Chương 31: Một Núi Không Thể Chứa Hai Con Hổ, Ai Sẽ Đi? Ai Ở Lại?

Ông ta lại yên lặng hồi lâu, rốt cục cũng khôi phục được lý trí ngày trước, gọi điện thoại cho con trai lớn và con trai thứ tư của ông ta, bảo bọn họ lập tức về nhà.

Ông ta có bốn đứa con trai và một con gái.

Con trai cả Ôn An Đức và Ôn An Nam là một cặp song sinh.

Con trai thứ ba Ôn An Kỳ và Ôn An Bắc cũng là một cặp song sinh.

Ông ta và vợ đã có sinh bốn đứa con trai, cuối cùng mới có được một đứa con gái.

Từ đó có thể tưởng tượng được, ông ta và vợ mình đã yêu thương chiều chuộng đứa con gái duy nhất này như thế nào.

Cả nhà bọn họ, cưng chiều Ôn Bảo Nhi, yêu thương hơn hai mươi năm qua, cho tới hôm nay, ông ta mới biết được, ông ta đã cưng chiều sai người.

Cứ nghĩ đến Đường Nhã Tịnh, ông ta lại vô cùng ảo não.

Mẹ vợ của ông có gen sinh đôi.

Hai anh trai của vợ ông là một cặp song sinh.

Vợ ông cũng có hai cặp song sinh.

Đường Nhã Tịnh cũng sinh ra một cặp song sinh.

Vì sao lúc trước, khi Đường Nhã Tịnh sinh được cặp song sinh kia, ông ta lại không suy nghĩ sâu hơn một chút?

Đường Huyền Sâm và vợ ông ta là chị em cùng cha khác mẹ.

Gen sinh đôi là gen của mẹ vợ ông ta, không liên quan gì đến Đường Huyền Sâm.

Năm năm trước, Đường Nhã Tịnh cũng sinh được một cặp song sinh giống như vợ ông ta, sinh ra hai cậu bé xinh xắn đáng yêu.

Vì sao ông ta không thể suy nghĩ sâu sắc hơn một chút, hoài nghi về mối quan hệ giữa Đường Nhã Tịnh và vợ của ông ta chứ?

Nếu như sau khi Đường Nhã Tịnh có được hai đứa con trai sinh đôi, ông ta biết được sự thật, cũng có thể quan tâm tới Đường Nhã Tịnh thêm vài năm nữa.

Còn có hai đứa con trai sinh đôi của Đường Nhã Tịnh.

Hai cậu bé xinh xắn đáng yêu, lại có chỉ số thông minh siêu cao, là cháu ngoại của ông ta!

Trái tim của ông ta hơi ấm lên một chút.

Bây giờ ông ta cực kỳ muốn ôm lấy hai cậu bé, hôn lấy hôn để, nói với hai cậu bé một câu xin lỗi.

Nếu như ông ta sớm biết hai cậu bé là cháu ngoại của ông ta, ông ta hẳn đã sớm nhận hai cậu bé về nhà họ Ôn, tận tâm chiếu cố hai cậu bé, làm sao có thể để cho các cậu ăn nhờ ở đậu tại nhà họ Đường như vậy được?

Ông ta càng nghĩ càng khó chịu trong lòng, lúc gọi điện thoại cho Ôn An Đức và Ôn An Bắc, Ôn An Đức và Ôn An Bắc nghe ra được giọng điệu nặng nề của ông ta, cực kỳ căng thẳng, hỏi ông ta đã xảy ra chuyện gì.

Ông ta không nói qua điện thoại, chỉ bảo hai người nhanh nhanh trở về.

Trước khi cúp điện thoại, ông ta còn dặn dò họ một câu, để cho tài xế lái xe, không được phép tự mình lái, để tránh bọn họ quá sốt ruột, đi trên đường gặp nguy hiểm.

Ông chỉ gọi con trai cả và con trai thứ tư của mình trở về.

Tập đoàn Ôn thị, ông ta đã giao cho con trai lớn Ôn An Đức, người con trai lớn này của ông bây giờ đang là tổng giám đốc tập đoàn Ôn thị.

