Dạ Vĩ gặp Nhã Tịnh, Huyền Triệt, con ở bên chăm sóc mẹ con cho tốt, trước khi bố trở về, chuyện của Nhã Tịnh và Bảo Nhi, nhất định không được để mẹ con biết!”
Ôn An Đức cùng Ôn An Bắc đồng thời gật đầu đồng ý.
Ôn Kỳ Phong lại nói với Ôn An Nam và Ôn An Kỳ: "Hai đứa an tâm làm việc, có tin tức mới, bố và anh cả của các con sẽ lập tức thông báo cho các con.”
Ôn An Nam và Ôn An Kỳ cũng gật đầu đáp lại.
Sau khi sắp xếp xong chuyện trong nhà, Ôn Kỳ Phong dẫn Ôn An Đức rời khỏi Ôn Thành, lên máy bay riêng, bay tới Dạ Vĩ.