Con trai thứ tư của ông, Ôn An Bắc, mở một công ty trò chơi, cũng làm ăn ra hình ra dạng, thu nhập không ít.

Con trai thứ hai Ôn An Nam là một nhân viên nghiên cứu khoa học của quốc gia, làm việc tại viện nghiên cứu khoa học quốc gia, ở luôn trong phòng thí nghiệm mười ngày nửa tháng không về nhà là chuyện bình thường.

Sợ làm trì hoãn công việc của con trai thứ hai, nên ông ta mới không gọi con trai thứ hai của mình về nhà.

Con trai thứ ba của ông ta, Ôn An Kỳ, làm việc trong bộ phận bí mật của quốc gia, đơn vị có kỷ luật chặt, không thể tùy tiện về nhà, nên ông ta cũng không thông báo.

Hơn nửa giờ sau, Ôn An Đức và Ôn An Bắc lần lượt bước vào phòng làm việc.

Hai anh em thấy sắc mặt Ôn Kỳ Phong nặng nề nghiêm trọng trước nay chưa từng có, liền vô cùng căng thẳng, ân cần hỏi: "Bố ơi, rốt cuộc làm sao vậy? Có chuyện gì xảy ra mà lại gọi chúng con về gấp như vậy?”

"Có một chuyện rất quan trọng... Chuyện này, bố không muốn nói thêm lần thứ hai, các con chờ một chút đã...” Ôn Kỳ Phong nhấp vài nút ở trên máy vi tính, đồng thời ở trên hai máy vi tính, ông ta gửi lời đề nghị gọi video đến cho Ôn An Nam và Ôn An Kỳ.

Rất nhanh, lời mời video được chấp nhận, Ôn An Nam và Ôn An Kỳ lần lượt xuất hiện trên màn hình của hai máy vi tính.

Nhìn thấy Ôn Kỳ Phong cùng Ôn An Đức, Ôn An Bắc đều ở đây, Ôn An Nam cùng Ôn An Kỳ vô cùng kinh ngạc.

"Bố à, đã xảy ra chuyện gì rồi, sao lại nghiêm trọng như vậy?" Ôn An Nam hỏi.

"Chuyện rất quan trọng...” Ôn Kỳ Phong đưa phần tư liệu Đường Thiên Vũ gửi fax tới cho Ôn An Đức: "Huyền Dương, con đọc lớn phần tư liệu điều tra này ra cho ba em trai của con nghe một lần.”

Ôn An Đức đáp lại "Vâng", rồi đưa tay nhận lấy tư liệu điều tra.

Theo giọng đọc của anh ta, biểu cảm trên mặt bốn anh em càng ngày càng nghiêm túc, nặng nề.

Chờ đến khi Ôn An Đức đọc xong hết tư liệu, trong thư phòng lặng ngắt như tờ.

Hồi lâu sau, anh thứ tư Ôn An Bắc nhìn Ôn Kỳ Phong mở miệng hỏi: "Bố, đây không phải là sự thật, đúng không?”

"Không, đây là sự thật." Ôn Kỳ Phong lắc đầu: "Bố đã cử người đi tìm cách chứng thực, trên tư liệu điều tra được, Đường Huyền Sâm quả thực đã từng nói, con gái của bà ta là người có số mệnh làm cô chiêu, được người ta cưng như trứng hứng như hoa, trăm nhớ ngàn thương, còn nói mẹ của các con là con trong giá thú thì như thế nào, còn không phải giống như một kẻ ngốc, bị bà ta đùa giỡn trong lòng bàn tay, làm trâu làm ngựa cho bà ta...”

Ôn An Đức nhíu mày lại thật chặt: "Chuyện để Đường Huyền Sâm nói mẹ giống như một kẻ ngốc, bị bà ta đùa giỡn trong lòng bàn tay, làm trâu làm ngựa cho bà ta, là ám chỉ việc mẹ vất vả nuôi con gái giúp bà ta?”

"Hẳn là như vậy... Hơn nữa, các con xem đi...” Ôn Kỳ Phong lấy ba tấm ảnh chụp ra: "Đây là ảnh chụp Bảo Nhi, Nhã Tịnh và bà nội các con khi còn trẻ. ”

Bốn anh em cẩn thận so sánh với nhau.

Sau khi so sánh xong, trái tim của bốn anh em đều trở nên lạnh buốt.

Những bức ảnh của Đường Nhã Tịnh và bà nội của bọn họ khi còn trẻ đã giống nhau ít nhất ba đến bốn phần.

Còn em gái trên danh nghĩa của bọn họ bây giờ, Ôn Bảo Nhi, lại không có bất kỳ điểm tương đồng nào với bức ảnh của bà nội bọn họ khi còn trẻ.

"Nhìn ra rồi chứ? Rất rõ ràng, Đường Nhã Tịnh mới là người nhà họ Ôn chúng ta! Ôn Kỳ Phong đau khổ nhắm mắt lại, mở điện thoại di động ra: "Đây là ảnh của Thái Đức Trung, là ảnh bố xin được từ một người bạn có quen biết với Thái Đức Trung.”

Ông ta đặt ảnh của Thái Đức Trung lại gần ảnh của Ôn Bảo Nhi.

Vẻ ngoài của Ôn Bảo Nhi, ít nhất cũng có được hai ba phần là rất giống với Thái Đức Trung.

Chỉ là, dù sao cũng một người nam một người nữ.

Hai ba phần dù rằng rất giống này, cũng phải cẩn thận so sánh, mới có thể phát hiện ra được.

Nếu như không phải trong lòng có hoài nghi, lấy hai tấm ảnh ra nghiêm túc so sánh, thì hoàn toàn không thể nào phát hiện ra được.

Ôn Kỳ Phong nhìn bốn đứa con trai của mình và nói: "Bây giờ, bố đã gần như chắc chắn một trăm phần trăm, Đường Nhã Tịnh là em gái ruột cùng cha cùng mẹ của các con! Bây giờ, chỉ còn cách đáp án chính xác một cái xét nghiệm giám định quan hệ cha con nữa thôi, các con...”

Tầm mắt của ông ta lướt qua khuôn mặt của bốn người con trai của mình: "Các con có suy nghĩ gì?" ”

Bốn anh em nhìn nhau.

Anh cả Ôn An Đức nói: "Việc cấp bách nhất lúc này, là bố trước tiên phải đi làm xét nghiệm giám định quan hệ cha con với Đường Nhã Tịnh, xác nhận một trăm phần trăm chuyện này.”

Ôn Kỳ Phong gật đầu: "Bố đã bảo người chuẩn bị máy bay riêng, nửa giờ sau, bố sẽ lên đường đi Dạ Vĩ."

Anh thứ hai Ôn An Nam nói: "Nếu như Nhã Tịnh thật sự là em gái ruột của chúng con, nhà chúng ta nhất định phải nhận em ấy về. ”

Ôn Kỳ Phong nói: "Đương nhiên phải vậy rồi!”

Con cháu của nhà họ Ôn bọn họ, con gái yêu quý của Ôn Kỳ Phong ông, sao có thể lưu lạc ở bên ngoài được?

"Vậy Bảo Nhi phải làm sao bây giờ?" Anh thứ tư Ôn An Bắc hỏi.

"Đây là trọng tâm vấn đề mà bố tìm các con tới thảo luận." Ôn Kỳ Phong nói: "Nếu như Nhã Tịnh thực sự là em gái ruột của các con, vậy Bảo Nhi phải làm sao đây? Nên để Bảo Nhi tiếp tục ở lại nhà họ Đường, hay là đưa Bảo Nhi về nhà họ Thái hoặc giao cho Đường Huyền Sâm?”

Ôn An Đức hơi nhíu mày: "Bố, dựa vào những hiểu biết của con về Nhã Tịnh, nếu Bảo Nhi ở nhà chúng ta, Nhã Tịnh sẽ không nhận chúng ta đâu.”